Tôi Chèo CP “Đối Thủ X Tôi”

Chương 25

Đường của tôi chẳng những đã trở về, mà còn mang theo cả dòng họ nhà nó về.

Nếu như tôi không lầm thì chiếc nhẫn này là đồ riêng của Cố Y Lương, hơn nữa…

Là Cố Y Lương chính tay đeo nhẫn cho tôi?!!!

Hôm qua tôi còn nghĩ mình đã quá quen rồi nên có thể mặt không đổi sắc ăn đường, xin lỗi, là tôi không biết tự lượng sức, tôi đã đánh giá cao bản thân rồi.

Là tôi chưa nhận thức đúng Cố Y Lương, đánh giá thấp anh ta rồi.

Tôi cúi đầu nhìn Cố Y Lương đeo nhẫn cho mình mà hít thở không thông.

Không khí là gì, hô hấp là gì, tất cả tôi đều không cần, chỉ cần ăn viên đường này cơ thể liền duy trì khí huyết lưu thông, sức sống bừng bừng, khỏe mạnh sống lâu đến trăm tuổi.

Không ngờ đường cũng có tác dụng dưỡng sinh!

Anh ta nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo lên ngón trỏ của tôi, nhưng sau đó khẽ nhíu mày, nói: “Rộng quá.”

Nhanh nhẹn đổi qua ngón giữa, còn chưa đeo tới đốt thứ hai anh ta đã lắc đầu: “Vẫn không vừa.”

Sau đó thẳng một mạch liền đeo lên ngón áp út của tôi.

Anh ta nhìn tới nhìn lui, trang nghiêm nói: “Ừm, được rồi.”

Tôi: “…”

Xin hỏi tôi lớn từng này tuổi cũng không nhớ là tay mình có tật nha, ngón tay làm gì đến nổi dài mập bất thường, không đều nhau như vậy?

Anh xem tay tôi là bàn tay thô kệch của Trương Phi hay gì?

Tôi nghĩ thật ra anh ta tên là Trương Y Lương [1] mới đúng, cái tên giấu đầu lồi đuôi này.

[1] Trương (张): mở ra, bày ra, trưng bày. Bày ra cho người khác thấy.

Phát kẹo thì cứ phát đi! Đừng có giả vờ như thế! Cứ trực tiếp phát! Tôi chịu được!

Tôi vừa nghĩ đến đây, anh ta vậy mà thật sự giảo hoạt hướng tôi cười cười, dáng vẻ như ta đây rất trong sạch không có làm bất kỳ điều gì mờ ám.



Xin lỗi! Tôi lại đánh giá cao bản thân nữa rồi! Tôi thừa nhận tôi chịu không nổi!

Hôm nay Cố Y Lương bị sao vậy, toàn thân được làm bằng đường?!

Trong nháy mắt tôi thật sự rất muốn nhào tới liếʍ liếʍ anh ta, xem có vị ngọt của đường hay không.

Lúc tôi vùng vẩy trong vũng đường cầu cứu thì anh ta được trợ lý gọi đi, đúng là trời xanh có mắt. Để lại tôi một mình trong phòng thay đồ, chúc mừng chính mình sống sót sau tai nạn và nhân cách Nương Tử vừa trải qua một thiên kiếp.

Trần tiên sinh sau khi quan sát từ đầu đến đuôi, chạy đến chọt eo tôi: “Ngôn Ngôn nói thật đi, hai người tiến triển đến mức nào rồi?”

Câu nói đánh thức người đang nằm mộng, không thể để Tiểu Trần tiếp tục hiểu lầm nữa!

Tôi lập tức luống cuống gom cẩu lương về, quay lại một Vệ Ngôn Tử lý trí nhẹ nhàng giải thích: “Thật sự không có gì, chỉ đơn thuần thiết lập quan hệ ngoại giao mà thôi.”

Tiểu Trần: “…!”

Tiểu Trần: “À ừm, em học ít nên không rõ lắm, thiết lập quan hệ ngoại giao là tư thế gì?”

Tôi: “… Tiểu Trần à.”

Cậu ta: “Vâng?”

Tôi: “Sau khi quay xong ‘Lan Quyết’, em đi ký hợp đồng dài hạn với anh đi, thành trợ lý full-time luôn!”

Cậu ta: “Thật sao! Ngôn Ngôn anh thật tốt!”

Tôi: “Ừm, là thật, anh sợ thả em ra em sẽ gây họa cho nhân gian.”

Cậu ta: “… Anh đang khen em sao?”

Tôi: “Ừ, anh đang khen em đó.”

Cậu ta: “Ahaha…”

Cậu ta: “Vậy thiết lập quan hệ ngoại giao là kiểu gì — “

Tôi: “Cút!!!”

Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi.

Tôi diễn xuất không giỏi, nhưng tạo dáng để photoshoot lại rất nổi bật, nói đúng hơn là, nếu như phim được làm bằng trình chiếu Powerpoint, tôi tuyệt đối có thể giật giải Ảnh đế.

Trong lúc giải lao dặm lại phấn, tôi ngoan ngoãn ngồi trên đạo cụ cho nhân viên make up tô tô đánh đánh, cùng Cố Y Lương ngồi bên cạnh cà khịa thương mại khen lẫn nhau.

Trò chuyện một lúc, khóe mắt tôi nhìn thấy chị gái nữ chính đi ngang qua.

Cô ấy mặc chiếc váy cực ngắn, để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo thẳng nuột.

Đột nhiên nhớ đến đêm livestream Cố Y Lương có nói anh ta thích người chân dài, tôi liền lén nhìn cô ấy thêm vài lần, lại quay đầu nhìn Cố Y Lương.

Anh ta quả nhiên để ý đến chị gái nữ chính đó.

Trời ạ sao nhìn trực diện thế, phải biết kiềm chế chứ.

Tôi đang lầm bầm trong miệng thì Cố Y Lương đột nhiên nói: “Chân của tôi thẳng hơn cô ấy.”

Tôi: “Hả?”

Giọng của anh ta rất hùng hồn và có chút ép buộc: “Sau này cậu nhìn tôi là được rồi.”

Lời thoại này bá đạo cỡ nào! Anh ta hoàn toàn không để ý xung quanh!

Thời thời khắc khắc đều phải bán hủ sao, Nương tử là cửa hàng 24/7 sao?

Bán hủ trắng trợn như thế không tốt lắm đâu, nhân viên make up sắp nhịn không được cười rồi?

Vẫn là phải điều tiết chừng mực một chút, xem như là bạn bè đang cà khịa lẫn nhau là được rồi.

Tôi cười ha ha, khịa lại anh ta: “Chân của tôi cũng rất dài đó, sau này anh cũng nhìn tôi là được rồi.”

Anh ta hơi híp mắt lại, ý tứ sâu xa: “Ừ.”

Nhân viên make up: “Phụt.”

Không hổ là… Cố Y Lương đã hắc hóa.

Tôi lại một lần nữa hít thở không thông, trái tim đập loạn nhịp, suýt chút nữa không biết đây là đâu, tôi là ai.

Không không không.

Không được để ‘đường’ che mờ mắt!

Công ty muốn cả hai bán hủ cũng phải có mức độ, lúc bán cũng nên tùy theo trường hợp mà bán, nếu không… cửa tiệm có ngày sẽ sụp đổ đó!

Sốt ruột chờ đến buổi photoshoot kết thúc, tôi lấy phong thái ngang ngược ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi chờ Cố Y Lương bước qua, chuẩn bị giảng giải thế nào là chừng mực với anh ta.

Kết quả anh ta vừa xuất hiện, tôi đã lập tức ỉu xìu.

Còn về lý do —

Cố Y Lương anh có thể nào đừng cười như vậy không? Da mặt tôi mỏng lắm đó?!

Rốt cuộc hôm nay anh ta uống lộn thuốc gì, sao cứ cho tôi cảm giác không đúng lắm.

Tôi bị anh ta cười đến xương cụt, không phải, là cả xương sống đều tê dại, yếu thế nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh bị sao vậy?”

Anh ta nghiêng đầu, hết sức khó hiểu: “Là sao?”

Còn hỏi là sao? Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị vạch trần tội trạng của anh ta, một…hai… ba, lại phát hiện —

Hình như anh ta cũng đâu làm gì sai?

Não CP xuất hiện cãi lý với não lý trí, mua nước cho bạn mình uống cũng đâu có gì to tát, khoe kỹ năng chơi game cũng bình thường mà, cùng là người trong nghề giúp nhau nâng cao kỹ năng diễn xuất cũng đâu có gì sai. Hơn nữa giúp anh em mình giải quyết vấn đề trang phục càng hết sức bình thường, với cả cười đẹp chẳng lẽ là lỗi của người ta?

Còn những động tác tiểu tiết và giọng điệu lúc nói chuyện không chỉ trong phạm vi tạo CP cho doanh nghiệp, mà so ‘thẳng nam cà khịa’ cũng không hơn kém.

Vậy nên suy xét đến cuối cùng, nội tâm của tôi sở dĩ xúc động như vậy là bởi vì…

Tôi suy diễn quá nhiều?

Tôi cảm thấy vô cùng uể oải, thậm chí bắt đầu hoài nghi về cuộc đời mình.

Giả! Tất cả đều là giả!

Thì ra không phải là kẻ địch quá xảo quyệt, mà là do mình không biết cố gắng!

Không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu, đành ngồi lại trên ghế sofa, ủ rủ buôn mắt, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay —

Đây chính là thuốc trợ tim hàng thật giá thật!

Nuốt đường vào, tôi lập tức lấy lại sức sống bật dậy thương lượng với anh ta: “Hay là anh bán chiếc nhẫn này cho tôi đi?”

Anh ta khó hiểu nói: “Hả? Tại sao?”

Đương nhiên là vì tôi muốn giữ cục đường có thật này làm kỷ niệm rồi.

Tôi tùy tiện tìm một cái cớ: “Tôi thích thương hiệu này mà không mua được, đúng lúc — “

Anh ta đột nhiên ngắt lời tôi: “Vậy tặng cậu.”

“Hả? Đừng đừng!” Tôi hết hồn, vội tháo nhẫn xuống, “Cái này cũng phải vài chục nghìn tệ, tôi cũng chưa tặng anh cái gì làm sao có thể — “

Anh ta chụp lấy tay tôi.

Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, tay cầm tay nhìn nhau, hai bên không nói gì.

Tôi đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên mắt anh ta lóe sáng, như chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức buông lỏng tay tôi xoay người chạy ra ngoài, một lúc sau thì ôm một cái túi chạy trở về.

Tôi khó hiểu nhìn anh ta lôi hộp trang sức từ trong cái túi ra.

Cố Y Lương dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, lấy hai sợi dây chuyền ra đeo lên cho tôi.

Lại lấy một chiếc lắc tay từ trong hộp đeo lên cho tôi.

Lại thêm một chiếc vòng tay từ trong hộp đeo lên cho tôi.

Lại…

Anh ta đang… trang trí cây thông Noel sao?

Hay là chuẩn bị tiễn tôi đi lấy chồng?

Hay là chuẩn bị vàng bạc châu báu để chôn cùng tôi?

Tôi ngây như phỗng nhìn anh ta đầy phấn khởi treo đồ lên người mình, ngập ngừng cầm một sợi dây chuyền lên, hỏi: “Đây là…?”

Anh ta liếc nhìn, đáp: “Ah, cái này là Bộ sưu tập 2017 Thu — “

Tôi: “Không phải, tôi biết, tôi nhận ra, ý tôi là — anh đang làm cái gì vậy?”

Anh ta: “Cậu nói cậu thích dòng thương hiệu này.”

Tôi: “Không, đúng, không phải…”

Anh ta: “Mấy cái này rất khó để mua được.”

Tôi: “Đúng, nhưng…”

Anh ta: “Tặng cậu hết.”

Tôi sụp đổ, nói năng lộn xộn: “Không phải, tôi, anh…”

Anh ta cong cong khóe môi, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn tôi, giọng nói có ba phần tha thiết mong chờ và bảy phần dịu dàng, hết sức nghiêm túc đặt câu hỏi —

“Tặng cậu hết, cậu có thể chỉ hát cho một mình tôi nghe thôi không?”

Hự, tôi không thở nổi nữa rồi, tôi đang trôi nổi trong vũ trụ sao.

Lòng tôi hoang mang, không biết trái tim mình đang ở nơi nào.

Máu của tôi sắp chảy hết rồi, không biết vị tiên sinh này sẽ đem bán lấy tiền hay là lấy đi làm tiết canh.

Tôi sắp chết rồi, mẹ, con trai bất hiếu!

Tôi cảm thấy nghề tay trái của Cố Y Lương nhất định là hoa hoa công tử, tôi cảm thấy đầu váng, mắt hoa, lúc tỉnh táo lại thì tiền cũng đã trao tay — À không, là đã đồng ý trong vô thức.

Cố Y Lương thoạt nhìn rất hào hứng: “Tốt, cứ quyết định như vậy đi.”

Tôi giơ tay xoa xoa trán: “… Không phải anh chờ một chút.”

Khóe môi anh ta lập tức rủ xuống, đôi mắt nhìn có chút tủi thân: “Cậu muốn đổi ý sao?”

Tôi: “Anh bình thường lại cho tôi!!”

Tôi trầm tư ba phút, đem toàn bộ hành vi của anh ta hôm nay suy xét lại một lần.

Rốt cục phát hiện điểm không đúng.

Anh ta trong một ngày, diễn hết các kiểu bạn trai, thiếu niên ngây ngô thích lấy lòng, dịu dàng nhẫn nại gặp chuyện ứng biến nhanh, quỷ nhỏ xảo quyệt tùy tiện, bá đạo chiếm hữu, quyến rũ mê hoặc người khác …

Từ phúc hắc tổng tài đến chó con ngốc manh, anh ta diễn hết toàn bộ trong một ngày?!

Tôi hỏi: “Có phải anh đọc truyện quá nhiều rồi không?”

Anh ta xoa xoa chóp mũi.

.:.