Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em

Chương 4

Tuy Ninh Uyển đã nhiều lần nhấn mạnh công việc luật pháp ở xã khu không dễ, nhưng Phó Tranh hoàn toàn không để tâm, so với những vụ án có giá trị mấy chục triệu đô la Mĩ anh đã từng xử lý trước đây, loại tranh chấp dân sự nhỏ như “lông gà vỏ tỏi” này khiến anh cảm thấy chẳng có chút thử thách nào.

Anh vừa lật xem lời trần thuật của Sử Tiểu Phương, Lưu Quế Trân và những tài liệu chứng cứ được cung cấp, vừa bắt đầu hối hận quyết định thử sức sang lĩnh vực dân sự, bởi vì lĩnh vực dân sự không có sức hấp dẫn hơn thương mại đối với bản thân anh, cả một con đường bằng phẳng không có lấy một điểm gập ghềnh.

Phó Tranh nhớ lại sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ cuối cùng của Ninh Uyển, càng không nhịn được cười lạnh ra tiếng, quả thật Hạ trùng bất khả ngữ băng (Không thể cùng côn trùng mùa hạ nói chuyện băng tuyết), ếch ngồi đáy giếng.

Loại người như Ninh Uyển không phải anh chưa từng gặp, bảo vệ địa bàn của mình, cảm thấy đây là bảo tọa quý giá nhất thế giới nhất vũ trụ, người khác đều ham muốn đỏ mắt thứ này. Loại người này căn bản không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hoặc cả đời này cũng không biết bản thân anh không để tâm mẫu đất ba phân của cô ta, không hổ danh Cao Viễn nói cô ta có danh tiếng tốt ở xã khu, có thể thấy rất biết lừa gạt quần chúng, cách giải quyết không theo quy tắc, âm hiểm hai mặt ngược lại rất lấy lòng người khác.

Thực ra khách quan mà nói, Ninh Uyển cũng xinh đẹp, nhưng là người lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, phẩm hạnh không xứng ngoại hình, Phó Tranh cảm thấy ba tháng ở xã khu quá dài, anh nghĩ xử lý thuận lợi xong vụ này liền trực tiếp về tổng bộ với thân phận đối tác.

Bản thân dùng lí lịch giả, bởi vì nhìn giống người mới không có kinh nghiệm, cô ta liền nói tôn ti thứ bậc rồi, ra sức gạt bỏ anh, nhìn giống như nhắc nhở anh, nhưng không phải cho rằng anh không có kinh nghiệm, nên phóng đại độ khó các vụ án xã khu dọa dẫm anh sao?

Chẳng lẽ Phó Tranh không biết loại án này khó thế nào? Cứ cho không có tổn hại thực chất cấu thành xâm quyền, cũng có thể tìm sự hỗ trợ bên dịch vụ tài sản, dịch vụ không giải quyết được thì còn có sở quản lý vệ sinh môi trường thành phố cơ mà.

Phó Tranh cho rằng loại chuyện nhỏ này nên kết thúc tại dịch vụ tài sản, không cần tìm đến ban ngành chủ quản, nhưng đến khi anh liên lạc với nơi dịch vụ tài sản tiểu khu mới phát hiện sự việc không như vậy...

“Thật ngại quá luật sư, anh đừng nói với tôi luật pháp quy định này quy định nọ, nói như này đi, nếu như bộ phận tài sản chúng tôi có nghĩa vụ giải quyết nuôi gà trong khu vực công cộng tiểu khu, nhưng hiện tại con gà này nuôi trong nhà người ta, sao chúng tôi quản nổi đây? Tóm lại cũng không thể vươn tay dài đến mức quản người ta nuôi gì trong nhà có quyền sở hữu cá nhân chứ? Hơn nữa chúng tôi cũng không có quyền chấp pháp, cho dù có nuôi ở khu vực công cộng, chúng tôi chỉ có thể khuyên nhủ thuyết phục người ta.”

“...”

Phó Tranh gặp trở ngại nơi dịch vụ tài sản, cũng không nản chí, rất nhanh anh lại tìm đến sở vệ sinh môi trường thành phố. Cho dù thế nào, nuôi gà trong chung cư tiểu khu cũng là trái pháp luật, một khi khiếu nại đến ban ngành chủ quản, những chuyện này cần được giải quyết, nếu Lưu Quế Trân nuôi gà không phối hợp chấp hành pháp luật, vậy ban ngành có thể cưỡng chế chấp pháp, tiến hành bắt gϊếŧ con gà đó. Anh không phục với cách giải quyết của Ninh Uyển, anh chỉ tin tưởng xử việc theo luật, luật pháp giấy trắng mực đen đã quy định, lẽ nào làm luật sư còn phải đi đường ngang ngõ tắt sao?

Đúng như dự đoán, khi anh khiếu nại, ban ngành chủ quản trao cho anh đáp án giống như anh dự liệu.

“Về việc nuôi gà trong tiểu khu, theo quy định phải cưỡng chế bắt gϊếŧ.”

Nhân viên công tác đẩy kính, cho anh lời giải đáp khẳng định, chỉ là Phó Tranh vẫn chưa kịp vui mừng, liền nghe đối phương tiếp tục nói.

“Thế nhưng, tuy rằng chúng tôi có quyền chấp pháp, gặp phải người dân thật sự không phối hợp, cũng rất khó tiến hành công tác bắt gϊếŧ. Dẫu sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, chúng tôi cũng không thể chấp pháp bạo lực, nếu như chúng tôi mang công cụ bắt gϊếŧ đến gõ cửa, đối phương không chịu mở cửa, chúng tôi cũng không thể phá cửa xông vào, hơn nữa cho dù mở được cửa, sau khi chúng tôi nói rõ ngọn ngành, đối phương không đồng ý cho chúng tôi vào cửa, chúng tôi cũng không thế cưỡng chế đi vào nơi ở tư nhân. Hiện nay những chuyện này rất nhạy cảm, chúng tôi cũng rất chú ý xử lý việc trong phạm vi luật pháp, một khi trong quá trình thủ tiêu con gà xảy ra xô đẩy hay va chạm cơ thể với cư dân, nhỡ bị quay clip tung lên mạng, như vậy đúng là chuyện lớn.”

Đối phương nhìn Phó Tranh: “Anh là luật sư, chắc chắn hiểu những đạo lý này, cũng giống như cưỡng chế chấp pháp của tòa án, cũng không phải mọi vụ án đều đều có thể tiến hành. Như quyền nuôi dưỡng hay phụng dưỡng, nếu người ta đã không đồng ý, cũng không có cách bắt người ta làm, hay gặp phải kẻ cứng đầu, trực tiếp nằm xuống, vậy không có cách rồi.”

“...”

Đối với Phó Tranh, những công việc luật dân sự không khác gì những công việc được viết bằng các điều khoản luật pháp, anh hoàn toàn không nghĩ đến thực tiễn còn có nhiều cửa thế này.

Một là những vụ anh làm khi ở Mĩ từ trước tới giờ đều là thương mại, điều khoản hợp đồng giấy trắng mực đen, xử lý vụ án gọn gàng sạch sẽ; hai là cho dù có đề cập đến vấn đề chi tiết thực hiện, cũng đều là luật sư trợ lý dưới trướng đi làm, bây giờ loại vụ án cơ bản này nhất thời vào tay, không ngờ chuyện một con gà cũng khó giải quyết như vậy, có thể nói mới nghe lần đầu, vẫn có chút không quen.

Người nhân viên chân thành đề nghị: “Cho nên, tôi khuyên anh vẫn nên đi làm công tác tư tưởng cho đối phương, có thể chủ động phối hợp công việc cơ quan chúng tôi.”

Anh mím môi, có chút đau đầu, nếu như có thể thuyết phục Lưu Quế Trân, bản thân cần gì chạy đến đây?

Chỉ là không có cách nào thực hiện được, anh không thể không quay về văn phòng luật sư xã khu.

Phó Tranh nghĩ không thông, Ninh Uyển miệng quạ đen sao? Bản thân quay một vòng, phương pháp giải quyết cuối cùng vẫn là cách hòa giải cô đề nghị ban đầu.

Nghĩ đến đây, Phó Tranh không nhịn được nhìn cô một chút, lúc này cô ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt ung dung điềm nhiên như đã sớm biết sẽ như vậy nhìn Phó Tranh chạy đi chạy lại, gọi điện thoại, bôn ba một vòng, giống như đã thấy trước sự thất bại của anh, cô uống ngụm trà, cười híp mắt hỏi Phó Tranh: “Nếu như anh thật sự không giải quyết được, cũng không cần ngại, gọi hotline Cô giáo Ninh là được, không có gì mà, đàn ông biết co biết duỗi, không phải kính trà bái sư sao? Tôi đâu cần anh phải dập đầu...”

Phó Tranh lạnh lùng nhìn cô, muốn anh cúi đầu? Ha, không có khả năng, cho dù hòa giải, bản thân cũng có cách giải quyết vụ án này, dẫu sao những việc có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề.

Anh trực tiếp đi tìm Lưu Quế Trân, đối phương vừa mở cửa, Phó Tranh không muốn đối phó giả tạo, thẳng tay lấy ví tiền, móc ra năm tờ đưa cho Lưu Quế Trân: “Hiện nay giá một con gà sống là hơn một trăm, tôi cho dì năm trăm, có thể bán gà của dì cho tôi không?”

Anh tự bỏ tiền mua con gà, trực tiếp giải quyết vấn đề tiếng gà gây ồn, còn hơn là bị Ninh Uyển cười nhạo.

Lưu Quế Trân sững sờ, sau đó thậm chí từ chối: “Không được, con gà này không được, con gà này là...”

Mặt Phó Tranh không biểu cảm, lại tiếp tục lôi năm tờ tiền ra: “Vậy 1000 tệ có bán không?”

“Đây không phải vấn đề tiền bạc...”

Phó Tranh từ trước tới giờ đầu không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày ở đây mặc cả giá của một con gà: “ 1500 tệ, chỉ giá này.”

Thực tế giới hạn của anh là 5000 tệ, nhưng Phó Tranh lạc quan cho rằng 2000 tệ là có thể mua được rồi. Anh thậm chí đã lên kế hoạch xong, sau khi mua được gà, để đầu bếp nhà hàng tư Cao Viễn đề cử chế biến cho anh.

Chỉ đáng tiếc anh vẫn thất bại, không ngờ Lưu Quế Trân hoàn toàn không hành động như anh nghĩ, thậm chí còn rất tức giận, quay người lấy chổi từ trong nhà ra, dùng hết sức đuổi Phó Tranh ra khỏi nhà: “Nói không được là không được, một người hai người đều cho rằng dùng tiền có thể xử lý người khác sao? Bớt coi thường người khác đi! Ai thiếu một hai nghìn tệ chứ? Cho dù có cho tôi một vạn tôi cũng không bán. Con người sống trên đời, quan trọng nhất không phải tiền, là giữ chữ tín! Cậu và Sử Tiểu Phương cùng một giuộc, đều coi thường tôi là người vùng khác, cảm thấy chúng tôi thấy tiền sáng mắt, cho chút tiền là giống chó Pug, cút! Lần sau đừng để tôi thấy cậu!”

“...”

***

Phó Tranh không nghĩ tới bản thân bị đuổi đánh ra ngoài, mặt u ám quay về phòng làm việc, căn bản không biết bản thân sai ở chi tiết nào, kết quả “nhà dột gặp mưa cả đêm”, Sử Tiểu Phương sắc mặt không tốt và lo lắng đứng cửa văn phòng chờ anh, đợi Phó Tranh vừa vào văn phòng, bà ta gần như nhanh chóng tiến sát đón anh.

“Luật sư Phó, đã giải quyết xong chuyện chưa? Hôm qua anh đồng ý nói hôm nay có thể giải quyết, để tôi về nhà trước, Lưu Quế Trân đã xử lý con gà chưa?”

Trước mặt Phó Tranh là ánh mắt tha thiết của Sử Tiểu Phương, ở một nơi khác, Ninh Uyển nhìn anh với ánh mắt thích thú long lanh, trông giống một con cọp mẹ, đang chờ đợi thời cơ thích hợp, chỉ cần Phó Tranh đưa ra đáp án phủ định, cô chuẩn bị cắn chết anh...

Phó Tranh mạnh miệng giải thích với Sử Tiểu Phương: “Tôi không hứa hôm nay có thể kết án, tranh chấp luật pháp không có cách đảm bảo kết quả thực hiện...”

Đây vốn là đạo lý trong ngành ai ai cũng biết, ở Mĩ, khách hàng của Phó Tranh đều là doanh nghiệp hoàn thiện hoặc người giàu có, đã tiếp thu sự giáo dục tiên tiến, có quan niệm luật pháp chín chắn, hiểu rõ điều này trong lòng, nhưng tiếc là trong nước, đặc biệt là cơ sở giống xã khu này....

Sử Tiểu Phương nổi giận tại chỗ: “Cậu là người gì vậy? Cậu làm việc kiểu gì thế? Có phải chê vụ này của tôi “lông gà vỏ tỏi”, căn bản không để tâm không! Nhìn cậu đội lốt nhân mô cẩu dạng*, hóa ra là một cái gối thêu hoa!”

(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Kiểu phụ nữ trung niên như Sử Tiểu Phương, ăn to nói lớn, tinh thần dồi dào, sức chiến đấu cao tận trời, khởi kiện không thành, lập tức lật lọng, tóm Phó Tranh chửi mắng một trận “thanh lọc tâm hồn”. Cả đời này Phó Tranh chưa từng trải qua loại chiến trận này, ngoài màng nhĩ hơi đau, thậm chí còn hoảng hốt cảm thấy có phải bản thân đến xã hội nguyên thủy dùng tiếng gào giao tiếp không, lúc đó còn khuya mới bắt đầu văn minh nhân loại...

“Được rồi, được rồi, dì Sử à, Phó Tranh của chúng cháu mới đến, vẫn còn chưa có kinh nghiệm, nhưng vì dì mà chạy lên chạy xuống, moi tim moi phổi rồi, anh ấy không biết nói chuyện lắm, nhưng dì yên tâm, cháu đảm bảo ngày mai sẽ giải quyết chuyện gà gáy cho dì.”

Cuối cùng Phó Tranh sắp phải hoài nghi nhân sinh trong lời mắng mỏ đạt cấp quốc gia của Sử Tiểu Phương, Ninh Uyển yểu điệu bước ra, cẩn thận dịu dàng an ủi Sử Tiểu Phương: “Dì à, bây giờ dì mau đi siêu thị đi, hôm nay siêu thị khai trương giảm giá, mua 500 giảm 250, nếu dì đi muộn, mọi thứ đều bị cướp sạch.”

Sử Tiểu Phương vốn rất tức giận, có được sự bảo đảm của Ninh Uyển, lập tức dịu lại, lại nghe siêu thị giảm giá nhiều như vậy, tâm tư không lo chuyện này nữa, sau đó chào tạm biệt quay người chạy về hướng siêu thị.

***

Vì vậy trong phòng làm việc chỉ còn Phó Tranh và Ninh Uyển.

Sắc mặt Ninh Uyển hồng hào như cánh hoa hồng, sắc mặt Phó Tranh lại tái mét, khi trước những vụ án phức tạp nhất, khó giải quyết nhất, mọi người đều cảm thấy anh thua chắc, anh đều có thể phản bại thành thắng, nhưng hiện giờ đối mặt với một con gà, lại gặp phải nỗi sỉ nhục của cuộc sống.

“Anh đi tìm Lưu Quế Trân nói chuyện mua con gà bằng tiền à?”

Đối diện với câu hỏi của Ninh Uyển, Phó Tranh mím môi không trả lời.

Ninh Uyển không kiêng dè tâm trạng của anh, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói lời sâu xa: “Phó Tranh à, dùng tiền thật sự không thể mua niềm vui.”

Anh nghiến răng tức giận đáp: “Làm sao cô biết tôi dùng tiền không thể mua niềm vui?”

Ninh Uyển lắc đầu tiếc nuối: “Con người anh khi xử lý án, tại sao không tiếp cận đương sự một chút? Nếu anh nghe ngóng Lưu Quế Trân vì sao nuôi con gà đó, cũng không đến mức anh dùng tiền, đến nhà người ta ăn mắng.”

Phó Tranh lạnh lùng nhìn Ninh Uyển.

Ninh Uyển cũng không ra vẻ huyền bí: “Con gà đó, không phải do Lưu Quế Trân nuôi, là thay người chủ của bà ấy nuôi, người chủ đang đi nghỉ nước ngoài, mới đem gà cho Lưu Quế Trân chăm sóc. Bà ấy đã làm cho người chủ này gần mười năm nay, bà ấy là người nơi khác đến thành phố Dung, người bản địa thành phố Dung có chút bài xích người nơi khác, lúc đầu bà ấy nói tiếng địa phương, đàn ông trong nhà gặp tai nạn xe, con nhỏ thì bị bệnh, cũng không có trình độ văn hóa, không ai muốn cho bà ấy một công việc, chính là người chủ ấy thấy bà đáng thương, cho bà ấy dọn dẹp vệ sinh cho mình, còn cho tiền lương cao gấp đôi giá của thành phố Dung khi ấy. Cuối cùng gia đình Lưu Quế Trân chuyển nguy thành an, tiếp tục sống yên ổn ở thành phố Dung cũng đều nhờ vào công việc này, cho nên bà đặc biệt cảm kích, coi người chủ ấy như ân nhân, người chủ quan tâm việc bà ấy làm, bà ấy nói chuyện gì cũng làm được.”

“Anh cảm thấy Lưu Quế Trân vừa không có văn hóa vừa nghèo, tiền nhất định khiến bà ấy động lòng, một nghìn không đủ thì hai nghìn. Loại người có gia cảnh tốt như anh có thể không biết, những người dân nghèo khó như chúng tôi cũng rất có khí phách, hiểu không?”

“Cho dù không mua được con gà đó, tôi cũng có thể nhờ sự giúp đỡ của cơ quan chấp pháp cưỡng chế bắt gϊếŧ, tuy rằng khó thực hiện nhưng cũng không hẳn là không được, dẫu sao nuôi gà ở tiểu khu cũng là trái phép.”

Chỉ tiếc những lời này của Phó Tranh không khơi gợi sự đồng tình của Ninh Uyển, cô bật cười khúc khích: “Phó Tranh, sao con người anh không có chút tò mò gì vậy, anh không hỏi con gà của người chủ Lưu Quế Trân nuôi để làm gì sao?”

Phó Tranh mặt không biểu cảm nói: “Chuyện này liên quan gì tới tôi.”

“Đương nhiên liên quan tới anh, người chủ của Lưu Quế Trân là một nhà nghệ thuật, mở một studio tranh.” Ninh Uyển chớp mắt nhìn Phó Tranh, “Nếu anh còn tò mò hơn, đi tra tên của nhà nghệ thuật này sẽ phát hiện người ấy rất nổi tiếng, sở trường vẽ gà, gần đây còn mở một khóa học vẽ gà ở studio, vì vậy rất cần một con gà sống làm mẫu, lịch học chia thành 1 và 2, lịch học thứ nhất vào năm ngoái đã dạy vẽ xong phần cổ, lông cánh, phần lưng, cánh gà và lông đuôi, lịch học thứ hai năm nay sẽ tiếp tục dạy vẽ phần bụng, đùi gà và móng gà, ông ấy tin rằng để học sinh có thể vẽ tốt thần vận của gà, cần phải có con sống làm vật tham chiếu.”

“Cho nên con gà ông ấy nuôi không để ăn, cũng không làm thú cưng, mà có công dụng dạy học.” Ninh Uyển cười, “Cũng giống như vẽ người vậy, vật mẫu của lịch học thứ nhất là con gà này, vật mẫu của lịch thứ hai tất nhiên không thể thay đổi, vẫn phải đảm bảo cùng một con gà, cho nên Lưu Quế Trân thế nào đi nữa cũng không đồng ý xử lý con gà này, bà ấy không thể phụ lòng tin cậy của người chủ, mà anh...”

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh: “Cũng không có cách xin trợ giúp của ban ngành vệ sinh môi trường, “Điều lệ quản lý diện mạo thành phố và vệ sinh môi trường” quy định không được nuôi gà trong khu vực thành phố, nhưng có một ngoại lệ, ngoại trừ các nhu cầu đặc biệt như dạy học, nghiên cứu khoa học... được phép chăn nuôi, rất không may, con gà anh đối phó này là một con gà “model” cao quý, người chủ nghệ thuật gia này còn vô cùng tuân thủ kỉ luật và pháp luật, trước khi giao con gà này cho Lưu Quế Trân còn có ý đi lập hồ sơ báo cáo, Lưu Quế Trân nuôi gà là hoàn toàn hợp pháp.”

“...”

Phó Tranh có nằm mơ cũng không ngờ đến, đây là một con gà có câu chuyện ẩn giấu.

Nếu đã là con gà để dạy học được nuôi hợp pháp, thái độ của Lưu Quế Trân càng kiên quyết không động lòng vì tiền, vậy giải quyết vấn đề tiếng gà gây ồn càng đi vào ngõ cụt.

Sắc mặt Phó Tranh tối sầm, mím môi không nói lời nào, Ninh Uyển lại hoàn toàn đắc ý, cô lườm Phó Tranh một cái: “Đến bước đường cùng chưa? Anh có thể chọn cầu xin tôi.”

Phó Tranh lạnh giọng: “Lừa tôi cầu xin cô thì thôi đi, với tình hình này cô cũng không có cách.”

“Nếu tôi có cách thì sao?”

“Nếu như cô có cách, đừng nói tôi gọi cô là cô giáo Ninh, đến gọi cô là bố tôi cũng gọi.” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, có chút không tự nhiên nói, “Nếu cô không có cách, ngày mai cô đối phó Sử Tiểu Phương.”

“Được.”

Chỉ là miệng nói đồng ý, nhưng nhìn thái độ Ninh Uyển hoàn toàn không để tâm, Phó Tranh nhìn cô trả lời xong tiếp tục nhìn điện thoại, không ngừng gửi tin nhắn, giống như đang nói chuyện với ai. Nhìn dáng vẻ cô hết sức chăm chú trả lời, gần như chắc chắn cô đang tiếp tục tình nồng ý đượm nói lời sến súa với bạn trai.

Loại thái độ làm việc qua loa này, có thể hoàn thành công việc mới lạ đấy.

Lần thứ ba trong ngày Phó Tranh cảm thấy hối hận quyết định đến xã khu, anh cảm thấy không phải đến rèn luyện mà đến để lịch kiếp.

Cũng vào lúc này, cuối cùng Ninh Uyển cũng kết thúc đại nghiệp nói chuyện, cô cười nói: “Nhưng có thứ phải xác nhận trước, đây là vụ án của anh, tôi chỉ là giúp anh thu dọn chiến trường, cho nên kinh phí xử lý án...” Ninh Uyển khẽ ho, nhìn anh đầy ẩn ý.

Phó Tranh mím môi: “Kinh phí do tôi thanh toán.” Anh nhìn Ninh Uyển xem cô có thể làm gì.

“Vậy đi thôi, đi theo tôi.” Cô đứng dậy vẫy tay với Phó Tranh, ra hiệu anh đi theo.

Phó Tranh không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đứng dậy đi theo Ninh Uyển, tiếc là cho dù là lúc này, nhìn cô vẫn không có bất kì cảm giác gấp rút, vậy mà không trực tiếp chạy đến nhà Lưu Quế Trân, ngược lại chạy đến tiệm hoa quả ngoài xã khu.

“Dâu tây này không tệ, cho tôi một cân.”

Cô lại thử một quả anh đào: “Cái này vừa ngọt vừa tươi, cho tôi một cân.”

...

Phó Tranh nhìn cô chọn Đông chọn Tây một đống hoa quả theo mùa, sau đó vẫy tay: “Phó Tranh, đến trả tiền đi.”

“...”

Tuy bản thân thực sự đã nói có thể thanh toán kinh phí vụ án, nhưng Ninh Uyển mượn danh nghĩa xử lý án chuộc lợi cho mình là không hợp lý.

Phó Tranh cố nhịn cơn đau đầu, trả tiền với khuôn mặt không biểu cảm: “Cô xử lý án cần hoa quả?”

“Cần chứ.” Cô nhìn Phó Tranh với ánh mắt đương nhiên, “Nếu không lát nữa anh tay không đến nhà Lưu Quế Trân sao? Người ta dựa vào cái gì đồng ý mở cửa cho chúng ta nói chuyện? Dựa vào việc anh đưa tiền cho người ta không lâu trước đây sỉ nhục người ta sao?”

Ninh Uyển nói xong nhìn Phó Tranh, mới chợt tỉnh ngộ phản ứng lại: “ Anh tưởng tôi chiếm công làm tư lấy kinh phí vụ án mua hoa quả cho bản thân mình sao?” Cô híp mắt cười, “Ninh Uyển tôi không nhỏ nhen làm ra loại chuyện lừa lọc tiền tài ăn hoa quả đâu, được chứ. Muốn ăn cũng phải ăn hoa quả anh tự nguyện mang ơn đội nghĩa dâng lên người làm thầy như tôi chứ.”

Phó Tranh mím môi không nói, chỉ cảm thấy Ninh Uyển đang khoác lác. Anh vẫn không cảm thấy Ninh Uyển có thể thay đổi được gì nhờ vào mấy hộp hoa quả này.

Chỉ là đến khi anh theo Ninh Uyển lên nhà Lưu Quế Trân, mới phát hiện Ninh Uyển nói không sai, không đánh người đang cười, tuy Lưu Quế Trân không muốn thấy luật sư xã khu đến nhà, nhưng nhìn thấy nhiều hoa quả thế này, cũng thật sự thấy ngại nếu đuổi người ta đi, cuối cùng không vui cho người vào nhà.

Đúng như lời Lưu Quế Trân nói, bà ấy là người ưa sạch sẽ, trong nhà quét dọn đến không có một hạt bụi, cũng không có mùi lạ do nuôi gà.

Chỉ là Phó Tranh vừa nghĩ đến đây, bên kia Ninh Uyển đã đưa điều đó vào thực tế, cô không ngần ngại dùng từ khoa trương khen ngợi sự sạch sẽ thoáng mát trong nhà Lưu Quế Trân, lại nhìn đến ảnh chụp treo trong nhà Lưu Quế Trân rồi nói về chuyện gia đình, từ chấn chỉnh chợ thức ăn đến tuyến giao thông đường sắt, sắp nói đến nửa giờ đồng hồ, Ninh Uyển vẫn chưa chuyển chuyện chính, vẫn còn đang tám chuyện vấn đề giáo dục cho con trai Lưu Quế Trân.

“Dì Lưu à, năm nay Tiểu Mao nhà dì vừa lên lớp 12, đây là thời khắc quan trọng chạy nước rút, đặc biệt chú ý giấc ngủ, đúng rồi cháu nghe nói toà này có mấy đứa trẻ học 12, phụ huynh của chúng khiếu nại lầu dưới cứ mỗi 8 giờ tối tiếng nhạc nhảy quảng trường quá lớn ảnh hưởng đến các em học tập, nhà của dì ở tầng cao, không biết có ảnh hưởng gì không.”

Nữ luật sư này tuy trẻ tuổi, nhưng đã tặng hoa quả xin lỗi, không kiêu ngạo nói mấy điều khoản luật làm người khác không vui muốn bản thân phải xử lý con gà, cùng bà tán gẫu chuyện gia đình vô cùng nhẫn nại và dễ gần, tâm trạng Lưu Quế Trân bình tĩnh nhiều, cũng tự nguyện nói chuyện, đối phương vừa nói đến nhảy nhót quảng trường, bà lập tức đồng cảm.

“Tuy rằng chúng tôi ở lầu 12, nhưng âm thanh đó không biết sao cứ hướng đến trên lầu, nhạc ở quảng trường đó đặc biệt vang, Tiểu Mao nhà chúng tôi cũng không thể yên tâm học bài, hại con nhà tôi vừa 8 giờ hơn bắt đầu học bài thường bị tiếng nhạc đó làm phân tâm, không thể không để đến nửa đêm yên tĩnh mới bắt đầu học bài, buổi sáng phải dậy từ rất sớm để học, luôn không ngủ ngon.”

Nói đến đây, Lưu Quế Trân thở dài, bắt đầu oán trách bên dịch vụ tài sản: “Đã khiếu nại nhiều lần rồi, cũng không xử lý, không phải không cho họ nhảy, nhưng âm nhạc mở nhỏ chút thì chết sao? Lúc thu phí dịch vụ thì tích cực lắm, muốn họ giúp cư dân chúng tôi làm chút chuyện, thì kiếm cớ đùn đẩy...”

Ninh Uyển uống ngụm nước, đang chuẩn bị tiếp tục, kết quả vừa ngẩng đầu, phát hiện Phó Tranh phía đối diện trừng mắt nhìn thẳng mình, hiển nhiên lòng nhẫn nại của vị thiếu gia này sắp cạn rồi, lí do kéo hắn tiếp tục ngồi đây đến bây giờ hẳn là nhìn mình thất bại thế nào?

Chỉ tiếc là...

Ninh Uyển không những không thất bại, bây giờ trong lòng đã có dự liệu, cô nhìn Lưu Quế Trân cười: “Dì Lưu dì yên tâm, chuyện này có rất nhiều người khiếu nại đến phòng làm việc luật sư xã khu chúng cháu rồi, nói nhạc nhảy quảng trường quấy nhiễu người dân, trong hai ngày này cháu sẽ xử lý xong chuyện này, nhạc nhảy quảng trường 8, 9 giờ tối tuy không tính là tiếng ồn vào thời gian bất thường, nhưng bình thường mọi ở nhà, ai không muốn yên tĩnh chút chứ, đúng không dì?”

Lưu Quế Trân vừa nghe Ninh Uyển nói muốn giúp giải quyết vấn đề này, hai mắt lập tức sáng lên: “Vậy tốt quá, cảm ơn cô Luật sư Ninh.” Bà cũng không ngốc, tất nhiên hiểu rõ mục đích đến lần này của Ninh Uyển, giọng nói có chút ngượng ngùng, “Nhưng cô muốn tôi gϊếŧ con gà đó, tôi thật sự không làm được, hơn nữa con gà này thật sự nuôi để...”

“Cháu biết, dì Lưu à, dì là người giữ chữ tín, con gà này là dì nuôi thay thầy Quách, bởi vì nuôi để dạy học, cho nên không thuộc phạm vi bắt gϊếŧ, điều này cháu rất rõ.”

Lưu Quế Trân vốn luôn cảm thấy luật sư xã khu này chính là đồng lõa Sử Tiểu Phương mời về, nhưng những lời này của Ninh Uyển làm bà có chút cảm động, không ngờ cô luật sư trước mặt còn có lòng đi điều tra, không bảo thủ trực tiếp nhận định mình là kẻ ích kỉ tư lợi vì miếng ăn nuôi gà làm ồn khu dân cư.

Ninh Uyển thấy thời cơ đã đến, giọng điệu mềm mỏng: “Nỗi khổ của dì cháu hiểu, nhưng đặt vào hoàn cảnh người khác, nỗi khổ của dì Sử cũng mời dì hiểu. Tiểu Mao dậy sớm, tiếng gà gáy không ảnh hưởng đến nó, nhưng cũng vì ảnh hưởng tiếng ồn của quảng trường ngủ không ngon, ôn tập không tốt. Cả nhà dì Sử, đặc biệt là đứa cháu ngoại mới sinh không lâu đúng là vì tiếng gà sáng sớm mà không nghỉ ngơi tốt, chúng ta cùng suy nghĩ cho nhau, trong chuyện này quả thật dì cũng không đúng. Từ góc độ luật pháp, cho dù là con gà để dạy học không được gϊếŧ, nhưng sự thật đã gây ra hậu quả tiếng gà gây nhiễu người dân, lâu ngày ngủ không tốt đối phương thật sự bệnh, vậy chính là dì xâm quyền, không chạy được, phải chịu trách nhiệm pháp luật.”

“Nhưng tôi...” Trên mặt Lưu Quế Trân có chút hổ thẹn, nhưng không biết phải làm sao, “Nhưng luật sư Ninh à, tôi đã đồng ý với người ta rồi, phải làm sao bây giờ, lần này thầy Quách đi du lịch hai tháng, tôi còn phải tiếp tục giúp ông ấy nuôi gà hai tháng nữa.”

“Không thì thế này đi.” Ninh Uyển cười nhẹ, “Trước lúc cháu đến đây, cháu đã tìm được mã xác thực thầy Quách trên weibo và đã liên lạc với ông ấy, thầy Quách muốn vẽ gà, chỉ cần gà còn sống, bề ngoài không có thay đổi gì lớn, không bị thương là được, vậy chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề con gà trên cơ sở đảm bảo yêu cầu của thầy Quách.”

Lưu Quế Trân ngẩng đầu kinh ngạc, Phó Tranh cũng khẽ nhăn mày nhìn Ninh Uyển, thì ra trước khi đi cô không nhắn tin chuyện không quan trọng cho bạn trai mà là gấp rút liên lạc thầy Quách - chủ nhân thật sự của con gà.

Ninh Uyển gửi Phó Tranh một ánh mắt “nhìn cho rõ”, dừng một lát, tiếp tục “tuyên truyền giác ngộ”.

“Vậy chúng ta thiến con gà là được!”

“...”

Phó Tranh trầm mặc, Phó Tranh ngập ngừng, anh cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Ninh Uyển không quan tâm biểu cảm của Phó Tranh, cô tự mình nói: “Bởi vì con gà của dì là gà trống nên mới gáy, chỉ cần thiến nó, sau này không có hooc môn giống đực, nó trực tiếp biến thành “Gà thái giám”, sẽ không gáy nữa! Thầy Quách vẽ gà cũng không bị ảnh hưởng, thầy cũng không vẽ trứng gà mà.”

Lưu Quế Trân lặng người phút chốc, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng đúng! Sao tôi lại không nghĩ ra! Nhưng mà...”

“Dì yên tâm, cháu đã trưng cầu ý kiến thầy Quách rồi, ông ấy đã đồng ý, nếu không tin dù có thể gọi điện cho ông ấy xác nhận. Thiến gà dì cũng không cần lo, ngoại ô thành phố Dung chúng ta có một trang trại gà, tay nghề thiến gà của vị sư phụ ở đó rất thành thục, trại gà của họ nuôi hơn 10 nghìn con gà trống, đều là ông ấy thiến, không có lấy một con bị nhiễm trùng hậu phẫu, cháu đã thay dì liên lạc xong với ông ấy rồi, ngày mai ông ấy có thời gian, chúng ta đi cùng nhau nhé. Thiến gà không đau, tùy ý đi lại, gà khỏe ta khỏe cả nhà đều khỏe.”

“...”

Phó Tranh hoàn toàn bị sự biến hóa ma thuật của câu chuyện làm cho kinh ngạc, nhưng quả thật Ninh Uyển nói vài ba câu như vậy là đã giải quyết xong tiếng gà gây ồn, cô đã hẹn với Lưu Quế Trân ngày mai cùng đi thiến gà, hoàn toàn không có tình cảnh đại chiến võ mồm, đánh đập tàn nhẫn với đối phương giống như trong tưởng tượng của Phó Tranh, cuối cùng Lưu Quế Trân không chỉ cảm ơn đội đức, thậm chí còn nhét vào tay Ninh Uyển một túi hạt dẻ nhà vừa rang.

...

Phó Tranh nghĩ đến cái miệng nói lời ngọt sến súa và phương thức nói chuyện tâm thần không bình thường của Ninh Uyển khi anh gặp cô lần đầu, nhất thời thấu hiểu từ tận đáy lòng một số thứ, có phải là trẻ em chậm phát triển nhiều niềm vui, bệnh nhân tâm thần nhiều ý tưởng? Ý tưởng này của Ninh Uyển, quả thật quá táo bạo…

***

Đợi khi ra khỏi cửa nhà Lưu Quế Trân, Ninh Uyển thu lại bộ dạng ôn nhu dịu dàng khi nãy, cô dương dương tự đắc nhìn Phó Tranh: “Thế nào? thua tâm phục khẩu phục rồi chứ?”

“...”

Tuy rất nhục nhã nhưng quả thật Phó Tranh thua rồi. Anh nghĩ ngợi, vừa chuẩn bị thẳng thắn thành thật nhận thua với Ninh Uyển, liền nghe thấy cô cười lớn tiếng:

“Tôi thật không ngờ bỗng nhiên mình có một đứa con trai còn lớn tuổi hơn tôi, hahaha.”

“...”

Đợi khi cười đủ, cô mới nhìn Phó Tranh trêu ghẹo: “Gọi tôi là bố thì thôi đi, có đứa con trai như anh tôi không chịu nổi, con người tôi tôn thờ “giáo dục côn gậy”, trông anh thế này chắc phải đánh đến lúc tôi bắc cầu động mạch, không đáng, không đáng.”

“...” Phó Tranh lạnh mặt không muốn so đo với Ninh Uyển nữa.

Nhưng Ninh Uyển lại rất hăng hái: “Chỉ là gọi bố thì không cần, nhưng vẫn nên gọi “Cô giáo Ninh”, nào, gọi một tiếng tôi nghe.”

“...” Phó Tranh kìm nén một lúc lâu, “Không gọi cô giáo Ninh, yêu cầu khác tùy cô đề nghị, muốn mua gì cũng được.”

“Không được.” Ninh Uyển chớp mắt, “Tôi chỉ có một yêu cầu này thôi. Nếu anh kiên quyết không gọi tôi là cô Ninh, vậy tôi cũng gắng gượng tiếp nhận anh gọi tôi là bố.”

Cả một đời Phó Tranh thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị người khác bức đến bước đường cùng như vậy, trong tức khắc, anh tức giận đến đỏ cả mắt, lần thứ tư hối hận sâu sắc đến xã khu trải nghiệm cuộc sống, đây đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, trong ánh mắt đắc ý của Ninh Uyển, Phó Tranh chỉ có thể áp chế tâm trạng, nhẫn chịu khô khan gọi: “Cô giáo Ninh.”

“Hahahaaaaaa.”

Đón tiếp anh quả nhiên là tiếng cười điên cuồng tiểu nhân đắc chí của Ninh Uyển.

Sau khi cười đủ, cô bóc một hạt dẻ ném vào miệng, giống như một con sóc nhỏ đang hưng phấn vừa mở quai hàm ăn hạt dẻ vừa dặn dò: “Vậy ngày mai anh cùng tôi đi thi hành một chút.”

Phó Tranh ngẩn người: “Thi hành cái gì? Thi hành án nào?”

“Chính là vụ này.” Ninh Uyển nhìn anh giống tên ngốc, “Ngày mai cùng tôi đi đến trang trại gà thi hành thiến con gà đó.”

Trang trại gà, chỉ nhắc đến ba chữ này, Phó Tranh cảm thấy bản thân đã ngửi thấy mùi phân gà bay thẳng mặt...

Anh lập tức từ chối: “Chỉ là đi thiến con gà đó, cũng không cần huy động toàn bộ lực lượng, tôi ở lại phòng làm việc, cô đi trại gà xử lý con gà đó đi.”

“Sáng ngày mai không cần trực ban, sáng mai tòa văn phòng phải vệ sinh khử trùng tổng thể, phòng làm việc đóng cửa buổi sáng nửa ngày.” Cô cười tủm tỉm với Phó Tranh, “Cho nên không cần thương lượng, anh đi cùng tôi đến trại gà.”

“...”

“Còn nữa, sau này nói chuyện chú ý một chút.” Ninh Uyển nói lời thấm thía, “Muốn nói văn minh, không thể thô tục.”

“Cái gì?”

“Nói gà không nói dươиɠ ѵậŧ, như vậy là văn minh!”*

“...”

*鸡吧 đồng âm 鸡巴( dươиɠ ѵậŧ)