“A… khục…”
Từ trên không trung bị đánh bay ra ngoài, trong miệng của Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng nhịn không được, buồn bực nôn ra một ngụm máu tươi. Mặc dù thể chất của Tô Hỷ Lai đã được cải thiện rất nhiều, nhưng một kích vừa rồi của Long Lang thật sự quá mức kinh khủng. Hơn nữa, tốc độ của nó cũng quá nhanh, khiến cho Tô Hỷ Lai không cách nào chống đỡ.
Cũng không đợi cho Tô Hỷ Lai kịp lấy lại tinh thần, phía trước mặt của anh đột nhiên xông đến một trận gió lạnh. Sau đó, một luồng hơi thở tanh nồng phả vào mặt, để cho Tô Hỷ Lai kém chút nữa nhịn không được nôn ra một trận.
Chỉ có điều, trông thấy ánh mắt của Long Lang nhìn về phía mình. Đồng thời, một cái móng vuốt to lớn của nó đã vươn ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu của mình đập xuống.
Advertisement
Trong khoảnh khắc này, Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sống lưng của anh cũng trở nên lạnh toát. Lần đầu tiên, Tô Hỷ Lai cảm nhận được hơi thở của tử thần chỉ cách mình ở trong gang tấc.
Nhưng mà, Tô Hỷ Lai cũng không có cách nào động đậy được. Một kích vừa rồi của Long Lang đã khiến cho Tô Hỷ Lai bị thương không nhẹ. Hơn nữa, cả thân hình của con Long Lang đã áp tới trước mặt, cho dù muốn tránh Tô Hỷ Lai cũng không thể nào tránh được.
Trong lòng buông ra một tiếng thở dài, Tô Hỷ Lai hiểu rõ, hôm nay mình nhật định khó có thể thoát được một kiếp, chỉ có thể đón nhận lấy móng vuốt tử thần của Long Lang thủ lĩnh đập tới.
Thế nhưng, ngay lúc Tô Hỷ Lai dự định nhắm mắt lại, đón nhận lấy cái chết đang kề cận. Thì lúc này, không gian ở trước mặt của anh đột nhiên trở nên dao động. Ngay sau đó, một tiếng thét thất thanh bỗng dưng vang lên.
Advertisement
“A, sếp, anh không sao chứ?!”
Tiếng thét này là của Rose, Tô Hỷ Lai có thể ra được dáng vẻ kinh ngạc của cô lúc này. Nhưng ngay sau đó, trong lòng của Tô Hỷ Lai lại có chút hốt hoảng.
“Chẳng lẽ, đây là ảo giác trước khi chết sao?”
Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, một tiếng kinh hô khác đã vang lên.
“Ông chủ, cẩn thận!”
Sự xuất hiện của Rose và bác sĩ Suri quá mức bất ngờ, Tô Hỷ Lai cũng không cách nào kịp phản ứng được. Đồng thời, Long Lang cũng vô cùng nghi hoặc. Nó không rõ, vì sao nơi này còn có sinh vật khác xuất hiện?
Thế nhưng, còn không đợi nó làm sao nghi hoặc. Trên tay của bác sĩ Suri lúc này, không biết từ đâu lấy ra một bình nước thuốc, hướng về phía đỉnh đầu của Long Lang ném tới.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Ngay sau đó, một luồng khói trắng tuôn ra ngoài. Đồng thời, âm thanh của cả bác sĩ Suri lẫn Rose đều đồng loạt vang lên.
“Nhanh!”
“Trốn!”
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang mơ màng chưa biết việc gì xảy ra, thì hai cánh tay của anh đã bị hai người phụ nữ kẹp chặt, trên đó mơ hồ còn truyền đến một đợt xúc cảm đàn hồi, để cho anh vô cùng giật mình, rất muốn đem cánh tay của mình rụt trở về.
Nhưng mà, động tác của hai người phụ nữ lúc này rất gấp, bước chân của bọn họ cũng vô cùng vội vàng. Tô Hỷ Lai càng muốn đưa tay mình thu về, cánh tay của bọn họ càng thêm kẹp chặt.
“Ai…”
Cuối cùng, không có cách nào tránh thoát khỏi cánh tay của hai người phụ nữ, trong lòng của Tô Hỷ Lai chỉ có thể âm thầm mặc niệm thở dài. Hy vọng, một lúc nữa bọn họ sẽ không oán trách mình?
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang suy nghĩ miên mang về xúc cảm truyền đến từ trên cơ thể của hai người phụ nữ. Thì lúc này, Long Lang lại vô cùng phẫn nộ. Nó cũng không rõ, những sinh vật bé nhỏ trước mặt này, đã dùng đến đồ vật gì lại có thể khiến cho da thịt của nó bị phá hủy, hai mắt của nó lúc này cũng bị che mờ, không có cách nào mở ra.
“Ngao ô! Rống!”
Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Long Lang lúc này, Tô Hỷ Lai mới không khỏi giật mình, quay sang nhìn lấy hai người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình. Mặc dù hai cánh tay của anh vẫn bị bọn họ giữ chặt, nhưng cảm xúc thật sự không tệ, để anh nhất thời không có ý nghĩ tránh ra.
“Đó là một lọ dung dịch axit đậm đặc, chuyên dùng để điều chế một số vũ khí sinh học. Lúc ở trên tàu, tôi có giữ một lọ ở bên người để phòng thân!”
Giống như sợ Tô Hỷ Lai hiểu lầm gì đó, bác sĩ Suri lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích. Nhưng sau đó ánh mắt của Tô Hỷ Lai đột nhiên liếc xuống, để cho cả hai người phụ nữ đều không khỏi giật mình, vội vàng “a” lên một tiếng. Sau đó, cả hai đều nhanh chóng đem tay buông ra.
“Khục khục…”
Nhất thời, trong lòng Tô Hỷ Lai hơi có một chút thất vọng. Nhưng vì để tránh cho bầu không khí trở nên xấu hổ, Tô Hỷ Lai chỉ có thể giả vờ đưa tay lên che miệng, ho khan vài tiếng.
“Sếp, anh không sao chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Hỷ Lai lúc này, Rose mới để ý đến vết thương ở sau lưng của Tô Hỷ Lai vẫn còn đang chảy máu. Thế nên, cô vô cùng lo lắng, hướng về phía anh hỏi thăm.
Nhưng mà, còn không đợi cho hai người phụ nữ kịp phản ứng, Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng đem cả hai người đẩy sang một bên. Sau đó, thân hình của anh vội vang lăn xuống, vừa vặn tránh khỏi một cái móng vuốt sắc bén của Long Lang tập kích đánh lén.
Trong lòng âm thầm chửi mắng một trận. Tô Hỷ Lai thật sự không có nghĩ đến, hai mắt của Long Lang lúc này đã bị tổn thương. Hơn nữa, da đầu của nó cũng bong ra một mảng lớn. Vậy mà, trong lúc bất tri bất giác, nó lại có thể chuẩn xác hướng về phía ba người bọn họ công kích đến.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cũng không kịp xoắn xuýt quá nhiều ở vấn đề này. Anh biết rõ, nếu như hôm nay mình không đem con Long Lang này gϊếŧ chết, thì cả ba người khó mà sống sót rời khỏi chỗ này.
Thế nên, còn không đợi cho con Long Lang kịp xoay người trở lại. Tô Hỷ Lai đã cắn chặt răng, cố nén lại đau đớn phía sau lưng truyền đến, cả người đều bổ nhào về phía đỉnh đầu của nó, quyết một trận ăn thua với con quái thú này.
Ầm!
Mặc dù tốc độ phản ứng của con Long Lang rất nhanh. Nhưng hai mắt của nó lúc này đã bị tổn thương, nên khả năng phản ứng cũng chậm hơn bình thường rất nhiều. Thế nên, trước khi thân hình của nó kịp tránh đi, thì một quyền của Tô Hỷ Lai đã vừa vặn ập đến.
Sau đó, không cho con quái thú này có cơ hội xoay người. Tô Hỷ Lai một hơi nhảy lên trên cổ của nó ghì chặt xuống. Tiếp theo là một trận mưa quyền, từ trên đầu của con Long Lang nện xuống không ngừng.
So về tốc độ có thể Tô Hỷ Lai không cách nào sánh được với nó. Nhưng nếu chỉ dựa vào lực lượng, đừng nói là một con Long Lang thủ lĩnh, ngay cả Băng Sương Cự Mãng có lực phòng ngự mạnh hơn cũng phải ngã xuống dưới tay của anh.
Thế nên, trận chiến này không có kéo dài được bao lâu, trên người của Long Lang rất nhanh liền hao hết sinh mệnh rồi ngã gục xuống mặt đất. Trên đầu nó lúc này bị Tô Hỷ Lai đánh ra một cái lổ hổng lớn. Phía bên trong, lộ ra một viên tinh thể màu xám trắng, trên đó còn quấn quanh một cái hư ảnh, giống như là thân thể của Long Lang được thu nhỏ lại vô số lần.
Nhìn thấy viên tinh thể này, hai mắt của Tô Hỷ Lai không ngừng tỏa sáng. Bởi vì, theo tin tức của hệ thống thì đây rõ ràng là một viên tinh hạch. Chỉ có yêu thú sau khi chết, đem toàn bộ tinh hoa trong cơ thể của nó hội tụ vào một chỗ, thì mới có thể sinh ra được.
Mặc dù thực lực của Long Lang so với Băng Sương Cự Mãng còn muốn yếu hơn một chút. Nhưng trên người nó lại xuất hiện tinh hạch, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi dâng lên một trận kinh ngạc.
Thế nhưng, động tác của Tô Hỷ Lai lúc này cũng không chậm. Anh nhanh chóng đem viên tinh hạch ở trong đầu của Long Lang thủ linh moi ra ngoài. Sau đó, ý niệm khẽ chuyển động, viên tinh hạch này đột nhiên biến mất, rơi vào vòng tay không gian đeo ở trên tay của Tô Hỷ Lai.
“Ông chủ, ông chủ! Anh không sao chứ?!”
Nhìn thấy thi thể của con Long Lang đang đổ gục trên mặt đất, mà dáng vẻ của Tô Hỷ Lai hơi có mấy phần kỳ lạ. Lúc này, hai người phụ nữ Rose cùng với bác sĩ Suri không khỏi vội vàng chạy đến, muốn nhìn xem anh có gặp phải vấn đề gì không.
May mắn động tác vừa rồi của Tô Hỷ Lai rất kín đáo, cả hai người phụ nữ đều không phát hiện ra được đồ vật ở trên tay của anh vừa mới đột nhiên biến mất.
Đem Long Lang thủ lĩnh giải quyết, lại nhìn lấy một đám thi thể chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Tâm tình của Tô Hỷ Lai lúc này trở nên vô cùng phức tạp. Anh làm như thế nào cũng không hề nghĩ đến, sẽ có một ngày mình trở nên điên cuồng như vậy, tự tay tàn sát một đám Long Lang, đem nơi này biến thành một mảnh máu tanh.
Nhưng mà, ánh mắt của Tô Hỷ Lai sau đó liền bắt đầu trở nên kiên định. Bởi vì anh biết rõ, thế giới này không có đơn giản như những gì anh nghĩ. Dường như, có một thứ bí mật gì đó, vẫn luôn ẩn giấu sâu trong lòng đất. Chỉ đến khi anh đầy đủ thực lực, thì cái bí mật này mới có thể mở ra. Đồng thời, nó cũng rất có thể, chính là con đường duy nhất anh tìm thấy được người mẹ đã mất tích nhiều năm của mình.
“Sếp, sếp! Anh không sao chứ?”
Thấy Tô Hỷ Lai không có phản ứng gì với lời kêu gọi của mình, Rose lúc này mới đi tới bên cạnh, đưa tay đập mạnh lên trên người của anh.
“A!!!”
Không biết là vô tình hay cố ý, một đập này của Rose, vậy mà vừa vặn động đến vết thương ở trên người của Tô Hỷ Lai. Nhất thời, Tô Hỷ Lai phát ra một tiếng hét thảm. Sau đó, cả người đều trở nên vô lực, ngả gục xuống mặt đất.