Trên vùng biển phía bắc lạnh giá của đại lục, một chiếc chiến hạm mang theo một chi đội ngũ hơn năm trăm người, đang chậm rãi di chuyển về hướng một tòa hòn đảo, quanh năm bị một lớp băng tuyết bao phủ.
Lúc này, đứng ở trên mũi thuyền là ba người Tô Hỷ Lai, bác sĩ Suri cùng với nữ sát thủ Rose.
Advertisement
“Sếp, khoảng cách từ nơi này đến hòn đảo khoảng chừng hơn hai trăm năm mươi hải lý. Với tốc độ của chiếc tàu này, ít nhất thì phải sáng sớm ngày mai mới có thể tới nơi được. Nhưng mà, tôi nghe nói lực từ trường ở trên hòn đảo này thật sự rất mạnh. Toàn bộ các loại trang thiết bị điện tử một khi tiến gần về phía nó, đều bị mất đi tính hiệu hoặc gây ra hư hại cực kỳ nghiêm trọng. Chính vì thế, theo đề nghị của tôi. Anh không nên rời tàu, chỉ cần để cho người bên dưới tiến nhập lên đảo, tìm kiếm đồ vật là đủ rồi!”
Đứng ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai, lúc này Rose vừa quan sát bản đồ, vừa đưa ra ý kiến của mình. Nhưng tạm thời Tô Hỷ Lai không có lên tiếng trả lời, mà chỉ im lặng nhìn về phía mặt biển mênh mông, đang xuất hiện từng tảng núi băng, thỉnh thoảng sụp xuống, tạo thành một trận sóng lớn, bắn lên những giọt nước lạnh ngắt.
Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi Tô Hỷ Lai rời khỏi đất liền, dẫn theo mọi người hướng về phía hòn đảo sinh trưởng hai loại thực vật có thể điều chế ra thuốc biến dị, nằm ở vùng cực bắc này.
Advertisement
Đây có thể nói là một quyết định vô cùng vội vàng, khiến cho không ít người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Nhưng đối với Tô Hỷ Lai, thì đây là một chuyện bắt buộc. Sở dĩ anh cần phải điều chế ra phương thuốc này, cũng không chỉ đơn giản là vì tạo thành một nhóm người dị năng, có thể mang theo năng lực đặc thù, đem thế giới này biến đổi.
Mà ẩn chứa trong đó, còn có một ít bí mật, liên quan đến thế giới này. Từ sau khi hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo thăng cấp, ẩn sâu trong trí nhớ của anh, đột nhiên hiện lên những hình ảnh hết sức kỳ lạ. Những thứ này, dường như có liên quan đến sự mất tích bí ẩn của mẹ anh.
Nhưng mà, cứ mỗi lần tỉnh dậy, những thứ ký ức này đều trở nên nhạt dần, sau đó rất nhanh liền biến mất, để anh không rõ nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ là, sau khi chứng kiến được hai loại thực vật đặc thù trên hòn đảo nằm ở cực bắc này, một luồng trí nhớ ầm ầm ập đến, để cho anh hết sức chấn động.
Không, nói đúng ra là một phần tin tức, liên quan đến quá trình sáng tạo hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo của mẹ anh, trước đó đã truyền vào bên trong bộ nhớ của nó. Lúc này, vừa vặn có được hình ảnh của hai loại thực vật mà bọn họ may mắn tìm thấy được, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệ thống của nó hoạt động, đem tin tức này truyền thẳng vào trong não của anh.
Lúc đó, Tô Hỷ Lai cực kỳ chấn động, cảm giác như mình đang rơi vào một thế giới huyễn tưởng, không phải là chân thật. Chỉ cho đến khi kiểm tra lại kỹ lưỡng mấy lần, anh mới xác định được, thế giới này kỳ thật cũng không đơn giản giống như vẻ bề ngoài của nó. Dường như, trong dòng sông lịch sử tồn tại mấy tỉ năm, thế giới này đã từng thay đổi rất nhiều lần.
Hơn nữa, những thần thoại mà loài người vẫn luôn truyền tụng với nhau, thật sự cũng không phải chỉ là truyền thuyết. Mà theo một loại phương thức nào đó, thế giới này đã từng tồn tại một nền văn minh cực kỳ rực rỡ. Một thời đại mà thần linh không chỉ là huyễn tưởng, bọn họ cũng giống như nhân loại, đều chân chính tồn tại.
Nhưng trôi qua trong dòng chảy của thời gian dài đằng đẵng, những nền văn minh này giống như bị một thứ gì đó hủy hoại, phá hư. Đến cuối cùng, thế giới rơi vào một thời kỳ trống rỗng, truyền thừa của thần linh cũng tạm thời bị đứt đoạn, gãy mất. Cho đến mấy triệu năm trước, con người mới lần nữa xuất hiện, lịch sử văn minh nhân loại mới lần nữa được hình thành.
Đây cũng là lý do vì sao, những câu chuyện thần linh vẫn luôn được truyền tụng, nhưng bọn họ lại không có cách nào xuất hiện ở trước mặt con người.
Thế nhưng, từ trong ký ức xa xôi mà mẹ anh cố tình lưu lại, thì vết tích của thần linh vẫn luôn tồn tại ở thế giới này. Hơn nữa, nó rất có thể sẽ tồn tại trong một loại hình thái khác. Một hình thái mà con người khó có thể tiếp xúc được, nhưng chỉ cần có thể khám phá ra, thì nhân loại nhất định sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, vừa biết được tin tức có liên quan đến hòn đảo sinh trưởng mấy loại thực vật đặc hữu như Cỏ Xương Rồng, Tô Hỷ Lai liền không chút do dự, cho người của mình tiến tới xâm nhập.
Lúc này, mặt trời vẫn còn treo ở lơ lửng trên cao. Nhưng thời gian ở vùng biển cực bắc này hơi có phần đặc thù, mỗi năm cũng chỉ có sáu tháng buổi sáng và sáu tháng buổi tối. Hiện tại, đội ngũ của Tô Hỷ Lai vừa vặn đi về phía vùng biển này đúng vào thời gian buổi sáng. Thế nên, mấy ngày hôm nay, bọn họ lúc nào cũng có thể nhìn thấy được mặt trời.
“Ông chủ, anh đang suy nghĩ vấn đề gì sao?”
Bởi vì mấy ngày gần đây, Tô Hỷ Lai trợ giúp cho phòng thí nghiệm của cô sử dụng phương thức chuẩn xác để điều chế ra loại nước thuốc biến dị. Thế nên, thái độ của bác sĩ Suri đối với Tô Hỷ Lai càng thêm đặc biệt ân cần. Hơn nữa, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần sùng bái. Điều này thật sự làm cho Rose cảm giác không được thoải mái.
“Ừm!”
Đột nhiên nghe bác sĩ Suri hỏi đến, Tô Hỷ Lai lúc này mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía hai người phụ nữ ở bên cạnh của mình. Hiện tại, trong lòng của anh, chỉ đang nghĩ đến những thứ có liên quan đến truyền thuyết mà mẹ đanh đã từng nhắc đến, thông qua ký ức lưu trữ ở bên trong hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo. Nên đối với thái độ của hai người, anh thật sự không có quá nhiều lưu ý.
Lúc này, thấy bác sĩ Suri chỉ vừa hỏi đến, Tô Hỷ Lai đã gật đầu đáp lại. Trong khi đó, mình nói một hồi, cũng không thấy anh ta phản ứng gì. Trong lòng của Rose cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà, ngay lúc cô định nói thêm cái gì đó, thì âm thanh của một thành viên ở trong đội hộ vệ, đi theo đội ngũ của Tô Hỷ Lai bỗng nhiên vang lên.
“Đội trưởng, chúng ta đã phát hiện ra hòn đảo kia rồi! Nó đang ở ngay phía trước, thông qua kính viễn vọng là chúng ta có thể quan sát được nó!”
Nghe được âm thanh của người này, mấy người Tô Hỷ Lai lúc này cũng nhanh chóng rời khỏi mũi tàu, đi vào trong phòng điều khiển của chiến hạm. Lúc này, ở phía trong phòng điều khiển, đã lắp đặt sẵn một chiếc kính viễn vọng, có cự ly quan sát trên biển cực xa. Thông qua thấu kính, bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy những vật thể nhỏ nhất, như là đồng xu ở khoảng cách trên 100km.
Nhưng mà, khi mọi người thông qua chiếc kính viễn vọng này, quan sát hoàn cảnh ở phía trên hòn đảo cách đó khoảng chừng 250 hải lý, thì bọn họ ngoại trừ quan sát được hình thể bên ngoài của nó, lại không có cách nào quan sát được vật thể bên trong.
“Chuyện này, đây là như thế nào? Phía trên hòn đảo này làm sao lại không có cách nào quan sát được?”
Vốn dĩ, sau khi nhìn thấy được hòn đảo, mấy nhân viên nghiên cứu đi theo chiến hạm, đều tỏ ra vô cùng kích động, nhanh chóng đem việc này báo cáo lại cho Tô Hỷ Lai biết.
Thế nhưng, khi phát hiện ra chiếc kính viễn vọng mà bọn họ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên mới có thể lắp đặt ở trên chiếc chiến hạm này, lại không có cách nào quan sát được bất kỳ vật thể nào ở phía trên hòn đảo, tức thì cả đám đều tức giận đến suýt chút nữa thì chửi ầm lên.
Lúc này, Tô Hỷ Lai cũng đã đứng ở phía sau lưng, thấy bọn họ mặt mày nhăn nhó như vậy anh cũng không tỏ ý tức giận, mà chỉ yên lặng đi đến gần thấu kính, đưa tay vỗ lấy bả vai của một nhà khoa học đang thông qua thấu kính, nhìn về phía vật thể ở trên đảo.
“Để tôi xem thế nào!”
Người này vốn đang có chút tức giận, bị người khác vỗ vai như vậy, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Nhưng sau khi xoay người lại, thấy được là Tô Hỷ Lai, tức thì khuôn mặt của ông ta liền trở nên cứng ngắt.
“Ông chủ!”
“Được rồi, anh lui ra trước đi!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không thèm để ý đến thái độ của người này, mà trực tiếp đưa mắt nhìn vào thấu kính, xuyên qua khoảng cách hơn 450km, nhìn thẳng về phía hòn đảo bí ẩn.
Lúc này, từ phía trên hòn đảo Tô Hỷ Lai có thể thấy được một tầng bình chướng. Nếu như là người bình thường, nhất định không có cách nào để quan sát thấy được. Nhưng Tô Hỷ Lai có được hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ. Thế nên, đối với tầng bình chướng này anh lại có thể thấy được hết sức rõ ràng.
Hơn nữa, thông qua thấu kính, anh còn có thể nhìn thấy được một ít vật thể ở bên trong. Mặc dù không thấy được quá mức rõ ràng, nhưng Tô Hỷ Lai có thể đại khái đoán ra được, phía trên hòn đảo này, cất giấu rất nhiều đồ tốt. Chỉ có điều, phía trên đảo cũng ẩn chứa không ít nguy cơ. Nhất thời, trên khuôn mặt của Tô Hỷ Lai lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, anh không có tiếp tục dùng kính viễn vọng để quan sát, mà trực tiếp lui lại, nhìn về phía bác sĩ Suri cùng với Rose, cười nói.
“Đi thôi, sáng sớm ngay mai chúng ta đã có thể đặt chân lên trên hòn đảo kia rồi!”
Nhìn thấy nụ cười này ở trên mặt của Tô Hỷ Lai, mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chỉ có hai người phụ nữ là cực kỳ hiểu ý, không nói thêm lời nào, bước theo phía sau lưng của anh, đi trở về phòng riêng của mình.