Chàng Rể Đào Hoa

Chương 2: Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo

Tô Hỷ Lai hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra với mình, khi anh ta tỉnh lại, đã là nửa đêm, đồng hồ cũng báo hơn mười một giờ tối.

Trong đầu của Tô Hỷ Lai như có gì đó,cảm giác vô cùng khó chịu, cả người như không phải của mình.

Vết thương trên bàn tay cũng biến mất, người đàn ông kia cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nếu như không phải cảm giác cơ thể có hơi chút khác thường, Tô Hỷ Lai thật sự còn cho rằng vừa rồi mình chỉ đang nằm mơ. Thế nhưng, lúc này âm thanh của điện thoại lại đột nhiên vang lên, là giọng nói của mẹ vợ, Vương Mẫn.

“Cậu có xem ai ra gì không hả? Cha vợ của cậu thì đang phẫu thuật vợ cậu thì phải băng bột, nằm ở trong phòng một mình. Còn cậu ngay cả bóng dáng cũng không thấy? Con bé có mù mới lấy cậu mà, chờ đi, về nhà tôi sẽ nói con bé ly hôn cậu!”

Vừa mới nhấc điện thoại lên nghe, âm thanh tức giận của mẹ vợ vang lên oang oang bên tai. Tuy rằng trong lòng của Tô Hỷ Lai vô cùng khó chịu, nhưng anh quá quen với những tiếng chửi mắng kia, nên chỉ cười trừ một tiếng.

“Mẹ à, con có chút chuyện đi ra ngoài, nên ngủ quên một chút. Bây giờ con sẽ tới bệnh viện ngay!”

“Không cần, con gái tôi đã có người khác lo rồi, không cần hạng người như cậu đến đây lo cho nó nữa!”

Bà Vương Mẫn quát to, rồi tắt điện thoại. Nhất thời, Tô Hỷ Lai hơi sững sờ, nhưng anh cười khẽ một tiếng, nghĩ rằng mẹ vợ chỉ đang tức giận nên mới nói ra lời nói như vậy mà thôi.

Thế nhưng, lúc Tô Hỷ Lai đứng dậy, đang dự định đi vào bệnh viện thăm vợ, thì trong đầu của anh ta lại đột nhiên vang lên thanh âm của máy móc.

“Tích tích, quá trình dung hợp kết thúc, tôi xin ra mắt chủ nhân!”

Nghe được âm thanh này, nhất thời trên mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi cứng lại.

“Ai? Là ai đang nói chuyện với tôi?”

Tô Hỷ Lai quá mức sợ hãi, tuy anh ta không phải là kẻ nhát gan, nhưng bỗng dưng trong đầu có thứ gì đó nói chuyện với mình, đây tuyệt đối là tình huống mà anh ta chưa từng trải qua bao giờ.

“Xin chào chủ nhân! Tôi là 001, là Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, do mẹ của ngài và cộng sự đồng thời sáng lập ra. Nhưng vì thời gian thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành, nên hệ thống của Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo vẫn còn thiếu sót. Bắt đầu từ hôm nay, 001 đã cải tạo tất cả tiềm năng trong cơ thể ngài một cách siêu việt nhất, để bước vào con đường đỉnh phong của cuộc sống!”

Trước mặt của Tô Hỷ Lai lúc này, đột nhiên hiện lên một cái màn hình 3D, ở trên đó, biểu thị rất nhiều con số và hình đồ thị mà anh không hề hiểu một chút gì cả. Nhưng quan trọng nhất là, thứ đồ này lại từ trong đầu của anh ta phát ra ngoài?

Trong mơ hồ, Tô Hỷ Lai không rõ mình đến bệnh viện bằng cách nào. Mọi thứ vừa mới diễn ra ở trong đầu của anh ta, thật sự quá mức thần kỳ. Một cái máy, không biết bằng cách nào đó chui vào trong đầu của anh ta, còn có hệ thống hoạt động ở trong đó.

Nhưng điều quan trọng nhất là, thứ máy móc này, vậy mà có thể thông qua não bộ của anh ta, truyền đến rất nhiều kiến thức trước đây anh ta chưa từng đọc qua một lần nào.

Cỗ máy này còn có một phần công năng đặc dị, là phân tích tình huống cơ thể của người khác, bằng phương pháp quét hình đa diện. Thậm chí, nó có thể thông qua cảm xúc của khuôn mặt và các noron thần kinh trong não bộ con người, biết được tình cảm, tính cách, cũng như đặc điểm nhận dạng của một người đối diện.

Đồng thời, nó còn có thể thông qua dữ liệu phân tích, phán đoán ra những tình huống, cũng như vật thể cụ thể mà nó quét được.

Ngay như phía trước mặt của Tô Hỷ Lai lúc này, ánh mắt của anh nhìn về phía một cô gái đang đi trên đường, có thể thấy được chỉ số cảm xúc, cũng như vấn đề cơ thể của cô gái đó một cách vô cùng chi tiết.

Trịnh Hồng Ngọc: 21 tuổi

Giới tính: Nữ

Chỉ số cảm xúc: 11 (tiêu cực)

Đặc điểm nhận dạng: Phía bên trái dưới mí mắt bên phải, có một nốt ruồi son màu đỏ, tròng mắt màu nâu sậm, mũi thẳng.

Vòng ngực: 96

Eo: 59

Mông: 96

Tình trạng sức khỏe: Mắc bệnh lạ, tình trạng sức khỏe kém, tinh thần suy kiệt, tuổi thọ không kéo dài quá một năm.

Vừa nhìn thấy những chỉ số từ cô gái này, Tô Hỷ Lai nhất thời giật mình. Mà cô gái có tên là Trịnh Hồng Ngọc lúc này cũng nhìn thấy một gã đàn ông xa lạ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía trước người của mình.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Anh có tin là tôi đem cặp mắt chó của anh móc ra, chà xát dưới chân hay không?”

Tô Hỷ Lai chỉ là vô tình, không ngờ tới cô gái này đột nhiên lại tức giận như vậy. Nhất thời, anh ta không khỏi lúng túng, gãi đầu, rồi sau đó nhanh chân bỏ đi.

Vốn dĩ cô gái này còn đang muốn đuổi theo nói chuyện phải trái với Tô Hỷ Lai một trận, nhưng bước chân của Tô Hỷ Lai quả thật rất nhanh, chỉ thoáng một cái, anh ta đã biến mất ở phía sau cánh cửa bệnh viện.

Cô gái này không khỏi tức giận, lầm bầm trong miệng: “Khốn nạn, tốt nhất là đừng có để cho tôi bắt gặp anh lần nữa. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu?!”

Tô Hỷ Lai cũng không ngờ đến, mình chỉ vô tình nhìn bảng chỉ số ở trên đầu của một người qua đường, lại để cho một cô gái ghi hận mình. Nếu như anh ta biết được, cô gái này còn là con gái của chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, người đang chuẩn bị trở về tiếp quản trung tâm thương mại nơi mà anh ta và vợ cùng nhau làm việc, không biết lúc đó cảm nghĩ của anh ta sẽ như thế nào.

Lúc này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai đã tập trung nhìn thấy mẹ vợ đang cùng với một người đàn ông trẻ tuổi, đứng ở bên ngoài dãy hành lang của bệnh viện nói chuyện với nhau. Tuy không biết gã này là ai, nhưng nhìn cách mẹ vợ nói chuyện thân mật với gã, bộ dáng vô cùng ân cần, không khỏi làm cho Tô Hỷ Lai có chút nghi hoặc.

“Mẹ, con đã tới rồi!”

Tô Hỷ Lai vừa đi đến, cuộc nói chuyện của bà Vương Mẫn và người đàn ông trẻ tuổi kia cũng vừa vặn kết thúc. Vừa trông thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện, thái độ của Vương Mẫn thay đổi một trăm tám mươi độ, ánh mắt trừng thẳng, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.

“Ô hay, cậu còn biết lết xác tới đây cơ à? Tôi còn tưởng, cậu không coi cái nhà này ra gì chứ? Cha vợ của cậu thì bị tai nạn, phải chờ đợi phẫu thuật. Còn vợ cậu, con bé Nhiễm Từ gặp phải tai nạn. Vậy mà, đứa con rể quý hóa của cái nhà này, lại vô trách nhiệm hơn cả người ngoài. Bây giờ cậu tới đây làm gì?”

Càng nói giọng của bà Mẫn càng to. Tô Hỷ Lai không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu xuống xin lỗi.

“Con xin lỗi mẹ!”

“Xin lỗi, mày xin lỗi làm gì? Tiền viện phí đâu hả? Xin lỗi ra tiền à? Không tìm ra tiền thì đừng gọi tao là mẹ, càng không cần gặp Nhiễm Tử.”

“Mẹ!!!”

Tô Hỷ Lai không ngờ mẹ vợ lại nói ra những lời như vậy. Bình thường, bà Mẫn có mắng chửi nhưng cũng không quyết liệt như thế.

Lúc này, gã đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên cạnh bà Mẫn, đột nhiên lên tiếng xen vào.

“Bác gái, xin bác đừng nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Tiền viện phí của bác trai, con đã lo tốt rồi. Bác sĩ nói, sau khi hội chẩn xong, họ sẽ tiến hành phẫu thuật cho bác trai. Nên bác gái không cần phải lo lắng!”

Tô Hỷ Lai vốn dĩ không để ý đến người đàn ông này. Nhưng sau khi nghe anh ta lên tiếng nói chuyện thân mật với mẹ vợ của mình như vậy, anh ta không khỏi có chút nhíu mày.

“Đây là…?”

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai còn chưa có hỏi xong, thì nữ y tá ở trong bệnh viện đi tới.

“Cho hỏi, ở đây có ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Kiến Hoa không ạ?”

Nghe cô y tá này gọi tên chồng mình, bà Mẫn không khỏi gấp gáp chạy tới.

“Là tôi, là tôi! Tôi chính là người nhà của ông Triệu Kiến Hoa!”

Nữ y tá liếc mắt nhìn bà Mẫn một cái, sau đó mới tiếp tục hô lên.

“Bệnh viện hiện tại đang thiếu máu, người nhà của ông Triệu Kiến Hoa ai có cùng nhóm máu với ông ấy?”

Lần này, ánh mắt của bà Mẫn vô cùng lo lắng. Ngay sau đó, bà ta cũng liếc qua nhìn lấy khuôn mặt đang có chút tái nhợt của Tô Hỷ Lai.

“Mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Không phải mày với ông ấy có cùng một nhóm máu với nhau hay sao? Nhanh đi theo y tá, lấy máu truyền cho cha vợ của mày đi!”

Nghe được giọng nói ra lệnh của mẹ vợ, mặc dù Tô Hỷ Lai cảm thấy khó chịu trong người, nhưng vẫn đi theo y tá.

“Cô y tá, tôi với ông Triệu Kiến Hoa có cùng nhóm máu, tôi đi theo cô!”

Nữ y tá nhìn nhìn Tô Hỷ Lai một chút, lại muốn lên tiếng nhắc nhở tình huống sức khỏe của anh ta. Nhưng bà Mẫn lại hối thúc.

“Cô y tá, cô không cần quan tâm nó. Bình thường sức khỏe của nó rất tốt, so với người khác đều khỏe hơn rất nhiều. Hơn nữa, nó cũng chẳng có việc gì làm, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, lấy một chút máu thì có là gì. Mạng ông nhà tôi cần hơn cơ mà!”

Nữ y tá vốn dĩ muốn từ chối, nhưng tình huống của bệnh viện lúc này quả thật không đủ máu. Tô Hỷ Lai vừa thấy cô y tá chần chừ, liền vỗ lấy trên ngực mình, hiên ngang nói ra.

“Cô y tá, cô cứ yên tâm đi, sức khỏe của tôi thật sự rất tốt!”

Tô Hỷ Lai đã nói như vậy rồi, cô ý tá cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

“Được rồi, anh hãy đi theo tôi đi!”

Tô Hỷ Lai vừa đi khỏi, thái độ của bà Mẫn lại lần nữa thay đổi sắc mặt với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, vô cùng ân cần.

“Cháu đừng để ý đến thằng vô dụng đó làm gì! Nếu không phải năm đó cháu đột nhiên bỏ đi, thì con bé Nhiễm Từ nhà cô cũng không lấy hạng người vô dụng như vậy làm chồng!”

Nghe được lời này của bà Mẫn, trên mặt của gã đàn ông trẻ tuổi này, vậy mà treo lên một nụ cười khinh miệt, trong ánh mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn.