Chàng Rể Đào Hoa

Chương 49

Vốn nghĩ rằng có thể dựa vào số đông để dạy dỗ cho Tô Hỷ Lai một bài học. Nhưng gã vệ sẽ mặc vest đen lại không hề nghĩ đến, mình bị tiếng quát này của Tô Hỷ Lai dọa cho sợ lui.

“Mày… mày…”

Trong miệng của gã mấp máy môi liên tục, nhưng chỉ dám chỉ tay về phía Tô Hỷ Lai, cũng không dám xông lên phía trước. Thấy như vậy, Trịnh Tuấn Hưng không khỏi tức giận quát ầm lên.

“Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xông lên, bắt cậu ta trói lại cho tôi!”

Advertisement

Mặc dù thái độ của Tô Hỷ Lai khiến cho ông ta cực kỳ chán ghét, nhưng bản chất của Trịnh Tuấn Hưng cũng không phải là người độc ác. Ông ta chỉ muốn trừng trị cho Tô Hỷ Lai một trận mà thôi.

Thế nhưng, ông ta hoàn toàn không biết rằng, chính vì hành vi lúc này của mình mới cứu được cho ông ta một mạng. Chỉ thấy, ở trong phòng VIP của nhà hàng, bỗng nhiên lóe lên một cái bóng đen. Ngay sau đó, bốn năm tên vệ sĩ lớn tiếng hét thảm, rồi đủ gục xuống sàn.

Cuối cùng, người đứng ở trong phòng lúc này ngoại trừ Tô Hỷ Lai và Trịnh Tuấn Hưng, thì cũng chỉ còn sót lại một mình tên vệ sĩ áo đen khi nãy.

“Đừng… đừng có qua đây!”

Nhìn thấy nụ cười nhếch mép treo ở khóe môi của Tô Hỷ Lai, lại chứng kiến một màn vô cùng kinh tâm động phách vừa rồi, sắc mặt của gã vệ sĩ mặc vest đen đã trở nên tái mét.

Advertisement

Lần đầu tiên ở trong đời, anh ta chứng kiến một người có thể đạt đến tốc độ như vậy. Cho dù khi còn ở quân ngũ, người lợi hại nhất cũng không có được trình độ biếи ŧɦái như thế này.

“Bây giờ thì đã biết sợ rồi sao? Vừa rồi anh còn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh hay không?”

Bàn tay của Tô Hỷ Lai nắm lấy cổ áo của gã vệ sĩ, sau đó vỗ lên trên mặt của gã mấy cái, ánh mắt không khỏi lộ ra mấy phần khinh bỉ.

Mặc dù cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng gã vệ sĩ lúc này cũng không dám lên tiếng phản đối. Hiện tại, bốn năm tên đồng bọn vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất, tình trạng có thể nói là rất thảm.

Thế nên, dù trong lòng vẫn đang rất hận Tô Hỷ Lai, gã vệ sĩ cũng chỉ có thể ấp úng ở trong miệng.

“Tôi… tôi…”

“Cút!”

Một lần nữa quát lên, Tô Hỷ Lai trực tiếp đem gã vệ sĩ này đạp bay ra ngoài. Sau đó, anh ta mới móc từ trong ngực áo ra một chiếc máy ghi hình mini. Đây cũng là chiếc máy mà anh ta đã đoạt được từ trên tay của người phụ nữ kia.

“Vốn dĩ tôi còn muốn đến giúp ông một phen. Nhưng xem ra, tôi đã đánh giá quá cao ông rồi. Đây là thứ có liên quan đến một lãnh đạo ở trong tập đoàn. Nếu như ông không thích xem, thì cứ đem nó vứt đi. Dù sao, đây cũng là nể mặt con gái ông, nên tôi mới giao nó lại cho ông xử lý!”

Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không muốn lưu lại chỗ này. Anh ta trực tiếp đem chiếc máy ghi hình ném xuống trước mặt Trịnh Tuấn Hưng. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng xoay lưng, thản nhiên bỏ đi.

Đợi cho Tô Hỷ Lai đi ra khỏi phòng, đám vệ sĩ lúc này mới dám bắt đầu lục tục bò dậy. Mặc dù bộ dáng vừa rồi của bọn họ rất thảm hại, nhưng Tô Hỷ Lai ra tay cũng có chừng mực, chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy đau đớn hơn bình thường một chút mà thôi.

“Ông chủ!”

Gã vệ sĩ áo đen lúc này cũng từ bên ngoài đứng dậy, ánh mắt hơi có mấy phần xấu hổ khi nhìn về phía Trịnh Tuấn Hưng.

“Đem thứ này mở ra, tôi muốn nhìn xem nội dung ở bên trong!”

Thế nhưng, Trịnh Tuấn Hưng lúc này cũng không có thời gian để nói nhiều với bọn họ. Ông ta cầm lấy chiếc máy ghi hình của Tô Hỷ Lai, giao lại cho đám vệ sĩ xử lý.

Rất nhanh, những hình ảnh nóng bỏng ở trong phòng khách sạn 601 hiện rõ trên màn hình máy tính. Mới ban đầu, nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm như vậy, cả đám đàn ông trong phòng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của bọn họ hiện lên mấy phần cổ quái.

May là, chuyện chăn gối của Lưu Gia Vĩ có hơi kém, chỉ kéo dài được vài phút lão ta đã thở phì phò, bắt đầu buông súng đầu hàng. Ngay sau đó, cuộc nói chuyện liên quan đến việc thâu tóm cổ phần của tập đoàn Trường Thịnh vang lên. Đồng thời, còn có nội dung liên quan đến sự an toàn của Trịnh Hồng Ngọc.

Nhất thời, sắc mặt của Trịnh Tuấn Hưng không khỏi biến đến vô cùng khó coi. Ông ta tức giận, đập mạnh lên mặt bàn, khiến cho không ít đồ ăn văng vãi lên khắp nơi.

“Khốn nạn, tên Lưu Gia Vĩ này vậy mà dám phản bội tôi? Đi, nhanh đi tìm con gái lớn của tôi, các cậu nhất định phải bảo đảm an toàn cho nó!”

Đám vệ sĩ lúc này mặc dù hơi có tiếc nuối với màn trình diễn vừa rồi ở trong mà hinh. Nhưng nhận được mệnh lệnh của ông chủ, bọn họ cũng không dám làm trái, nhanh chóng rời khỏi vị trí, bắt đầu liên lạc với những người ở bên ngoài, bảo vệ an toàn cho vị tiểu thư của nhà họ Trinh này.

Nhưng tất cả bọn họ đều không ngờ rằng, cách đây vào khoảng gần mười phút trước. Trong khu biệt thự của gia đình ông chủ tập đoàn Trường Thịnh. Trịnh Hồng Ngọc vốn đang ở trong nhà tĩnh dưỡng, đột nhiên mở cửa đi ra ngoài, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Sau đó, cô đi vào bên trong gara của gia đình, lái chiếc xe Camry có biển số tứ quý mà cha mình vô cùng yêu thích, nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Cùng lúc đó, đằng sau chiếc xe của cô, còn có một chiếc Audi màu đen khác bám sát.

Trong khi đó, Tô Hỷ Lai lúc này cũng đang trên đường đến chỗ của Trịnh Tố Trinh. Vừa rồi, lúc anh ta rời khỏi nhà hàng, Trịnh Tố Trinh đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là có việc quan trọng, muốn tìm anh thương lượng.

Vốn dĩ Tô Hỷ Lai cũng đang muốn đi đến tìm cô. Vì vậy, anh ta liền đón một chiếc xe taxi ở gần đó, rồi đi thẳng về nhà của Trịnh Tố Trinh.

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai chỉ ngồi ở trên xe được ít phút, đột nhiên anh ta nhìn thấy ở phía trước giao lộ có một chiếc xe Audi màu đen vô cùng quen mắt chạy ngang qua. Nếu như anh ta không có nhớ nhầm, thì chủ nhân của chiếc xe này, cũng chính là gã đàn ông có tiếp xúc thân mật với người phụ nữ kia ở trong khách sạn.

Với lại, anh ta nhìn thấy phía sau ghế ngồi của chiếc xe Audi màu đen này, còn đang trói một người phụ nữ nào đó.

Phát hiện ra chuyện này, Tô Hỷ Lai liền không do dự một chút nào. Anh ta vội vàng đập lấy bả vai của tài xế, hối thúc.

“Bác tài, chuyển hướng! Đuổi theo chiếc xe màu đen kia giúp tôi!”

Mặc dù tài xế xe taxi hơi có vẻ không tình nguyện, nhưng anh ta vẫn làm theo yêu cầu của Tô Hỷ Lai. Lúc này, điện thoại của Trịnh Tố Trinh lại lần nữa gọi đến.

“Anh đã gần tới chưa? Em đang nấu đồ ăn, nhưng thiếu mất một ít gia vị rồi, anh có thể ghé siêu thị, mua giúp em được không?”

Nghe được giọng nói ngọt ngào của Trịnh Tố Trinh vang lên, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi do dự. Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, anh ta rốt cuộc chỉ có thể lắc đầu đáp lại.

“Xin lỗi, hiện tại anh đang có việc gấp, sợ rằng không thể đến gặp em được. Vậy nha!”

Nói xong, Tô Hỷ Lai liền tắt máy. Lúc này, Trịnh Tố Trinh đang đứng ở trong nhà bếp, trên bếp là mấy món ăn mà Tô Hỷ Lai rất thích. Trong đó có một món cá chép sốt cà, và canh hầm thịt bò. Cả hai món này, lúc bọn họ còn quen nhau ở thủ đô, Trịnh Tố Trinh từng nấu cho Tô Hỷ Lai ăn rất nhiều lần.

Hiện tại, đang chờ đợi người yêu của mình thưởng thức mấy món mà anh ta yêu thích. Bỗng dưng, anh ta nói rằng có việc bận không thể đến được. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh không khỏi trầm xuống.

Ngay sau đó, cô đi ra khỏi bếp, cầm lấy một chiếc điện thoại đặt ở trên bàn, gọi đến một số duy nhất lưu ở bên trong.

“Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, tôi muốn cô ta phải biến mất!”

Tô Hỷ Lai cũng không hề nghĩ đến, mình chỉ vì có việc không thể đến gặp Trịnh Tố Trinh, lúc này lại gây ra một việc mà sau này anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.

“A, làm sao lại có xe tải chạy vào làn đường bên này?”

Tài xế taxi vốn đang tập trung đuổi theo chiếc xe Audi màu đen, đột nhiên ở giữa lòng đường phóng ra một chiếc xe tải chở hàng, không khỏi làm cho anh ta giật mình, vội vàng đạp mạnh chân phanh.

Kích!!!

Tiếng thắng xe rất gấp, làm cho Tô Hỷ Lai lúc này cũng bị giật mình.

“Mẹ kiếp, các người có biết lái xe không vậy? Làm sao lại chạy đường vào ngược chiều?”

Thấy chiếc xe taxi của mình chỉ cách đầu chiếc xe tài kia chưa đầy một thước, tài xế xe taxi lúc này nhịn không được, mở miệng ra mắng.

Nhưng ngay vào lúc này, từ bên trong chiếc xe tải kia đi xuống hai người đàn ông to cao. Ở trên tay của bọn họ đều cầm lấy hung khí. Hơn nữa, từ bên trong ánh mắt của Tô Hỷ Lai, anh ta vậy mà phát hiện ra ở trên người của bọn họ còn mang theo súng.

Nhất thời, anh ta vô cùng kinh hãi, vội vàng ấn đầu của tài xế xe taxi lên trên vô lăn. Đồng thời, trong miệng cũng hô to.

“Cúi xuống!”

Đùng!