Chàng Rể Đào Hoa

Chương 70

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, nên mấy vị lãnh đạo thành phố cũng không cách nào phản ứng kịp thời. Thế nhưng, thân ảnh của Tô Hỷ Lai lúc này lại đột nhiên xuất hiện. Trên tay anh ôm lấy Lý Mỹ Kỳ, ánh mắt lạnh lùng quét sang bốn phía xung quanh.

“Tôi không muốn những kẻ này xuất hiện ở trước mặt tôi thêm bất kỳ một lần nào nữa. Nếu như lần này anh không thể giải quyết được, thì sau này cũng không cần phải quay trở về tìm tôi!”

Những lời này, hiển nhiên là Tô Hỷ Lai đang nói với Lương Tài. Nhưng nghe vào trong tai của những binh sĩ, cảnh sát xung quanh, quả thật là rất hống hách, điên cuồng.

Thế nhưng, khi bọn họ nhìn thấy Lương Tài dẫn theo mấy dị năng giả hướng về phía Tô Hỷ Lai gật đầu đảm bảo, sắc mặt của bọn họ đều không khỏi biến đến kinh dị.

Advertisement

Người này, rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

Đứng ở xa, Lưu Thục Hiền cũng cảm thấy vô cùng chấn động. Lai lịch của Tô Hỷ Lai, thật sự quá mức thần bí. Hơn nữa, những người đang đứng bên cạnh anh ta, đều không phải là người bình thường?

Ôm theo Lý Mỹ Kỳ rời khỏi kho hàng, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không thèm để ý gì đến sắc mặt của mấy vị lãnh đạo thành phố. Trong mắt của anh, bọn họ chẳng qua chỉ là những người bình thường mà thôi. Có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ, lại có được sức mạnh từ tổ chức. Tô Hỷ Lai tin tưởng, ở trong thành phố này còn không có người dám chọc đến anh.

Tuy nhiên, trong lòng Tô Hỷ Lai vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Rốt cuộc là kẻ nào, lại luôn nhằm về phía anh?

Advertisement

“Sếp, anh không sao chứ?”

Lái xe đưa Tô Hỷ Lai cùng với Lý Mỹ Kỳ trở về nhà. Rose cảm nhận được sắc mặt của Tô Hỷ Lai hơi có phần không tốt, thế nên cô mới quay sang, nhìn anh hỏi thăm. Nhưng Tô Hỷ Lai lại không có trả lời, mà chỉ phất phất tay nói ra.

“Được rồi, đưa tôi đi đến bệnh viện đi!”

Mặc dù cả ngày hôm nay không tìm ra một chút manh mối gì liên quan đến những tên sát thủ, còn phải đi xử lý mấy kẻ không có mắt, đem Lý Mỹ Kỳ bắt cóc. Nhưng mà, Tô Hỷ Lai cũng không muốn để tâm trạng của mình quá mức nặng nề. Anh quyết định tạm thời đi đến bệnh viện, gặp Trịnh Tố Trinh xem tình hình sức khỏe của cô như thế nào.

Thấy Tô Hỷ Lai không muốn nói chuyện, Rose cũng cực kỳ biết điều, quyết định lựa chọn im lặng, rồi một đường lái xe chở Tô Hỷ Lai chạy đến bệnh viện.

Vừa bước xuống xe, Tô Hỷ Lai đã quay đầu sang nói.

“Cô về trước đi, hôm nay tôi có thể sẽ phải ngủ lại bệnh viện. Không có việc gì, cô cũng không cần phải đến tìm tôi!”

Nói xong lời này, bước chân của Tô Hỷ Lai nhanh chóng đi về phía sảnh chính của bệnh viện, để mặc cho Rose ngồi ở trên xe, vẻ mặt tỏ rõ ý bất mãn.

Từ hành lang bệnh viện, Tô Hỷ Lai một mạch đi về phía phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh. Đêm nay, ở bên ngoài cũng không biết là ai đứng trực. Nhưng khi Tô Hỷ Lai đi gần đến chỗ phòng bệnh, lại không thấy bất kỳ người nào canh giữ ở bên ngoài.

Nhất thời, lông mày của Tô Hỷ Lai khẽ nhíu chặt lại. Cả ngày hôm nay liên tục xảy ra chuyện, nên trước đó Tô Hỷ Lai đã có căn dặn người của tổ chức bí mật canh chừng bên ngoài. Ngay cả phía nhà của Triệu Nhiễm Từ, anh cũng cho người đến bảo vệ.

Nhưng lúc này, trong hành lang bệnh viện ngoại trừ một số nhân viên y tế thỉnh thoảng qua lại, bốn phía xung quanh lại trống trơn không có lấy một bóng người. Chuyện này để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc anh định liên lạc với Lương Tài, hỏi xem đêm nay là ai đến bảo vệ cho Trịnh Tố Trinh. Thì lúc này, từ trong hành lang phòng bệnh, đột nhiên đi tới hai người phụ nữ.

Hơn nữa, một trong số đó còn là người quen cũ, trước đây Tô Hỷ Lai đã gặp mặt vài lần. Chỉ có điều, hướng của hai người phụ nữ này, vì sao lại đi ra từ trong phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh?

Trong lòng mang theo nghi hoặc, Tô Hỷ Lai khẽ lách người, trốn ở một góc hành lang. Sau đó, anh nghe được âm thanh của hai người phụ nữ này đang nói chuyện với nhau.

“Tổng giám đốc, chuyện lần này chúng ta phải làm như thế nào? Hiện tại chủ tịch của tập đoàn Trường Thịnh đã bắt đầu nghi ngờ. Sợ rằng, kế hoạch của chúng ta khó có thể thực hiện thành công được!”

“Việc này không cần phải vội. Lần này cô ta bị thương, phải nhập viện, xem ra cũng là một cơ hội tốt của chúng ta. Tập đoàn Trường Thịnh lúc này cũng chỉ còn lại cái vỏ bề ngoài mà thôi, cha tôi đã sắp xếp người, chỉ cần có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ đem Trường Thịnh thu vào trong tay.”

Mặc dù vị trí mà Tô Hỷ Lai ẩn nấp, cách khá xa so với vị trí của hai người phụ nữ đang đi trên hành lang. Nhưng mà, nhờ vào tố chất thân thể cực kỳ mạnh mẽ, ở trong khoảng cách như vậy, anh vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ cực kỳ rõ ràng.

Hơn nữa, từ số liệu mà hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo thu được. Thình lình, người phụ nữ đi cùng với Phùng Thị Bích Trâm, lại chính là con gái của chủ tịch tập đoàn Trường Phát, Phạm Ngọc Hân.

Nhưng mà, hai người bọn họ làm sao lại xuất hiện ở trong bệnh viện? Hơn nữa, bọn họ còn đi vào trong phòng của Trịnh Tố Trinh làm gì?

Nghĩ đến chỗ này, bỗng dưng trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi lạnh xuống. Sau đó, anh nhanh chóng bước ra ngoài, hướng về phía phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh đi vào.

Đúng vào lúc này, một gã đàn ông mặc áo gi, đột nhiên từ đầu bên kia hàng lang vội vã đi chạy ra. Nhưng sau khi trông thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện, vẻ mặt của người này lập tức trở nên cứng đờ. Trên khuôn mặt của anh ta, lộ ra mấy phần lo lắng.

“Ông chủ!”

Thì ra, đây là người có nhiệm vụ trực ở bên ngoài, bảo vệ cho sự an toàn của Trịnh Tố Trinh. Nhưng không biết vì lý do gì, kẻ này lại vắng mặt khi hai người phụ nữ kia xuất hiện.

Nhất thời, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trở nên nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía người kia truy vấn.

“Vừa rồi anh đã đi đâu? Vì sao lại từ bỏ vị trí của mình?”

Nghe hỏi, sắc mặt của người đàn ông càng thêm trắng bệch. Theo quy định của tổ chức, một khi thành viên trong lúc đang làm nhiệm vụ mà tự ý rời khỏi vị trí, gây ra hậu quả nghiêm trọng nhất định sẽ bị xử lý cực kỳ tàn khốc. Hơn nũa, trong tổ chức mấy ngày gần đây còn có tin đồn, ông chủ mới của bọn họ, dường như rất tàn nhẫn, vô tình.

Thế nên, vừa nhìn thấy sắc mặt của Tô Hỷ Lai biến đổi, người vệ sĩ do tổ chức sắp xếp đến bảo vệ Trịnh Tố Trinh, liền nhịn không được cả người đều đổ đầy mồ hồi.

Nhưng mà, tình huống tiếp theo lại hoàn toàn không giống như những gì trong tưởng tượng của anh ta. Tô Hỷ Lai cũng không có lập tức nổi giận, mà chỉ lạnh lùng nhìn lấy anh ta một hồi, sau đó hai hàng lông mày của Tô Hỷ Lai đột nhiên nhíu chặt lại.

Lúc này, phía trước mặt của Tô Hỷ Lai bỗng dưng hiện lên một phần đồ họa, phía trên ghi chú lấy một dòng chữ đỏ vô cùng rõ ràng.

Trúng độc?

Đúng vậy, từ quan sát của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, Tô Hỷ Lai phát hiện ra được trên người của gã đàn ông trước mặt này, vậy mà trúng độc?

Hơn nữa, loại độc tố này cũng không tính mạnh, chỉ gây tác dụng đau bụng, đi ngoài, giống như một loại ngộ đốc thực phẩm nào đó.

Thế nhưng, kết hợp với tình huống vừa rồi, Tô Hỷ Lai có thể khẳng định, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Rõ ràng, người được tổ chức phái đến, lại bị kẻ khác hạ độc. Với lại, hai người phụ nữ vừa rồi đi vào trong phòng của Trịnh Tố Trinh để làm gì?

Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, Tô Hỷ Lai không kịp suy nghĩ gì nhiều, cứ như thế xông thẳng vào trong phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh. Lúc này, đang có nhân viên y tế trực đêm, muốn đến phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh để thay thuốc.

Thấy Tô Hỷ Lai đột nhiên xông vào như vậy, vẻ mặt của nữ y tá không khỏi cảm thấy hốt hoảng. Ngay sau đó, nữ y tá vô cùng gấp gáp, vội vàng đuổi theo phía sau lưng anh ta hô lên.

“Này anh, anh là ai? Anh làm sao lại muốn xông vào phòng của bệnh nhân?”

Mặc cho nữ nhân viên y tá kêu hô như thế nào, bóng lưng của Tô Hỷ Lai đã biến mất ở trong phòng bệnh. Đợi cho cô lần nữa đẩy cửa đi vào, đã thấy Tô Hỷ Lai ngồi ở trước giường bệnh, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hướng về phía thân thể của bệnh nhân kiểm tra.

“Này anh…”

Nữ y tá đang muốn hô lên. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên vang lên, để cho anh ta không khỏi đứng bật dậy, xoay người về phía cô, dọa cho cô sợ đến hết hồn.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ lo lắng cho người nhà của tôi mà thôi. Bây giờ cô có thể kiểm tra lại thuốc giúp tôi. Cảm ơn!”

Nói xong lời này, Tô Hỷ Lai cũng nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, để lại nữ y tá trong phòng với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác. Đến cuối cùng, nhìn thấy bóng lưng của Tô Hỷ Lai đã đi xa, nữ y tá mới lấy lại tinh thần, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.

“Đúng là…”