Chàng Rể Đào Hoa

Chương 16: Hệ thống thăng cấp

Bị đám sĩ quan này bắt đưa đi, sắc mặt của Tô Hỷ Lai có thể nói là khó coi vô cùng. Nhưng hiện tại, anh ta lại không dám lên tiếng phản kháng, chỉ có thể bị điều dẫn, đưa vào phòng thẩm vấn.

Chỉ là, lúc rời đi ánh mắt của Tô Hỷ Lai vẫn không quên trừng lấy nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền một cái. Nếu như không phải là cô ta xuất hiện ở đây châm ngòi, Tô Hỷ Lai cũng không nhất định bị xem như là gián điệp, còn bị đưa đi thẩm vấn.

Nhưng cũng ngay vào lúc này, bên trong hành lang của bệnh viện đột nhiên vang lên những tiếng bước chân lạch cạch. Ngay sau đó, một đám bác sĩ với bộ dáng nịnh hót, đang đi theo phía sau một thiếu nữ trẻ tuổi với mái tóc vàng nhạt, hướng về phía bên này đi lại.

“Ồ, ở đây đang xảy ra chuyện gì? Vì sao các anh lại sử dụng vũ khí?”

Viên sĩ quan chỉ huy đi theo thiếu nữ nhìn thấy những binh sĩ của mình cầm theo vũ khí, dẫn một người đàn ông rời đi, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm.

“Thưa thủ trưởng, người này dáng vẻ khả nghi, lén lút xâm nhập vào văn phòng của bác sĩ Suri, nên chúng tôi mới đem anh ta dẫn đi kiểm tra!”

“Ồ!”

Người sĩ quan nghe binh sĩ của mình đáp lại như vậy, ông ta nhất thời ồ lên một tiếng, ngay sau đó ánh mắt của ông ta liền hướng về phía Tô Hỷ Lai nhìn lại. Nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ tóc vàng đã đi tới trước mặt của Tô Hỷ Lai, ngạc nhiên hỏi.

“Anh làm sao lại ở đây?”

Tô Hỷ Lai nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng đi tới, lúc này trong lòng không khỏi thở phào một hơi.

“Tôi đến đây là để gặp cô, nhưng bọn họ lại nghi ngờ tôi là gián điệp, nên muốn bắt tôi đi thẩm vấn!”

Nghe anh ta nói như vậy, nhất thời chân mày của thiếu nữ tóc vàng không khỏi nhíu lại.

“Các anh làm như vậy là có ý gì? Đây là bạn tôi, anh ấy cũng là người mời tôi đến đây để hỗ trợ cho bệnh viện!”

Thấy sắc mặt của thiếu nữ tóc vàng muốn nổi giận, viên sĩ quan chỉ huy đi bên cạnh lúc này mới vội vàng đứng ra, lên tiếng giải thích.

“Ha ha ha, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi! Bác sĩ Suri, vừa rồi lính của tôi không nhận ra anh ta, nên xin cô đừng nên trách bọn họ!”

Vừa nói, người sĩ quan chỉ huy này vừa liếc mắt, ra hiệu cho những binh sĩ đứng ở gần đó. Những binh sĩ này vừa nhìn thấy ánh mắt của ông ta nháy lên, tức thì đem vũ khí thu hồi lại, còn đặc biệt hướng về phía Tô Hỷ Lai tỏ ra áy náy, xin lỗi.

Đối với thái độ của những binh sĩ này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có một chút ý kiến gì. Ánh mắt của anh ta lúc này nhanh chóng đảo qua một vòng, muốn tìm nữ cảnh sát kia để nói lý lẽ một hồi. Nhưng không biết vì sao, khi anh ta đưa mắt nhìn qua, bóng dáng của nữ cảnh sát đã không thấy tăm hơi đâu cả rồi.

Tìm không thấy người, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi có chút buồn bực. Nhưng anh ta cũng không xoắn xuýt ở chuyện này quá lâu. Sau khi hỏi thăm, bày tỏ tấm lòng cảm kích đối với đội ngũ y bác sĩ, cũng như các sĩ quan quân đội ở đây, Tô Hỷ Lai liền xin phép rời đi.

Nhưng lúc này, thiếu nữ tóc vàng, cũng là bác sĩ Suri đột nhiên lên tiếng ngăn lại.

“Anh Hỷ Lai, tôi có thể mời anh vào văn phòng của tôi nói chuyện một chút được không?”

Nghe được lời đề nghị này của bác sĩ Suri, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại một cái. Nhưng ở trước mặt mọi người, anh ta cũng không tiện từ chối, chỉ có thể mỉm cười theo cô bước vào bên trong.

“Vậy thì làm phiền bác sĩ!”

Nhìn thấy hai người bọn họ một trước một sau theo nhau đi vào, người chỉ huy quân đội cảm thấy chuyện này có chút đáng ngờ. Chính vì vậy, ông ta cũng muốn cùng hai ngươi đi vào bên trong. Thế nhưng, bác sĩ Suri đã đưa tay ngăn lại, sắc mặt của cô có chút nghiêm nghị nói ra.

“Xin lỗi, tôi với anh ấy còn có việc riêng cần phải bàn bạc với nhau, hy vọng là ngài không đi vào để làm phiền chúng tôi!”

Người chỉ huy quân đội hiển nhiê trong lòng có chút khó chịu. Nhưng ông ta cũng không có làm ra hành động nào quá đáng, chỉ im lặng đứng ở bên ngoài, khẽ lên tiếng nhắc nhở.

“Cô Suri, bởi vì thân phận của cô hơi có chút đặc thù. Sự an nguy của cô có liên quan trực tiếp đến an ninh quốc gia, nên hy vọng là cô có thể cân nhắc cho cẩn thận!”

Nghe lời nhắc nhở của viên sĩ quan này, bác sĩ Suri cũng không lên tiếng phản hồi lại, mà chỉ đem cửa phòng khóa chặt. Ngay sau đó, cô tiến tới bên cạnh bàn làm việc của mình, đem áo khoác móc lên trên giá treo đồ.

“Anh Hỷ Lai, chắc anh đã biết chuyện mẹ nuôi gặp phải phiền toái rồi phải không? Bà ấy, hiện tại đã mất liên lạc với tổ chức, hơn nữa, có khả năng rất lớn là lạc vào bên trong hố đen của vũ trụ, đi đến một chiều không gian khác. Hiện tại, mặc dù anh đã trở thành người lãnh đạo của tổ chức. Nhưng có một số việc, tôi cũng cần phải nói rõ ràng cho anh biết, hy vọng là anh có thể chăm chú lắng nghe!”

Nói xong, bác sĩ Suri lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, từ trong bàn làm việc của mình lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay. Sau đó, cô mới từ bên trong mặt đồng hồ, tháo ra một con chip điện tử, giao lại cho Tô Hỷ Lai.

“Đây là phần thứ hai của hệ thống do mẹ nuôi sáng tạo ra. Trong đó, không chỉ có rất nhiều tính năng mới. Mà nó còn ẩn chứa rất nhiều thông tin bí mật có liên quan đến tổ chức, cũng chỉ có mẹ nuôi mới có thể biết được. Hơn nữa, nhìn từ bề ngoài tổ chức vô cùng gọn gàng, ngay ngắn. Nhưng thực chất, từ sau khi mẹ nuôi mất tích, bên trong đã có không ít người muốn rục rịch, dự định tự mình tách ra, làm vài chuyện không được đàng hoàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nguyên tắc thành lập tổ chức ban đầu của mẹ nuôi. Cho nên, từ bây giờ trở đi, ngoại trừ chính anh, tuyệt đối không nên tin tưởng bất kỳ một ai. Cho dù, kẻ đó chính là tôi!”

Nhận lấy con chip từ trên tay của bác sĩ Suri, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm phát sinh nghi hoặc. Nhưng lúc anh dự định hỏi thêm vấn đề gì nữa, thì bác sĩ Suri lúc này lại lắc đầu nói ra.

“Tôi đã nói rồi. Hiện tại, ngoại trừ anh ra, anh không nên tin tưởng bất kỳ một ai. Chính vì vậy, sau này mọi chuyện đều do anh tự giải quyết lấy. Khi nào anh không thể giải quyết được nữa, thì lúc đó hãy đến tìm tôi!”

Nói xong, bác sĩ Suri cũng đem Tô Hỷ Lai đuổi ra ngoài. Cho đến lúc rời đi, Tô Hỷ Lai cũng không rõ vì sao bác sĩ Suri lại nói ra những lời như vậy với mình. Nhưng anh ta biết được, những lời này của cô không phải là không có lý do.

Hơn nữa, sau khi nhận lấy con chip từ trên tay của cô, âm thanh từ bên trong hệ thống của Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo đột nhiên vang lên.

“Tích tích… hệ thống xác nhận được mục tiêu xâm lấn, ký chủ có muốn kiểm tra hay không?”

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Tô Hỷ Lai tức thì nhíu mày. Nhưng anh ta có thể xác định, bác sĩ Suri không có lý do gì hại mình mới đúng?

“Kiểm tra!”

“Tích tích… hệ thống đang trong quá trình kiểm tra, xin ký chủ chờ trong giây lát.”

Sau một lúc, âm thanh của hệ thống lại lẫn nữa vang lên.

“Tích tích… hệ thống đã kiểm tra hoàn tất! Hiện tại tính năng của hệ thống cần phải được nâng cấp, trong thời gian hai mươi bốn giờ, hệ thống sẽ tạm ngừng hoạt động. Xin ký chủ hãy yên tâm chờ đợi, tích tích…”

Âm thanh của hệ thống vang lên một lúc, trong đầu của Tô Hỷ Lai lúc này mới hiện lên một thanh năng lượng màu xanh, phía trên còn có chỉ số phần trăm đang nhích lên một cách chậm chạp.