Chàng Rể Đào Hoa

Chương 71

“Bà là ai? Bà gọi cho tôi có chuyện gì?”

Đứng ở trên hành lang bệnh viện, Tô Hỷ Lai vừa nhìn về phía phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh vừa nói chuyện điện thoại.

Nhưng đáp lại anh là một tràn cười dài. Sau đó, âm thanh của một người phụ nữ trung niên vang lên.

Advertisement

“Hỷ Lai, cậu thật sự không nhận ra được giọng nói của dì sao?”

Nghe được âm thanh của người phụ nữ này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai tức thì lạnh xuống. Trong đầu anh, rất nhanh hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ độc ác, lúc nào cũng muốn rắp tâm hãm hại anh.

“Bà gọi tôi làm gì?”

Nói đến chỗ này, Tô Hỷ Lai đã muốn đem điện thoại tắt đi. Nhưng giọng nói của người phụ nữ kia lại lần nữa vang lên.

Advertisement

“Ngày mai, vào lúc mười giờ, cậu đến con đường số ba, khách sạn Hamilton. Đến lúc đó, tôi sẽ cho cậu biết, nguyên nhân cái chết của mẹ cậu!”

Nói xong những lời này, người phụ nữ kia liền tắt máy, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi rơi vào trầm mặc.

10 giờ sáng ngày thứ hai, Tô Hỷ Lai sau khi kiểm tra lại tình huống của Trịnh Tố Trinh một lần, còn gọi điện thoại về nhà nói chuyện với Triệu Nhiễm Từ một hồi. Cuối cùng, anh mới quyết định lái chiếc xe Audi màu đen của Rose, chạy về phía khách sạn Hamilton, nơi người phụ nữ hôm trước đã đặt hẹn với anh.

Khi bước vào bên trong khách sạn, Tô Hỷ Lai vừa nói ra danh tính của mình, liền có nhân viên dẫn anh đến một chỗ phòng riêng. Căn phòng này nằm ở tầng thứ ba của khách sạn, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh biển bên ngoài. Hơn nữa bố trí trong phòng lại cực kỳ sang trọng, xung quanh còn có không ít vệ sĩ đứng canh chừng.

Nhưng Tô Hỷ Lai không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, anh rất bình tĩnh đi đến vị trí bàn ăn đặt ở bên cạnh cửa sổ. Nơi này, đã có hai người ngồi đợi sẵn từ trước. Một người là phụ nữ trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng da dẻ lại rất săn chắc, mịn màng. Hoàn toàn không lộ rõ một chút tuổi tác nào ở trên khuôn mặt. Hiển nhiên, người phụ nữ này rất biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Hơn nữa, trên người của bà ta còn ăn mặc trang phục vô cùng đắc tiền.

Ngồi ở phía tay phải của người phụ nữ này, là một cậu thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó. Nhìn tướng mạo của người thiếu niên này, so với người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh, hình dáng hơi có mấy phần tương tự. Chỉ có điều, khuôn mặt của người thiếu niên lại có phần nhợt nhạt, hoàn toàn không giống như người phụ nữ trung niên tỏ ra quý phái, sang trọng kia chút nào cả.

Rất rõ ràng, người thiếu niên này đang có bệnh. Hơn nữa, bệnh trạng cũng rất nghiêm trọng. Nếu không, bằng vào thân phận, cũng như địa vị của mình, Trương Tuyết Mai không lý gì lại không chữa trị tốt cho con trai của bà ta.

Đúng vậy, hai người bọn họ chính là mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ của Tô Hỷ Lai. Hôm qua nghe được bà ta muốn mời mình đi ra ngoài nói chuyện, trong lòng Tô Hỷ Lai đã nghĩ đến một số tình huống bất ngờ xảy ra. Nhưng anh không nghĩ đến, đứa em trai này của anh, lại có biểu hiện bệnh tình rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, từ trước đến nay tình cảm của anh đối với hai mẹ con bọn họ, thật sự không có bao nhiêu. Thậm chí, trong lòng anh còn đối với bọn họ cực kỳ chán ghét. Thế nên, vừa nhìn thấy hai mẹ con bọn họ xuất hiện ở đây, Tô Hỷ Lai không có nói thêm lời nào, mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống ngay chỗ vị trí đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bàn ăn trước mặt.

Người phụ nữ này thật sự là rất chăm chú, trí nhớ cũng cực kỳ tốt. Trên bàn ăn lúc này, vậy mà bày ra các món trước kia Tô Hỷ Lai vẫn thường hay ăn ở nhà họ Tô. Chỉ có điều, đó chẳng qua chỉ là sở thích được Tô Hỷ Lai ngụy trang ở trước mặt của bọn họ mà thôi. Từ lúc mẹ anh mất tích, anh đã không có hứng thú đối với bất kỳ món ăn nào khác, ngoại trừ những món mà mẹ anh đã từng nấu cho anh ăn.

Hơn nữa, nhiều năm lưu lạc ở bên ngoài, để cho thói quen ăn uống của Tô Hỷ Lai đã thay đổi rất nhiều. Đối với những thứ đồ ăn sang trọng này, từ lâu anh đã không còn cảm thấy một chút hứng thú nào.

Ở trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này, chỉ cần là những thứ đồ ăn được ăn cùng với người mà mình cảm thấy ưa thích. Thì cho dù đó có là đồ ăn đường phố, hay những thứ quê mùa, xấu xí anh cũng cảm thấy cực kỳ ngon miệng. Còn hiện tại, ngồi trước mặt hai người bọn họ, anh thật sự không có một chút khẩu vị nào.

“Thế nào, những thức ăn này cậu cảm thấy không quen sao? Cũng phải rồi, nhiều năm như vậy, tôi nghe nói cậu đang làm bảo vệ cho một công ty nào đó, ở cái thành phố loại ba này? Với số tiền lương ít ỏi như vậy, chắc cậu cũng lâu rồi không có dùng đến những thứ đồ ăn sang trọng như thế này phải không? Nhưng không có vấn đề gì, hôm nay đồ ăn là do tôi mời. Cậu cứ dùng thoải mái đi, không cần phải lo lắng gì cả!”

Nghe giọng điệu bà ta nói rất nhẹ nhàng. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, Tô Hỷ Lai làm sao không hiểu được, trong lời nói của bà ta đều mang theo gai độc, như muốn xuyên thẳng vào trái tim của kẻ khác.

Đáng tiếc, đối mắt với bà ta lúc này là Tô Hỷ Lai của hiện tại, cũng không phải là Tô Hỷ Lai của trước đây. Mặc cho mấy lời châm chọc của bà ta, anh vẫn thản nhiên mỉm cười.

“Thật xin lỗi, tôi đến đây không phải để ăn những thứ thức ăn này. Tôi chỉ muốn biết, bà có tin tức gì liên quan đến cái chết trước đây của mẹ tôi?”

Mặc dù biết rõ năm đó mẹ anh cũng không thật sự mất tích, còn thành lập ra một tổ chức vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng, chuyện liên quan đến việc mẹ anh bị người ta xô xuống vách núi, lại là cai gai vẫn luôn canh cánh ở trong lòng của anh. Cho dù người trong tổ chức, bọn họ cũng không hề biết mẹ anh năm đó vì sao gặp phải tai nạn. Hơn nữa, mấy tháng trước mẹ anh lại lần nữa đột nhiên mất tích, để cho Tô Hỷ Lai cực kỳ nghi hoặc. Rốt cuộc, hai chuyện này có thể liên quan gì đến nhau? Mà người phụ nữ ở trước mặt này, rốt cuộc biết được bao nhiêu bí mật ở trong đó?

Chính vì nguyên nhân này, cho nên sau khi nghe được Trương Tuyết Mai biết được lý do mẹ anh bị mất tích, anh mới chấp nhận lời mời của bà ta để đến đây gặp mặt.

Thế nhưng, sau khi nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến chuyện này, nụ cười trên mặt của Trương Tuyết Mai bỗng dưng cứng đờ lại. Sau đó, bà ta đột nhiên bật cười, cười một cách vô cùng vui vẻ.

“Ha ha ha, chuyện này cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai bây giờ? Hôm qua, tôi chẳng qua chỉ muốn lấy cớ để gọi cậu ra đây gặp mặt mà thôi!”

Nghe người phụ nữ này vậy mà có ý định đem chuyện mất tích của mẹ mình ra đùa giỡn, sắc mặt của Tô Hỷ Lai lập tức lạnh xuống. Ngay sau đó, thân hình của anh đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay nắm chặt, vẻ mặt vô cùng giận dữ, rít lên từng chữ.

“Bà dám đùa tôi?!”

Ở trên người của Tô Hỷ Lai lúc này tỏa ra một trận sát khí, hù dọa cho hai mẹ con của Trương Tuyết Mai đều sợ đến hết hôn.

Nhất là đứa con trai của Trương Tuyết Mai, cả người đều mềm nhũn, trên mặt lại không lưu một chút máu nào, chỉ có thể run rẩy dựa sát vào người của bà ta, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Trương Tuyết Mai vậy mà không khỏi lộ ra mấy phần oán độc, trừng thẳng về phía Tô Hỷ Lai, hét lên.

“Cậu muốn làm gì? Ở nơi này là khách sạn, nếu cậu dám làm loạn, tôi sẽ kêu người vào đây đánh chết cậu!”

Nghe được người đàn bà này nói chuyện, Tô Hỷ Lai nhịn không được, chỉ muốn cười. Rõ ràng, bà ta cho đến lúc này vẫn còn chưa nhận ra được hiện thực.

“Bà cho rằng, tôi thật sự vẫn còn là Tô Hỷ Lai của trước đây nữa sao? Bà có tin, bắt đầu từ bây giờ, hai mẹ con của bà sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này hay không?”

Nói ra lời này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có ý định dọa suông. Nếu như hai người bọn họ không phải chọc giận đến mình, anh cũng không muốn để ý đến bọn họ.

Nhưng mà, người phụ nữ này thật sự quá đáng giận. Bà ta cho rằng bản thân mình là ai, lại dám lợi dụng chuyện liên quan đến mẹ anh, đưa anh đi ra ngoài này để trêu đùa.

Hơn nữa, thái độ của bà ta vô cùng cợt nhã. Rõ ràng, ở trong lòng của người đàn bà này, hoàn toàn không xem hai mẹ con anh ra gì.

“Có… có ai không? Ở đây có kẻ muốn gϊếŧ người này!”

Nhìn thấy bộ dáng hung tợn của Tô Hỷ Lai đang tiến lại gần, Trương Tuyết Mai đã không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Bà ta vội vàng hô to lên một tiếng. Ngay sau đó, từ phía bên ngoài nhanh chóng chạy vào bốn, năm gã vệ sĩ. Trên thân của bọn họ đều mặc vest, tỏa ra khí tức vô cùng bức người.

Thế nhưng, mấy tên vệ sĩ này ở trong mắt của Tô Hỷ Lai, chẳng qua chỉ là một đám hổ giấy, hoàn toàn không có một chút lực uy hϊếp nào. Anh chỉ khẽ liếc mắt đảo qua từng người bọn họ, sau đó trừng mắt nhìn lấy hai mẹ con Trương Tuyết Mai.

“Bà cho rằng, những kẻ này có thể ngăn cản được tôi sao?”

Nói ra lời này, trên người của Tô Hỷ Lai lại lần nữa tỏa ra sát khí, dọa cho mấy tên vệ sĩ đều sợ đến hết hồn. Những người này, chẳng qua chỉ là một đám vệ sĩ bình thường, ngoài mấy món võ mèo, thật sự bọn họ không có một tí sức mạnh nào.

Huống hồ, Tô Hỷ Lai lúc này thật sự rất đáng sợ. Ngoài sát khí gần giống như thực chất, thì toàn thân cao thấp, đều tản ra một cỗ khí tức vô cùng áp bức, khiến cho đám vệ sĩ đều không thể nào thở được.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”

Lần này, Trương Tuyết Mai thật sự là đã bị dọa sợ. Ngay cả mấy tên vệ sĩ cũng không cách nào ngăn cản được bước tiến của Tô Hỷ Lai, hai mẹ con bọn họ thì có thể làm ra tác dụng gì?