Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1: Xuyên Không?

- CMN. Tại sao mình lại ở trong quan tài?

- Tần đại gia, CMN, ông không phải nói rằng trộm mộ rất an toàn mà, lừa đảo sao?

Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.

- Có ai không? Một con ma tốt bụng cũng được. Thả tôi ra ngoài đi, lạnh chết tôi rồi.

Răng của Lâm Tinh Hải gõ vào nhau lập cập, run lên vì lạnh, hắn cảm thấy chiếc quan tài được làm từ băng và cái lạnh thì thấu tận xương tủy.

Mình không nên tham lam số tiền ít ỏi đó, mặc dù Tần đại gia nói rằng trong ngôi mộ cổ này, món đồ cổ nào cũng có thể bán với giá hàng trăm nghìn.

Nhưng chính vì mình tham lam số tiền ít ỏi này nên mới bỏ mạng.

Nếu cho mình một cơ hội khác, mình chắc chắn sẽ …

Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.

Lâm Tinh Hải tuyệt vọng gõ vào nắp quan tài, mặc dù hắn cũng hiểu làm như vậy là vô ích, nhưng thay vì chờ chết thì ...

Lạch cạch.

Nắp quan tài đột nhiên được mở ra.

Ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, khiến hắn không thể nhìn thấy ai mở nắp quan tài ra, nhưng hắn nghe được một giọng nói nổ vang như sấm bên tai.

- CMN, khoang ngủ đông vẫn chưa hoàn toàn ổn định mà đã vội vàng khởi động?

Lâm Tinh Hải hơi bối rối ...

Hắn thấy trước mặt hắn là một ... quân nhân được trang bị đầy đủ?

Không thể nào, những người lính thì phải mạnh mẽ, kiên cường và đáng tin cậy.

Nhưng người trước mặt này lại có vẻ lưu manh, trên mặt còn hiện lên biểu cảm "Ta muốn đánh ngươi" là ý gì?

Nhưng sự chú ý của Lâm Tinh Hải nhanh chóng chuyển sang môi trường xung quanh, Lâm Tinh Hải phát hiện ra rằng hắn không phải đang ngủ trong một chiếc quan tài lạnh lẽo, mà là ...

Cái quái gì thế này? Trông nó công nghệ cao quá.

Ngoài ra trên bầu trời còn có máy bay không người lái đang bay xung quanh? Nhưng tại sao lại có một người có thể đứng trên máy bay không người lái?

Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề vọng đến.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một đồ vật bằng kim loại đang đi ngang qua "quan tài" của mình. Đây là ... một phiên bản thu nhỏ của Gundam*?

*Gundam: một robot chiến đấu trong bộ phim cùng tên

Đau quá.

Quá nhiều thứ lạ lẫm khiến Lâm Tinh Hải còn đang bàng hoàng thì bỗng nhiên cánh tay phải của hắn truyền đến cảm giác đau đớn.

Không biết từ khi nào, "quan tài" kim loại công nghệ cao này đã phóng ra một ống kim tiêm, cắm vào cánh tay hắn và bơm một chất lỏng màu đỏ.

Sau khi được tiêm chất lỏng màu đỏ thì cảm giác lạnh lẽo trên người hắn đang nhanh chóng rút đi.

- Lâm Tinh Hải, người của liên bang địa cầu, nước Hoa, thành phố Lâm Hải. Năm 2200 tiến vào khu lánh nạn số 83. Và vào năm 2210, bởi vì năng lượng của khu lánh nạn gần như cạn kiệt, nên theo tập thể tiến vào cabin ngủ đông.

- Tuổi khi ngủ là 21 tuổi, giám định gen: Hạng B. Có giá trị rèn luyện tốt.

Dụng cụ trên cổ tay của "quân nhân" kia chiếu ra một màn hình, khẽ nói thông tin của Lâm Tinh Hải.

- Ồ. Giám định gen ra cấp độ B sao, chàng trai, cậu có muốn đến với nhóm lính đánh thuê của chúng tôi với tư cách là bia đỡ đạn, à nhầm, với tư cách là dũng sĩ không. Tên tôi là La Kiệt, và tôi sẽ bảo kê cho cậu.

La Kiệt nói, trên mặt hiện lên sự vui mừng.

- Hừ. Đừng tưởng rằng ta không nghe được ngươi nói cái gì.

Lâm Tinh Hải chửi thầm một câu, nhưng tập trung nghe lời nói của đối phương.

Đây là thông tin của mình sao? Ngoại trừ cái tên thì không có gì là đúng cả.

Chờ chút ……

Mình đang xuyên không?

Bây giờ là 200 năm sau rồi sao?

Lâm Tinh Hải nhấc mông đứng dậy, sau đó lại mơ hồ nhớ ra chút gì rồi nhìn cái quan tài kia, à không, phải gọi là cái nhà gỗ ngủ đông.

Sau đó, theo chân người lính đánh thuê tên La Kiệt, hắn lên một chiếc tàu chở quân với một tấm vách ngăn bằng kim loại nặng.

Khi mọi người tiếp tục đi lên, chẳng bao lâu thì chiếc tàu chở quân đã chật kín người.

Tấm kim loại nặng đóng lại, đèn trong xe bật sáng, rồi tập trung vào La Kiệt.

Sau khi La Kiệt đưa Lâm Tinh Hải lên tàu chở quân thì hắn cũng không rời đi, hiện tại trên xe chỉ có hắn là lính đánh thuê.

- Lũ heo trắng, trước tiên hãy tự giới thiệu đi. Tên tôi là La Kiệt. Chúng ta chuẩn bị rời khỏi khu lánh nạn số 83. Trước đó, tôi sẽ giới thiệu với các bạn về tình hình bên ngoài.

La Kiệt nói.

- Ai là heo trắng cơ?

Lập tức có người không vui, một người cường tráng cao hai thước đứng lên trừng mắt nhìn La Kiệt.

La Kiệt tiến lên hai bước, rút súng lục từ thắt lưng ra, vỗ vỗ trên mặt người đứng đối diện mình, khinh thường nói:

- Nói cậu đó, mọi người trên xe này đều là heo trắng. Cậu có ý kiến gì không?

Người đàn ông cường tráng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cảm giác lạnh sống lưng do cây súng gây ra khiến anh ta sợ hãi không dám nói gì.

La Kiệt liếc nhìn mọi người trong xe, rồi chậm rãi nói:

- Đây không phải là sự sỉ nhục, mà là danh xưng của tất cả những người sống sót sau ngày tận thế, là danh xưng của những người đã ngủ.

Nghe thấy từ "tận thế", sắc mặt của nhiều người thay đổi.

- Đại họa còn chưa kết thúc sao? Không phải Liên bang địa cầu kêu ngươi tới cứu chúng ta sao?

Lúc này có người lên tiếng hỏi, giọng nói dao động liên tục biểu hiện rằng người này đang bất an.

- Liên bang địa cầu đã tan rã.

Câu nói này của La Kiệt khiến mọi người trong xe kinh ngạc, còn Lâm Tinh Hải thì tiếp tục ngơ ngác.

Liên bang địa cầu là gì?

- Thảm họa đã kết thúc. Một năm trước, nhiệt độ bề mặt trái đất đã trở lại bình thường và lũ lụt giảm xuống. Nhưng hệ sinh thái của trái đất đã hoàn toàn sụp đổ, và quan trọng hơn là có vô số quái vật ăn thịt người. Chúng được gọi là Zombies.

Nghe lời kể của La Kiệt thì Lâm Tinh Hải cũng dần dần hiểu ra nguyên nhân và hậu quả của thời kỳ cuối cùng.

Vào năm 2200 sau Công Nguyên, dân số trái đất tiếp tục tăng, nhưng nguồn tài nguyên thì lại giảm đi đáng kể, xung đột xã hội bùng nổ, các quốc gia ngầm đấu đá nhau.