Socrates Thân Yêu

Chương 78

Thẩm Dực đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Gió bấc xào xạc, cuốn theo một chiếc lá vàng óng vỗ vào cửa sổ thủy tinh. Chân Noãn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Dực đưa tay phủ lên tay cô nhưng cô nhanh chóng rút về, nhét vào găng tay lông xù.

“Em đã nghe thấy cả rồi”

“Thẩm Dực, anh có thể đừng như vậy không? Em không thích anh như thế.”

Giọng điệu thương lượng nhưng Thẩm Dực biết đây là câu nói nghiêm trọng nhất của cô. Chỉ có điều tính cách cô bẩm sinh đã mềm mỏng, ngay cả giọng nói cũng không tài nào sắc bén hơn được.

Anh không đáp lời. Cô không nhìn anh, nói vào không khí trước mặt với vẻ hạ quyết tâm: “Chúng ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh.”

“Bao lâu?”

“Đến khi nào chúng ta có chung nhận thức về vấn đề này.”

“… Được. Anh nghĩ xong rồi sẽ trả lời cho em.”

Chân Noãn khẽ run lên. Xưa nay, Thẩm Dực vốn không như vậy, anh sẽ không đồng ý. Trước đây, anh làm việc gì cô không thích thì cô chỉ cần bĩu môi thôi anh liền chiều lòng cô ngay. Nhưng hôm nay…

Cô sợ hãi, trái tim đang run rẩy.

Cô hơi mím môi, khuôn mặt căng thẳng, quay người định bỏ đi.

Anh kéo tay cô lại: “Trong khoảng thời gian này, em sẽ không yêu người đàn ông khác chứ?”

Cô quay đầu lại, đôi mắt to trong veo, chẳng hề chớp lấy một cái: “Khoảng thời gian này sẽ rất dài, rất dài sao?”

Anh không nói lời nào.

“Anh định làm hết tất cả những chuyện xấu, sau đó mới nói với em là anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa phải không?”

Anh vẫn lặng thinh.

Cô rưng rưng nước mắt: “Thẩm Dực, chuyện này tùy anh quyết định.”

Lòng cô bất chợt trống rỗng, tựa hồ nhiều năm trôi qua như thế rốt cuộc đã phát hiện được vấn đề mang giá trị định hướng nằm giữa hai người. Thật ra thì nó luôn luôn tồn tại, chỉ là cô vẫn làm như không nhìn thấy mà thôi.

Cô giằng khỏi tay anh nhưng anh vẫn ra sức nắm chặt: “Em đừng cử động… Nghỉ ngơi thật tốt, anh ra ngoài đây.”

Thẩm Dực đi ra cửa, dựa vào vách tường, lấy ra một điếu thuốc, chợt nhớ đến mình đang ở bệnh viện nên lại cất đi.

Đới Thanh: “Anh Dực, thật ra thì anh cứ nói dối vài câu rồi dỗ dành là được thôi.”

Thẩm Dực im lìm, anh không thể nào nói dối cô được.

“Nếu chị dâu cùng ai…”

“Không đâu.” Thẩm Dực lắc đầu. “Cô ấy rất hiểu chuyện.”

Cô sẽ chờ câu giải thích của anh, sẽ cho anh cơ hội giảng hòa, trước khi ngày đó đến thì cô sẽ không đi theo bất cứ ai khác.

Chạng vạng, Ngôn Hàm mới đến bệnh viện. Anh chần chừ dưới lầu khu nội trú thật lâu. Nghe được tin Chân Noãn không từ chức từ giáo sư Lâm, lòng anh thoáng cảm thấy thoải mái, nhưng cũng có một nỗi buồn âm ỉ.

Anh không biết sự quan tâm thường ngày dành cho cô là xuất phát từ sự bảo vệ vô thức vì cô vốn yếu đuối hay vì nguyên nhân nào khác. Nhưng hôm nay, dòng chữ trên sổ của Chân Noãn đã khiến anh ý thức được nguy hiểm đang cận kề. Anh không biết nên để mặc hay nên bóp chết nó. Và giờ đây, anh không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này nữa, đối với một người đàn ông mạng sống không bền lâu thì bất cứ sự mềm lòng nào cũng là dư thừa. Nhưng anh muốn gặp cô một lần.

Có nói thành lời hay không cũng không quan trọng. Nhưng thật không đúng lúc khi trong phòng bệnh của cô lại không có ai, chỉ còn căn phòng đầy ắp hoa tươi, cô đã đi ra ngoài.

Ngôn Hàm vốn không nghĩ ra sẽ nói gì với cô, nên không đợi cô trở lại. Lúc rời đi, ánh mắt lướt thấy bệnh án của cô, anh bèn bước đến xem. Lần này, cô bị thương rất nặng, chỉ nhìn hình chụp CT não bộ và những miêu tả thương tích khác đã thấy đau lòng.

Anh lật vài trang rồi định đóng lại, trong lúc vô tình bỗng nhìn thấy tấm phim X–Quang chụp l*иg ngực phía sau. Anh dần nheo mắt lại. Ngực Chân Noãn thiếu một thanh xương sườn. Một suy đoán nảy sinh khiến anh không lạnh mà run, anh cúi người nhặt lên mấy sợi tóc rơi vãi trên gối rồi quấn vào ngón tay. Điện thoại di động đột ngột reo vang.

“… Thiên Dương?”

“Tiểu Hỏa, tôi biết cậu muốn báo thù. Chín năm trước, A Thời của cậu và Hàn Băng biến mất cùng một ngày. Tôi biết cậu vẫn chờ báo thù cho cô ấy.”

“Tôi… có thể sắp tìm ra kết quả rồi.”

“… Tất cả đều đã bị chôn vùi, còn có kết quả sao? Tất cả mọi chuyện hôm nay còn có thể quay trở về năm đó ư?”

“…”

“Ngôn Hàm, cho dù bây giờ A Thời của cậu có lành lặn từ trên trời giáng xuống, cậu cũng sẽ báo thù. Tôi quá hiểu cậu, cậu đã từng nói với tôi rằng ai muốn động đến cô gái kia thì cậu sẽ lấy mạng người đó.”