Chàng Rể Đào Hoa

Chương 14: Một cú điện thoại

“Con rể Hưng, chuyện lần này nếu như không có con giúp đỡ, bác trai thật sự đã không qua khỏi. Cũng chỉ có con mới có được năng lực như vậy, còn mời được cả bác sĩ ở nước ngoài về chữa trị cho chồng cô, thật sự là gia đình nhà cô vô cùng biết ơn với con! Lần này, cháu cứ yên tâm đi, bác nhất định sẽ để cho con bé Nhiễm Từ ly hôn với thằng con rể vô dụng kia. Ngay cả đứa con ở trong bụng của nó, cô cũng bắt đem đi phá bỏ!”

Từ ở bên ngoài phòng bệnh, bà Mẫn cùng với Quách Ngọc Hưng song song đi vào, âm thanh của bà ta vang lên văng vẳng, một chữ cũng không lọt khỏi lỗ tai của Tô Hỷ Lai.

Nghe được những lời lẽ này của bà ta, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền trở nên tức giận. Ngay cả Triệu Nhiễm Từ, lúc này cũng vội vàng gắt lên.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Cho dù anh ta có thể giúp đỡ gia đình mình, chữa trị cho ba con sống lại. Nhưng đứa con ở trong bụng của con, dù sao cũng là cháu của mẹ. Chẳng lẽ mẹ không thương lấy cháu của mình hay sao?”

Bà Mẫn vốn đã nhìn thấy sự có mặt của Tô Hỷ Lai ở trong phòng, lúc này lại vừa vặn nghe được lời này của con gái, bà ta không khỏi nổi giận quát ầm lên.

“Cháu của mẹ? Ai là cháu của mẹ? Cái đồ thứ nghiệt chủng của thằng vô dụng đó cũng xứng làm cháu của mẹ hay sao? Mẹ nói cho con biết, cho dù con có muốn hay không, mẹ cũng nhất định không để cho con sinh ra cái thứ nghiệt chủng của thằng vô dụng đó…”

Bốp!

Đang hung hăng mắng cho con gái của mình một trận, đột nhiên một cái tát như trời giáng đánh thẳng vào trên mặt của bà ta, khiến cho khuôn mặt của bà ta lập tức biến dạng, hằn lên năm đầu ngón tay, đầu óc cũng choáng váng đến mức không hề biết rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.

Ngay sau đó, một giọng nói tràn đầy lạnh lùng, tức giận của Tô Hỷ Lai vang lên.

“Bà có thể xúc phạm tôi, khinh bỉ tôi như thế nào cũng được. Nhưng tôi không cho phép bà được làm tổn thương đến đưa con còn chưa chào đời của tôi?”

Bị một cái tát này của Tô Hỷ Lai đánh vào mặt, nhất thời cả người của bà Mẫn cứng đơ tại chỗ. Mãi một lúc, bà ta mới tỉnh hồn lại, vô cùng giận dữ mà nhìn lấy Tô Hỷ Lai.

“Mày… mày dám đánh tao?”

Bị một đứa con rể từ trước đến giờ không dám cãi lại một lời, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận nhẫn nhục. Bây giờ, đánh đến mức đầu óc choáng váng, bà Mẫn thật sự bị chọc tức đến muốn phát điên.

Ngay cả Triệu Nhiễm Từ, lúc này cô cũng không thể nào tin được vào mặt mình, hai tay che kín miệng, không cách nào thốt ra được lời.

Chỉ có Quách Ngọc Hưng là kịp thời phản ứng, đi tới che chắn cho bà Mẫn, tức giận chỉ tay về phía Tô Hỷ Lai trách mắng.

“Mày có biết mày vừa đánh ai hay không? Đây chính là mẹ vợ mày, một thằng con rể vô dụng như mày, lại đi đánh một người mẹ vợ, thử hỏi, mày có còn lương tâm hay không?”

Nhìn thẳng vào ánh mắt đang hả hê của Quách Ngọc Hưng, Tô Hỷ Lai lạnh lùng khịt mũi xem thường.

“Đừng nói là bà ta, cho dù là anh, tôi cũng đánh như thường. Từ bây giờ trở đi, tốt nhất là anh nên cút xa khỏi tầm mắt của tôi. Hơn nữa, tôi không cho phép anh được tới gần vợ tôi nửa bước. Nếu không, mảnh đất thành phố này, vĩnh viễn không có nơi nào để cho anh đặt chân dừng lại đâu!”

“Ha ha ha!”

Dường như nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười, Quách Ngọc Hưng không khỏi ngửa cổ lên trời phá lên cười to một trận.

Ngay sau đó, hắn ta tiếp tục chỉ tay về phía Tô Hỷ Lai, nhìn anh ta với vẻ mặt vô cùng thách đố.

“Một thằng ở rể vô dụng như mày, cũng muốn cho tao không có đất đặt chân ở thành phố này? Được, tao bây giờ rất muốn nhìn xem, mày làm sao để cho tao không thể đặt chân ở thành phố này nữa?”

Trước ánh mắt nhìn chăm chăm của Quách Ngọc Hưng và mẹ vợ, Tô Hỷ Lai không một chút do dự, trực tiếp rút chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ ở trong túi quần ra. Sau đó, anh ta bấm vào một dãy số.

Không lâu lắm, phía bên kia điện thoại phát ra một giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“Cậu chủ, cậu gọi tôi có việc gì không?”

“Tôi muốn ông điều tra giúp tôi một người tên là Quách Ngọc Hưng, hai mươi bốn tuổi, vừa mới du học ở nước ngoài trở về, hiện đang làm giám đốc chi nhánh của tập đoàn tài chính Trường Phát. Trong thời gian ngắn nhất, tôi cần nhìn thấy anh ta cút khỏi thành phố này, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa. Không biết, các ông có làm được không?”

“Cậu chủ, tôi còn tưởng là cậu liên hệ với tôi vì chuyện gì quan trọng. Nếu chỉ là một chút việc nhỏ như vậy, xin cậu chủ hãy cứ yên tâm. Trong vòng một tiếng đồng hồ, người đàn ông có tên là Quách Ngọc Hưng này, nhất định sẽ bị đuổi khỏi thành phố!”

“Được, vậy mọi chuyện đều giao cho ông xử lý!”

Nói xong, Tô Hỷ Lai liền trực tiếp tắt đi điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía vẻ mặt đang tràn đầy khinh thường của Quách Ngọc Hưng.

“Một tiếng sau, tôi đảm bảo là anh sẽ không thể nào sống được ở trên thành phố này nữa!”

Nghe được lời khẳng định lúc này của Tô Hỷ Lai, không hiểu vì sao trong lòng của Quách Ngọc Hưng có chút lo sợ. Thế nhưng, hắn ta thật sự không tin, một người như Tô Hỷ Lai lịa có được năng lực lớn đến như vậy.

Ngay chính cả Triệu Nhiễm Từ và mẹ vợ của Tô Hỷ Lai cũng không tin vào điều đó.

“Anh Hỷ Lai, anh đừng như vậy nữa! Vừa rồi chỉ là mẹ em tức giân nhất thời, nên mới nói ra lời như vậy mà thôi. Anh hãy vì em, vì con của chúng ta, bỏ qua cho mẹ em một lần có được hay không?”

Nghe được lời này từ chính miệng con gái của mình nói ra, nhất thời bà Mẫn không khỏi tức giận mà chỉ tay mắng.

“Quả nhiên con gái gã đi rồi không thể dùng được nữa! Các người nhìn xem, con rể thì đánh tôi, con gái thì lại đứng ra bảo vệ cho nó. Thử hỏi, trên đời này còn có đạo lý nữa hay là không?”

“Trên đời này có đạo lý hay không thì tôi không rõ. Nhưng tôi biết rõ một việc, nếu như hôm nay không có con rể của bà, thì chồng bà sợ rằng là không thể nào qua khỏi được đâu!”

Không biết từ lúc nào, một thiếu nữ chừng mười chín, hai mươi tuổi, mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt hiện lên màu xanh lục bích, từ bên ngoài cửa phòng bệnh đi vào.

Cô gái này vừa bước vào trong phòng, đã hướng về phía Tô Hỷ Lai đi tới, biểu hiện ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, như là một cơn gió xuân thổi vào không khí, làm cho người ở bên cạnh cảm giác vô cùng ấm áp, dễ chịu.

“Anh Hỷ Lai, rất hân hạnh được gặp mặt anh ở đây! Có lẽ anh sẽ không nhận ra tôi, nhưng tôi trước đây từng nghe mẹ nuôi nhắc rất nhiều lần về anh. Lần này về nước, tôi quyết định sẽ ở lại đây một thời gian. Sau này, nếu như anh có việc cần, có thể theo số điện thoại trong này liên lạc với tôi!”

Vừa nói, cô gái này vừa đưa cho Tô Hỷ Lai một tấm thẻ danh thϊếp. Ngay sau đó, cô cũng không lưu lại lâu, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, Tô Hỷ Lai không khỏi có một chút kinh ngạc. Mà Quách Ngọc Hưng lúc này, ánh mắt đã hầu như không thể nào rời khỏi cơ thể của cô.

Hắn đã từng nhìn thấy không ít gái Tây, thậm chí quen biết rất nhiều người mẫu, diễn viên người ngoại quốc. Nhưng một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, thì đây là lần đầu tiên hắn mới có thể gặp mặt.

Hơn nữa, vừa rồi cô gái này lại dùng tiếng Việt vô cùng thành thạo. Nếu không phải màu mắt và màu da của cô gái này quá mức đặc trưng, hắn thật sự không thể nào nghĩ được, một thiếu nữ người nước ngoại lại có thể xinh đẹp đến như vậy.

Ring… ring…

Ngay lúc ánh mắt của Quách Ngọc Hưng bị bóng lưng của Suri hút hồn, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của hắn đột nhiên rung lên.

Cầm lấy chiếc Iphone đời mới nhất trên thị trường, ánh mắt của Quách Ngọc Hưng có mấy phần kinh ngạc, khi nhìn thấy người gọi tới cho hắn lúc này lại là ngài chủ tịch của tập đoàn tài chính Trường Phát.

“A lô, tôi là giám đốc Quách Ngọc Hưng đây, không biết, chủ tịch gọi tôi có việc gì hay không?”

Lời này của Quách Ngọc Hưng còn chưa có nói xong, một giọng nói tràn đầy tức giận ở bên trong điện thoại đã vang lên.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc là cậu đã gây ra chuyện gì? Vừa rồi cậu có biết là ai gọi điện đến cho tôi hay không? Cái ghế chủ tịch này của tôi cũng suýt chút nữa là tại vì cậu mà bị người ta lôi xuống rồi đó, cậu có biết không hả, đồ khốn!”

Mắng xong một hồi, âm thanh của vị chủ tịch này mới hơi ngừng lại một chút, giọng điệu cũng hơi có mấy phần hòa hoãn.

“Tôi không biết là cậu đã đắc tội với ai, nhưng tốt hơn hết là cậu nên tìm người ta xin lỗi đi. Nếu không, từ giờ trở đi, cậu cũng không cần phải trở lại công ty làm việc, có thể đi được bao xa thì cứ đi bấy xa, vĩnh viễn cùng đừng quay trở lại đây thêm một lần nào nữa!”

Nghe được những lời này, sắc mặt của Quách Ngọc Hưng lập tức trở nên tái nhợt. Hắn ta biết rõ, nếu như không có mối quan hệ thân thiết giữa bố mình với vị chủ tịch này, sợ rằng những lời như vậy ông ta cũng không nhất định nói ra.

Nhưng càng như thế, lại càng làm cho Quách Ngọc Hưng khϊếp sợ không thôi. Phải biết, chủ tịch của tập đoàn tài chính Trường Phát, là một trong số những người giàu nhất thành phố, mối quan hệ của ông ta đối với các quan chức, lãnh đạo của thành phố tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nhưng lúc này, một người như vậy, lại khuyên hắn ta hướng về phía một tên ở rể để xin lỗi. Hơn nữa, ông ta còn muốn để cho hắn nhanh chóng rời khỏi thành phố, tránh đi nơi này càng xa càng tốt?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Quách Ngọc Hưng nhìn về phía của Tô Hỷ Lai trở nên vô cùng hỗn loạn. Hắn ta biết rõ, không phải ngẫu nhiên mà bạn của cha mình mới gọi điện thông báo một chuyện như vậy.

Rốt cuộc, cú điện thoại vừa rồi tên ở rể này đã gọi cho ai, lại có lai lịch đáng sợ như vậy?