Nhìn người đàn ông ở trong ngực của mình xụi lơ, không có một chút khí lực nào, Triệu Nhiễm Từ vô cùng hốt hoảng. Cũng không biết cô lấy đâu ra sức, ôm theo Tô Hỷ Lai, lao nhanh về phía chiếc xe cứu thương, đang dừng lại ở trên đường.
“Bác sĩ, bác sĩ! Mau cứu lấy chồng tôi, mau cứu lấy chồng tôi!”
Thế nhưng, ai cũng không để ý đến, trên khóe môi của Tô Hỷ Lai, lúc này câu lên một nụ cười vô cùng hài lòng.
Rốt cuộc, anh cũng có thể thoát được một nạn!
Nằm trong phòng bệnh viện, Tô Hỷ Lai toàn thân cao thấp băng lên một tầng vải trắng, bộ dáng có vẻ rất thê thảm. Hơn nữa, ngồi ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai lúc này, còn có hai người phụ nữ, ánh mắt không ngừng nhìn nhau, chỉ thiếu điều muốn phát nổ.
Advertisement
Từ trong miệng của bác sĩ, hai người bọn họ đương nhiên cũng biết, Tô Hỷ Lai chỉ bị thương phần mềm, hoàn toàn không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng để đảm bảo an toàn, ai cũng không cho Tô Hỷ Lai được phép xuất viện. Cả hai còn đặc biệt lưu lại trong phòng bệnh, tận tình chăm sóc cho anh ta.
“Anh Hỷ Lai, há miệng ra nào, để em đút cho anh ăn nhé!”
Trên tay của Trịnh Tố Trinh đang cầm một con dao gọt trái cây, một bên vừa cắt trái cây đặt ở trên đĩa, một bên đưa một miếng táo hướng về phía miệng của Tô Hỷ Lai đút tới.
Ngồi ở bên cạnh, Triệu Nhiễm Từ lúc này đang mở hộp đựng cháo, nhìn thấy một màn như vậy, cô nhất thời nhịn không được, tức giận nói ra.
“Đúng là hồ ly tinh!”
Advertisement
Nói xong, Triệu Nhiễm Từ cũng không muốn thua kém, tay cầm lấy muỗng múc cháo, hướng về phía trước mặt của Tô Hỷ Lai, vừa thổi vừa nói.
“Chồng ơi, hãy ăn cháo của em đi. Đừng có ăn mấy thứ linh tinh, ai biết được phía trên đó có thuốc gì hay không?”
Lúc này, nhìn hai người phụ nữ ngồi ở trước mặt, Tô Hỷ Lai cảm thấy đầu của mình sắp muốn nứt ra. Đối với người ở bên ngoài, có lẽ đây là một niềm hạnh phúc lớn. Nhưng đối với Tô Hỷ Lai lúc này, chẳng khác nào một màn cực hình, tra tấn.
Hiện tại, miệng của Tô Hỷ Lai còn chưa kịp há ra, nhưng ánh mắt của hai người phụ nữ, đã chăm chú nhìn về phía động tác của anh. Chỉ cần hơi lơ đễnh một chút, Tô Hỷ Lai thậm chí nghi ngờ, có thể mình sẽ bị hai người phụ nữ này hành hạ đến chết hay không?
Trong lòng Tô Hỷ Lai đang có khổ không thể nào nói ra khỏi miệng. Anh chỉ hy vọng, lúc này có ai đó đi đến, đem mình giải thoát ra ngoài.
“Thế nào? Anh cảm thấy táo của em gọt, không ngon sao?”
Thấy Tô Hỷ Lai không hề động, Trịnh Tố Trinh hơi mở miệng ra cười, nụ cười này của cô rất ngọt ngào. Nhưng Tô Hỷ Lai lại luôn cảm thấy, sống lưng của mình đang lạnh toát.
Ngay lúc Triệu Nhiễm Từ cũng chuẩn bị lên tiếng, làm ra hành động. Cánh cửa phòng lúc này vang lên mấy tiếng gõ nhẹ. Sau đó, một giọng nói phụ nữ vang vào trong phòng.
“Ông chủ, tôi có thể đi vào được không?”
Nghe âm thanh này, ánh mắt của hai người phụ nữ đều gắt gao nhìn về phía Tô Hỷ Lai. Nhưng lúc này, trong lòng anh ta không khỏi mừng thầm, nhất thời cũng không để ý đến sát khí từ trên thân của hai người phụ nữ bên cạnh tỏa ra ngoài.
“Nhanh vào đi!”
Đứng ở bên ngoài, từ bản năng của một sát thủ, Rose rất nhanh liền có thể cảm nhận được, hai luồng sát khí vô cùng đáng sợ, đang tỏa ra ở trong phòng. Thế nhưng, nghe giọng nói của ông chủ, dường như cũng không gặp phải nguy hiểm gì mới phải?
Trong lòng mang theo nguy hoặc, Rose nhanh chóng đẩy cửa bước vào trong phòng. Nhưng ngay khi bước chân của cô vừa đặt vào phòng, một lần nữa khí lạnh từ trong phòng ập đến, để cho cô có chút rùng mình, đưa mắt nhìn về phía hai người phụ nữ, đang ngồi bên cạnh của Tô Hỷ Lai.
“Ông chủ, tôi… có phải là đi vào không đúng lúc rồi không?”
Bản thân cũng là phụ nữ, nên Rose có thể cảm nhận được địch ý vô cùng rõ ràng từ trên người của Trịnh Tố Trinh lẫn Triệu Nhiễm Từ.
Nhưng Tô Hỷ Lai làm sao có thể để cho cô rời đi dễ dàng như vậy?
Nói giỡn cái gì chứ? Vừa rồi anh ta còn đang câu mong có người đến giải cứu cho mình. Hiện tại cứu tinh đã đến rồi, anh ta cũng không muốn buông tha cho cô ta rời đi.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào đi!”
“Ách!”
Nghe giọng điệu lúc này của Tô Hỷ Lai, Rose vẫn luôn có cảm giác quái quái như thế nào đó. Nhưng tạm thời, cô cũng không biết kỳ quái chỗ nào. Thế nên, chỉ có thể vâng lời, gật đầu bước vào bên trong.
Mà lúc này, Tô Hỷ Lai cũng nhân lúc hai người Trịnh Tố Trinh cùng Triệu Nhiễm Từ không để ý, nói ra.
“Nhiễm Từ, Tố Trinh! Hai em có thể đi ra ngoài được không? Anh có việc quan trọng, cần phải bàn giao lại cô ấy đi giải quyết!”
Nghe lơi này, ánh mắt của Trịnh Tố Trinh không khỏi quay sang, nhìn về phía Tô Hỷ Lai. Nhưng trên khuôn mặt của cô không có lộ ra bất kỳ biểu hiện khác thường nào, bộ dáng còn rất ngoan ngoãn, gật đầu nói ra.
“Em biết rồi! Anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi cho thật tốt! Khi nào xong việc, em sẽ lần nữa đến thăm anh!”
Nói xong, Trịnh Tố Trinh còn cố tình ở trước mặt của Triệu Nhiễm Từ, cúi thấp người xuống, hôn lên trán của Tô Hỷ Lai một cái. Sau đó, cô ta còn mỉm cười, nhìn lấy Triệu Nhiễm Tử với vẻ mặt tràn đầy thách thức.
Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Tố Trinh đã đi xa, Triệu Nhiễm Từ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay cũng bắt đầu siết chặt lại với nhau.
Nhưng lúc này, bàn tay của Tô Hỷ Lai đột nhiên chạm đến, giọng nói còn có mấy phần áy náy, dịu dàng.
“Anh xin lỗi!”
Không biết vì sao, nghe được câu nói này của anh ta, trái tim của Triệu Nhiễm Từ giống như nhũn ra. Mặc dù ngoài mặt cô vẫn tỏ ra lạnh lùng, tức giận hừ lên một tiếng. Nhưng thông qua hệ thống phân tích, anh có thể nhìn ra được, cảm xúc của vợ mình hiện tại đang rất bình thường.
Âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai quay sang nhìn lấy Rose, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta lúc này, đã hoàn toàn khác hẳn so với khi đối mặt với hai người phụ nữ khi nãy.
“Nói đi, là kẻ nào đã lái xe, muốn tông vào vợ tôi?!”
Nói ra lời này, khí thế trên người của Tô Hỷ Lai cũng bắt đầu bộc phát, giống như một con hung sư đang nổi giận, để cho Rose có mấy phần giật mình, suýt chút nữa là đã lui ra phía sau mấy bước.
Thế nhưng, nói như thế nào cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, trước khí thế hùng hổ của Tô Hỷ Lai, chỉ một thoáng cô liền bình tĩnh trở lại.
“Ông chủ, chuyện này tạm thời chưa có phát hiện ra được. Hiện tại, thủ lĩnh vẫn còn chưa người truy vết. Theo lời của ông ấy, trong hôm nay nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!”
Ầm!
Lời này của Rose chỉ vừa mới nói ra khỏi miệng, Tô Hỷ Lai đã đột nhiên vùng dậy, tức giận đập mạnh lên trên tủ thuốc đặt ở trong phòng bệnh, khiến cho cái tủ sắt bị lõm vào một cái hõm sâu. Ngay cả Rose lúc này cũng trợn to hai mắt lên mà nhìn.
“Liên lạc với Lương Tài, kêu ông ta nói chuyện với tôi!”
Lần này, Rose thật sự có thể cảm nhận được, Tô Hỷ Lai thật sự là đã nổi giận. Hơn nữ, khí thế này của anh ta thật sự rất đáng sợ. Dọa cho cô không dám một chút chần chừ, vội vàng dùng điện thoại vệ tinh, kết nối liên lạc với thủ lĩnh của mình.
“Cậu chủ!”
Không tới nửa phút, âm thanh kết nối với tổng bộ của tổ chức đã vang lên. Thế nhưng, giọng nói của Lương Tài chỉ mới phát ra, âm thanh vô cùng tức giận của Tô Hỷ Lai đã cắt ngang.
“Tôi cho ông thêm nửa tiếng đồng hồ. Nếu như người của ông không thể tìm được tên khốn đã tông vào vợ tôi, thì ông hãy từ chức đi! Tôi không cần một kẻ không có năng lực, thay mình làm việc!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền tắt máy, để cho Lương Tài không có cách nào nói thêm lời nào. Đồng thời, từ trên giường bệnh Tô Hỷ Lai cũng đứng thẳng người dậy, đem lớp vải băng bó trên người, toàn bộ đều gỡ ra.
“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn trực tiếp đi tìm hắn!”
Nghe được lời này của Tô Hỷ Lai, Rose có chút hưng phấn, gật đầu một cái. Sau đó, cô liền nhanh chóng chạy xuống bãi đậu xe của bệnh viện.
Trong khi đó, ở trong một nhà hàng nằm gần khu trung tâm thành phố. Trịnh Tố Trinh trong trang phục che kín người, bên ngoài còn bịt một lớp khẩu trang vô cùng cẩn thận, bước vào trong một phòng ăn đã được đặt riêng. Ngồi trong phòng lúc này, chỉ có một người duy nhất. Mà kẻ này, là một gã đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bặm trợn, phía trên khóe mắt, còn lưu lại một vết sẹo rất dữ tợn.
Thế nhưng, điều làm người ta ngạc nhiên chính là, kẻ này sau khi nhìn thấy Trịnh Tố Trinh bước vào trong phòng, trên mặt hơi có mấy phần sợ hãi, vội vàng cúi thấp người xuống, nói ra.
“Thủ lĩnh, nhiệm vụ lần này có muốn tiếp tục nữa hay không? Tôi xin đảm bảo, lần sau sẽ không có sai lầm!”
Mặc cho hắn nói như thế nào, trên khuôn mặt của Trịnh Tố Trinh không có bất kỳ biểu hiện gì. Chỉ thấy, cô nhẹ nhàng đặt tay ở trên mặt bàn, gõ lên đó vài tiếng. Cuối cùng, thân hình của cô chậm rãi đứng dậy, rồi xoay ra khỏi cửa phòng.
Ánh mắt của gã đàn ông hơi có mấy phần sợ hãi, đang muốn đứng dậy rời đi. Nhưng ngay vào lúc này, một họng súng đen ngòm đột nhiên hướng tới.
Đoàng!