Người Chân Noãn cứng đờ nhưng đầu óc thì vô cùng tỉnh táo. Cô nhớ lại lời chỉ dẫn của Ngôn Hàm, nương theo sức tay của người nọ, quay người đá vào vùиɠ ҡíи của đối phương.
Bốn phía đen đặc, nhưng đối phương cảm nhận được động tác của cô, nhanh nhẹn lách mình né tránh, tay lại ra sức kéo tuột cô về phía anh ta.
Chân Noãn thầm kêu hỏng rồi, trong tình thế cấp bách nhất thời không nhớ được gì về thuật phòng thân cả, há mồm liền cắn vào tay đối phương. Miệng vừa cắn vào đã ngửi được mùi hương xà phòng bạc hà pha lẫn với mùi thuốc lá tỏa ra từ lớp da thịt săn chắc, khỏe mạnh trên mu bàn tay anh ta.
Cú ngoạm này của cô rất tàn nhẫn, đối phương bất ngờ, thoáng run lên nhưng ý chí khá mạnh không hề buông ra. Cô thấy vô dụng, ngược lại hoảng sợ, lấy can đảm định cắn mạnh hơn thì lại nghe thấy tiếng cười thật khẽ: “Có hợp với khẩu vị quý cô không?”
Chân Noãn ngơ ngác, lập tức nhả ra, liên tục lùi về phía sau, không ngờ chân vấp phải chiếc ghế khiến người nghiêng ngả. Thấy cô sắp ngã xuống, người đàn ông đối diện khẽ cười rồi đưa tay kéo cô trở lại.
Cô lảo đảo nhào vào l*иg ngực anh, lúc sắp đυ.ng phải thân thể anh thì bị tay anh giữ vững lại. Anh đối phó với cô chỉ đơn giản như nắm một con rối. Trái tim cô đập loạn xạ.
“Tôi thấy em sắp đá phải cái ghế nên đến đây kéo em thôi.” Giọng nói của anh đầy chế nhạo. “Em cho rằng tôi định làm gì hả?”
Chân Noãn im lặng. Phía sau bị chiếc ghế cản trở, phía trước là thân thể cao lớn của anh chắn ngang, ánh nhìn từ trên cao hướng xuống, giọng nói trầm ấm như men sứ của đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô. Khoảng cách quá gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, cảm nhận được khí thế ung dung nhưng không dễ gì kháng cự của anh.
Bóng tối khiến giác quan cô nhạy bén gấp bội, trên môi vẫn còn vương lại xúc cảm thô ráp, rắn chắc từ mu bàn tay anh. Đầu óc cô mơ màng, vừa hổ thẹn vừa sợ hãi, toàn thân đều tỏa ra khí nóng, lan đến tận gương mặt. Cô không quen ở gần người khác như vậy, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Giữa bóng tối vây quanh, cô cũng không biết nên di chuyển về phía nào.
Trong lúc cô đang vô cùng lo âu, anh lại không đợi cô trả lời, liền ra lệnh: “Đứng yên, đừng cử động!”
Cô chậm chạp gật đầu, nhớ ra anh cũng không nhìn thấy, lại vội vàng “Dạ!” một tiếng. Ngôn Hàm đối diện dường như khẽ cười, Chân Noãn nhanh chóng cảm giác được luồng khí thế áp đảo trước mặt đã tiêu tan.
Cô cố chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy anh quay người tránh ra. Cô vội vàng đưa bàn tay lạnh buốt xoa gương mặt nóng bừng, hít sâu vài hơi. Thấy anh đi xa, cô lại hốt hoảng kêu lên: “Đội trưởng, anh đừng bỏ em lại một mình!”
Bóng anh thoáng dừng lại, chậm rãi hỏi: “Tôi có đi xa đâu, em sợ cái gì?”
Mặt cô đỏ lên, lại nghe anh nói: “Kiểm tra thử công tắc nguồn điện, sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
Cô đứng một mình trong bóng tối, dần dần bình ổn lại gương mặt đỏ gay và nhịp tim đang hỗn loạn.
Đèn phòng khách lóe lên hai cái thì bỗng tỏa sáng, nhấp nháy chớp tắt, cuối cùng hoàn toàn sáng tỏ. Ngôn Hàm bước ra từ hành lang phía sau, trên người mặc chiếc áo măng tô, không còn là quần áo của Thẩm Dực nữa. Râu đã cạo sạch, cằm gọn gàng chỉnh tề, tay cũng đeo găng.
Chân Noãn khẽ lí nhí: “Xin lỗi, em cứ nghĩ là người xấu. Không cắn anh đau chứ ạ?”
Cô cắn mạnh như vậy, không đau mới lạ đấy!
“Không sao!” Ngôn Hàm không chấp nhặt, vẫy vẫy bàn tay bị cắn rồi tặc lưỡi. “Gần đây bận quá, hai ngày không rửa tay rồi.”
Chân Noãn sa sầm nét mặt, ngốc nghếch trợn tròn mắt nhìn anh rồi hỏi vẻ vừa bi thảm vừa đáng thương: “Đi vệ sinh cũng không rửa tay sao?”
Ngôn Hàm ngớ người rồi phì cười: “Trêu em thôi.”
“…”
Chân Noãn dẩu môi, cô nhớ lại khi nãy cảm giác được bàn tay kia sạch sẽ, nhất định đã rửa tay mà còn rửa bằng xà phòng nữa. Cô nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ ngớ ngẫn này, làm như thịt của anh rất thơm và ăn ngon lắm vậy.
Còn Ngôn Hàm đang vẫy tay thì suy nghĩ chợt khựng lại, bất giác nhớ đến cảm giác vừa nãy cô cắn anh. Hàm răng nhỏ bé, đôi môi mềm mại, hơi thở nóng hổi dồn dập. Đồng tử anh khẽ co lại, có chút không vui. Anh lại vẫy tay lần nữa theo bản năng nhưng không sao xua đi được cảm xúc vừa đau vừa mềm nơi vết cắn.
Ngôn Hàm mau chóng vứt bỏ tâm tư vô vị này, quay đầu lại trông thấy gương mặt khi trắng khi đỏ của cô liền hỏi: “Nếu sợ sao còn đến đây một mình?”
“Em muốn tái hiện quá trình tử vong ạ! Không phải anh từng dạy em nói gì cũng phải xem qua hiện trường sao?” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Anh cau mày, quay người đi đến phòng khách. “Vậy cũng phải chú ý an toàn, tìm người đi chung với em.”
Cô đi theo sau anh, tiếng nói rất nhỏ: “Mọi người đều mệt mỏi lắm rồi, nên nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc ấy.”
Ngôn Hàm không lên tiếng nữa. Chân Noãn nghĩ bụng chắc hẳn anh cũng nghĩ như vậy nên mới một mình đến đây. Hai người gặp nhau ở chỗ này, không khí thật đúng là vi diệu.
Ở những nơi có phát hiện, mấy nhân viên nghiệm chứng đều đánh dấu lại số hiệu, có điều nhìn bằng mắt thường không biết được chúng đại diện cho loại phát hiện nào thôi. Ngôn Hàm đi qua đi lại trong phòng khách, chỉ trỏ khắp nơi: “Ngọn đèn đứng sau lưng sofa… Đây… tay vịn ghế sofa… Đây… lưng sofa… có vài vết máu bắn lên; bàn trà, thảm… có vết máu kiểu nhỏ giọt, chân ghế sofa…” Anh hơi khom người chỉ. “… Có vết máu bị cạo quét.”
Vết máu bắn ra đại diện cho nơi xảy ra bạo lực. Huyết áp con người sẽ khiến máu văng tung tóe ra ngoài trong thời điểm đột ngột chảy máu.
Vết máu kiểu nhỏ giọt là do người bị thương hoặc do hung khí dính máu lúc di chuyển nhỏ xuống tạo ra.
Vết máu bị cạo quét, ý nghĩa như trên mặt chữ.
Chân Noãn phát hiện anh có thể chỉ chính xác từng điểm một: “Sao anh biết?”
“Trước khi đến đã xem hình ảnh chụp lại của nhân viên nghiệm chứng.”
Chỉ cần để lại vết máu, bất kể hung thủ có rửa sạch thế nào cũng sẽ bị kiểm tra ra được.
“Anh ghi nhớ tất cả các hình ảnh à?” Chân Noãn kinh ngạc. Từ mấy năm trước, trí nhớ của cô chỉ có thể kéo dài được vài phút, qua rồi sẽ quên ngay.
“Lạ lắm sao?”
Cô gật đầu lia lịa: “Vâng, em rất ngưỡng mộ những người có trí nhớ tốt. Em rất kém, cứ luôn phải ghi vào sổ để khỏi quên.”
“Đừng buồn.” Anh khẽ cười an ủi. “Đây là bẩm sinh rồi.”
“…”
Ngôn Hàm cất bước đi dọc theo phòng khách, đi được vài bước lại giẫm một cái ra hiệu: “Rời khỏi chỗ tiếp khách, thảm chỗ này có một nơi máu nhỏ xuống, vật trang trí trên vách tường trong phòng có một dấu vân tay mờ nhạt, là của nạn nhân. Lượng máu khá ít.”
Năm ngón tay anh xòe ra, lướt qua vách tường sạch sẽ rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chân Noãn tính toán trong lòng, nạn nhân bị đánh lần đầu tiên ở phòng khách, vương lại một ít máu rồi đi đến đây. Cô sờ vào vị trí vết thương trên đầu rồi vịn vào vách tường.
Anh đi vòng qua tường bên kia: “Bậc thang cũng giống vách tường trang trí này, nhiều chỗ có vệt máu bắn lên, trên mặt đất có rất nhiều vết máu dạng giọt khá lớn, còn có cả một vũng máu.” Anh chỉ về cầu thang cách đó vài bước. “Bên kia cũng có vết máu bắn tung tóe.”
Chân Noãn hiểu ra, sau khi nạn nhân chạy đến đây thì bị đánh lần thứ hai, dẫn đến tổn thương nghiêm trọng. Tường trang trí bên này là khu nghỉ ngơi, có thể sưởi ấm.
Ngôn Hàm đi tiếp: “Trên thảm có một vết máu hình giọt. Bên cạnh lò sưởi có mảng lớn máu bị cạo quét.” Ngôn Hàm trần thuật xong, cong khóe môi. “Đến lượt em.”
“Em?”
“Nạn nhân bị thương và quá trình tử vong.”
Chân Noãn hơi mím môi. Ngôn Hàm đã miêu tả rất rõ ràng. Việc này cũng không khó, cô liền một mạch nói ra toàn bộ ý nghĩ vừa rồi của mình. Ngôn Hàm im lặng lắng nghe, bất giác nhìn cô thêm vài lần. Giống như mấy anh em thường kháo nhau, cô thật sự rất xinh đẹp, không sắc sảo, không lộng lẫy, là vẻ đẹp dịu dàng và nhã nhặn.
Hắc Tử từng đề nghị: “Mang Mèo Con đến văn phòng chúng ta để trưng đi, mỗi ngày nhìn vài lần, trong lòng đều thấy thoải mái.”
Đúng là nhìn thấy thoải mái thật. Dường như cô được bảo vệ rất tốt, đôi mắt trong veo lay láy có thể nhìn thấu tận đáy lòng, sạch sẽ không vướng bụi trần, có phần không hiểu chuyện đời hệt như một đứa trẻ. Nội tâm như thế thì khuôn mặt mới có được vẻ ngây thơ thanh khiết và non nớt thật thà này, ngược lại khiến người đối diện vừa gặp mà lòng đã muốn bảo vệ cô một cách đầy khó hiểu.
Tất cả đều rất bảo vệ cô. Trong đội nhiều đàn ông, khi nói chuyện riêng với nhau khó tránh khỏi mấy lời thô thiển, cợt nhả lại càng là chuyện thường tình, nhưng rất ít khi họ đối với cô như vậy.
Nghĩ đến đây, anh bỗng phát giác trong lúc vô tình, mình đã đứng về phía tin tưởng cô. Ban đầu, anh còn mang lòng nghi ngờ, kết quả ngược lại đã bị cô thu phục rồi sao? Ngôn Hàm dời mắt đi, nhếch môi người nhạt.
Chân Noãn đứng trước mặt anh khá khẩn trương, cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch. Cô nói vài câu, lấy hình chụp đỉnh đầu nạn nhân trong túi ra, trải trên bàn cho Ngôn Hàm xem.
“… Nạn nhân bị đánh lần đầu tiên ở phòng khách, độ lực tương đối nhẹ, vùng lực tập trung ở phía đỉnh đầu bên phải. Lúc đó, nạn nhân còn có thể cử động. Sau đó, cô ấy chạy đến cầu thang rồi bị đánh lần thứ hai, cú đánh rất nặng và tập trung ở sau ót và đỉnh sọ, cũng là vết thương trí mạng. Lúc này, cô ấy không thể di chuyển được nữa và nhanh chóng tử vong ngay sau đó.
Từ bậc thang đến lò sưởi trong tường ở phòng nghỉ không có nhiều vết máu nhỏ xuống, chứng tỏ máu đã bắt đầu ngừng chảy, người đã chết rồi. Cú đánh lần thứ ba là ở phần mặt, mục đích là tạo ra cảnh tượng bị hủy hoại khuôn mặt sau khi chết.”
“Ừ!” Khóe môi Ngôn Hàm ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Chân Noãn khẽ thở phào, lại nghe Ngôn Hàm hỏi tiếp: “Hung khí thì sao?”
Giọng anh vu vơ, nhưng da đầu Chân Noãn lại căng ra, vừa định đáp “đang tìm” thì Ngôn Hàm ngồi ở đối diện bàn trà đã bắt đầu lục đồ trong túi.
Chân Noãn bắt lấy cơ hội được hít thở một chút, liền im lặng ra vẻ kiên nhẫn chờ đợi. Anh lấy một hộp thuốc lá trong túi áo khoác ra để lên bàn rồi lại tiếp tục lần mò.
Đó là một chiếc hộp gỗ đàn màu nâu cổ điển tao nhã, trên chiếc hộp là chữ “Đạo” phóng khoáng và cứng cáp. Chân Noãn cau mày vẻ nghi ngờ. Anh thấy thế bèn nhìn theo ánh mắt cô, cũng sững sờ.
“Thay quần áo nhanh quá!” Anh cười khổ não.
Cho nên mang nhầm thuốc lá, cũng quên mang diêm quẹt…
Anh sờ soạng cả hai túi, lại lần lên ngực áo sơ mi, rốt cuộc lấy ra một hộp giấy nhỏ màu trắng ngà, là trầm hương thượng hạng. Chân Noãn trố mắt, hút điếu thuốc thôi mà, thật đúng là xa xỉ.
Anh sờ soạng một lượt trên dưới rồi trái phải, cuối cùng phát hiện ra bộ quần áo này đúng thật không có diêm. Đang lên cơn nghiện thuốc lá, tìm kiếm rất lâu mà vẫn không có kết quả khiến anh hơi bực dọc: “Chậc, hôm nay gặp ma, không hút thuốc được rồi.”
Chân Noãn vội vàng cúi đầu lục lọi trong túi, lấy ra thứ gì đó đưa cho anh: “Em có diêm… dùng để châm đèn cồn ạ!”
Trên hộp diêm màu trắng còn in logo C-Lab. Anh cười cảm ơn như trẻ con, lấy một điếu thuốc trong hộp ngậm vào miệng, vừa định châm thì Chân Noãn khẽ nói: “Vân Yên nặng lắm!”
Ngôn Hàm khựng lại, ngậm điếu thuốc trong miệng không tiện nói chuyện, cau mày tỏ ý: Cho nên?
Chân Noãn cúi mắt nhìn đầu ngón tay, không lên tiếng.
Anh đợi chốc lát rồi cười, lấy thuốc lá xuống, giở giọng trêu trẻ con: “Điều bí mật này chúng ta đừng nói cho người khác biết nhé?”
Giống như là đùa giỡn nhưng cô lại nghe ra một ý nghĩa khác, ấp úng hỏi: “Sao lại mang nhầm thuốc được, bình thường anh đâu hút loại này?
“Người dân thấy sẽ hiểu lầm.” Anh nói bâng quơ. “Nghề cảnh sát này chỉ cần một người hành động không thỏa đáng là sẽ liên lụy đến hình tượng của cả tập thể.”
Chân Noãn “à” một tiếng. Biết anh chưa lâu, nhưng cô từng thấy anh hút rất nhiều loại thuốc trong lúc thi hành công vụ, nhãn hiệu tạp nham và rất bình thường, điểm tương đồng duy nhất giữa chúng là rất nặng. Người hút thuốc thường có sở thích cố định, nhưng cô thấy anh khác hẳn. Bây giờ nhìn lại, hộp trên bàn trà này mới là loại anh yêu thích thật sự, những thứ khác đều chỉ là do nhạt miệng, hút đại mà thôi.
Thấy anh lại định bỏ điếu thuốc vào miệng, cô đưa ngón tay chỉ chỉ vào hộp trầm hương: “Không thêm cái này vào sao?”
Ngón tay anh cầm điếu thuốc dừng lại giữa không trung, đôi mắt đen sâu thẳm, ý cười bên trong từ từ biến mất.
Anh lẳng lặng nói: “Không thích.”
Có lẽ là do bóng đêm quá đổi dịu dàng, Chân Noãn cũng không biết đầu óc mình có vấn đề ở đâu mà lại chậm rãi nói: “Cái này có thể giảm bớt độc hại của thuốc lá, cổ họng sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Không thích.” Anh vẫn nói câu kia.
Cô hỏi: “Sợ sẽ nghiện sao?”
“Sẽ không như vậy.”
“Vậy tại sao không thích?”
Ngôn Hàm cầm hộp trầm hương kia trong lòng bàn tay, bỏ vào túi áo sơ mi, chậm rãi nở một nụ cười: “Nó dịu dàng quá, giống như phụ nữ.”
Ngọn đèn trang trí soi xuống đỉnh đầu anh, dưới hàng mày rậm là đôi mắt đen láy và yên tĩnh. Chân Noãn không hiểu lời nói này của anh có ý gì. Anh thấy cô bối rối, lại cười thản nhiên, lấy ra một que diêm trong hộp rồi quẹt lửa.
Tiếng ma sát sột soạt, que diêm cháy sáng trong tay anh. Làn khói xanh bốc lên, Chân Noãn ngửi thấy hương gỗ thơm, hệt như mùi nắng mà cô rất thích.
Anh ngậm thuốc cúi đầu, ánh lửa ấm áp ánh lên khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa mà cô đơn. Hàng mày sắc nét, sống mũi cao thẳng. Anh cụp mắt, hàng mi run run, cau mày lại theo thói quen lúc rít hơi thuốc đầu tiên.
Chân Noãn yên lặng ngắm nhìn, bất giác phát hiện ra dáng vẻ này của anh rất gợi cảm. Vẻ gợi cảm ấy giống như mùi thơm của diêm, lượn lờ kéo dài, vừa thanh khiết vừa thuần hậu, triền miên như ánh dương rạng ngời, lại trầm ấm như đêm đen tĩnh mịch. Cô phát hiện mình vừa thất thần liền giật mình hoảng hốt, vừa xấu hổ vừa phiền muộn, trong lòng nảy sinh cảm giác bài xích. Cô lơ đãng nhích về sau một chút, giữ khoảng cách với anh.
Ngôn Hàm nhận ra cô đang tránh né, mỉm cười rồi nói: “Xin lỗi!” Ngón tay cầm điếu thuốc để cách cô khá xa.
Chân Noãn không hề ghét mùi khói thuốc, hơn nữa, cô sớm đã chú ý đến Ngôn Hàm hay hút thuốc ở chỗ không người, lúc họp cũng không cho phép hút thuốc trong phòng. Nhưng cô không hiểu…
“Tiếp tục.” Anh nghiêm túc trở lại.
Cô biết anh đang nói đến hung khí, gương mặt lộ vẻ khó xử: “Trên đầu nạn nhân ít nhất có hai loại hung khí với hình thù kỳ lạ.”
Anh bị cụm từ “hình thù kỳ lạ” của cô chọc cười, cong khóe môi: “Nói như vậy thì muốn tìm ra hung khí là việc rất khó rồi.”