Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai

Chương 22: Người Độc Nhất Vô Nhị

Thứ bảy, An Phong cầm phiếu trải nghiệm thử lớp học nhảy Zumba mà Tiểu Mỹ cho, cô đi đến câu lạc bộ tập thể hình vừa mới khai trương ở ven bờ sông Ninh Giang để trải nghiệm. Đây là một câu lạc bộ cung cấp các khóa học nhảy Zumba, Hip-pop, nhảy hiện đại, múa bụng và múa ba lê. Thời tiết càng ngày càng ấm áp, An Phong muốn bắt đầu vận động thật tốt, như vậy mới có thể chào đón mùa hè nóng bức một cách tốt đẹp nhất.

Đến câu lạc bộ, An Phong thay đồ tập trước, sau đó đi vào phòng học làm bài tập kéo giãn cơ trước khi tập. Còn một phút nữa lớp học sẽ bắt đầu, giáo viên dạy nhảy bước vào trước, tiếp theo có một cô gái dáng người cao gầy cũng bước vào. An Phong cảm thấy cô gái này khá quen, tập trung nhìn kỹ lại, trong lòng An Phong thốt lên, thôi xong! Người này chính là Ngô Vi Vi…

Ngô Vi Vi cũng thấy được An Phong, bốn mắt nhìn nhau, An Phong ngại ngùng cười một cái, Ngô Vi Vi cũng gật đầu đáp lại.

An Phong nghĩ thầm, đúng là xui xẻo, không ngờ lại gặp bạn gái cũ của Tiêu Diệc Vãn ở chỗ này, may mà cô ấy không biết mình là bạn gái hiện tại của Tiêu Diệc Vãn, nếu không thì chắc bây giờ còn ngượng ngùng hơn.

Buổi học bắt đầu, giáo viên dạy nhảy nhảy rất gợi cảm và hoang dã, mang cảm giác Latin. Lần đầu tiên An Phong tham gia khóa nhảy Zumba, chỉ có thể luống cuống làm theo những động tác nhảy của giáo viên, chỉ chốc lát sau, cô đã mồ hôi đầm đìa. An Phong lén nhìn sang Ngô Vi Vi ở bên trái, Ngô Vi Vi nhảy rất nhanh nhẹn thoải mái, biên độ động tác rất lớn, nhìn là biết thường xuyên nhảy rồi. An Phong không khỏi nghĩ đến, tại sao Tiêu Diệc Vãn lại chia tay với Ngô Vi Vi nhỉ? Cô ấy vừa cao vừa ốm, khí chất ưu nhã, sự nghiệp thành công, tới việc nhảy cũng giỏi như vậy, đúng là một nữ chính hoàn hảo mà.

An Phong tưởng tượng ra tình tiết trong một bộ phim thần tượng, Tiêu Diệc Vãn là nam chính, Ngô Vi Vi là nữ chính, còn cô, chính là nữ phụ độc ác đi cướp đoạt nam chính. Vì chia rẽ Tiêu Diệc Vãn và Ngô Vi Vi, An Phong suy nghĩ ra đủ loại biện pháp như là mặc đồ ngủ gợi cảm đi dụ dỗ Tiêu Diệc Vãn, bôi nhọ Ngô Vi Vi trên mạng, tìm mọi cách làm cho Tiêu Diệc Vãn và Ngô Vi Vi hiểu lầm lẫn nhau… Nghĩ như vậy, An Phong không nhịn được bật cười, thật ra làm nữ phụ độc ác cũng tốt, có thể tùy ý làm chuyện xấu, dù sao nhân thiết của nhân vật cũng là như vậy rồi, còn không bằng chớp lấy cơ hội mà giải tỏa hết mấy cái năng lượng đen tối có đúng không?

Khóa học 40 phút mau chóng kết thúc, An Phong lau mồ hôi, cảm thấy thỏa mãn đi vào phòng thay quần áo. Ngay lúc cô đang đứng trước gương lớn trong toilet, Ngô Vi Vi cũng đi đến, đứng bên cạnh cô.

An Phong ngượng ngùng mỉm cười, lễ phép nói một câu: “Cô nhảy giỏi quá ha.” Ngô Vi Vi mỉm cười: “Cảm ơn.” An Phong đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Ngô Vi Vi nói: “Cô và Tiêu Diệc Vãn đang quen nhau mà đúng không.” An Phong có hơi ngạc nhiên dừng bước chân, nhìn Ngô Vi Vi.

Ngô Vi Vi nhìn An Phong trong gương, cười nói: “Tôi đoán đúng rồi sao?” An Phong bình tĩnh nhìn Ngô Vi Vi, hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”

Ngô Vi Vi nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tóc của mình, thản nhiên nói: “Anh ấy không thích hợp với cô.” An Phong cười hơi hơi nhẹ nhàng bát một chút chính mình đầu tóc, nhàn nhạt nói: “Hắn không thích hợp ngươi.” An Phong cười khẩy một chút, mắng thầm, không hợp với tôi chẳng lẽ hợp với cô sao?

Dường như Ngô Vi Vi nhìn thấu được suy nghĩ của An Phong, cô cười nhẹ nói: “Cô có thể coi như là do bạn gái cũ ghen ghét cũng được, cũng có thể coi nó là lời khuyên của một người phụ nữ dành cho người phụ nữ khác.” Nói xong, Ngô Vi Vi giống như một con khổng tước cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi toilet.

An Phong nhìn chính mình trong gương, cô chửi, cô gái này thiệt cmn đáng ghét! Lời nói của Ngô Vi Vi nói trúng sự sợ hãi và lo lắng sâu trong nội tâm của cô, một cảm giác uể oải bao trùm lấy An Phong. Cô nhớ đến chuyện Tiêu Diệc Vãn trong 5 năm tới không muốn kết hôn, cậu ấy muốn sang Mỹ làm việc, cậu ấy không muốn ổn định cuộc sống. Có lẽ, Ngô Vi Vi đã trải qua cảm giác lo âu và bất an giống như cô, cho nên cô ấy mới đưa ra lời khuyên. Cũng có lẽ, chỉ là do Ngô Vi Vi ghen ghét mà thôi, cố ý làm An Phong không được dễ chịu. Hoặc là, cả hai.

An Phong thở dài, cô cảm thấy cô vẫn luôn lừa mình dối người, Tiêu Diệc Vãn không cho cô điều mà cô muốn, nhưng cô cũng không bỏ xuống được Tiêu Diệc Vãn, cuộc sống luôn tràn ngập những sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Cuộc sống hiện thực, căn bản không cần tới nữ phụ đi chia rẽ tình cảm nam nữ chính, giữa người với người đã là khác biệt, mong đợi một tương lai khác nhau, cuộc sống ở giai đoạn bất đồng, những cái đó cũng đủ để phá hủy một đoạn tình cảm rồi.

Điều An Phong không muốn thừa nhận nhưng lại biết rõ chính là, mối quan hệ giữa cô và Tiêu Diệc Vãn yếu ớt giống như một sợi tơ tằm, bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào cũng có thể cắt đứt. Nghĩ đến đây, nước mắt của An Phong không nhịn được trào ra.

Lúc này, Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch đang ở trong nhà xem bóng đá, xem đến đói bụng, hai người dùng điện thoại đặt đồ nướng giao đến. hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên. Tiêu Diệc Vãn nói: “Hửm, sao hôm nay giao hàng nhanh vậy?” Tôn Dịch ra mở cửa, Chu Băng Thân ôm theo một thùng bia, ỉu xìu đứng trước cửa. Tôn Dịch kinh ngạc nói: “Chu Băng Thần, cậu cài ứng dụng nghe lén trong điện thoại của Tiêu Diệc Vãn sao? Làm sao mà cậu biết chúng tôi vừa đặt thịt nướng vậy?”

Chu Băng Thần không phản ứng lại Tôn Dịch, cậu ta đi thẳng phòng khách, sau đó ngồi lên sô pha.

Nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của Chu Băng Thần, Tiêu Diệc Vãn khui một lon bia cậu ta mang đến, uống một ngụm, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?” Chu Băng Thần ỉu xìu nói: “Tớ bị Bạch Tiểu Nam bỏ rồi.”

Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch đồng thanh nói “À”, sau đó hai người vừa uống bia vừa tiếp tục xem bóng đá.

Chu Băng Thần bất đắc dĩ hét lên: “Hai người có phải là con người hay không vậy? Không biết an ủi anh em tốt một chút sao?” Tiêu Diệc Vãn nhìn chằm chằm màn hình ti vi, nói: “Hai người chắc quen cũng hơn ba tháng mà phải không, cũng đến lúc rồi.” Tôn Dịch cũng nhìn chằm chằm màn hình ti vi, nói thêm: “Đúng vậy, những người bạn gái trước của cậu, không phải cũng giống như thế này sao, ba tháng đã là lâu rồi.”

Chu Băng Thần sụp đổ hai tay ôm đầu, trợn mắt nhìn lên trần nhà, sau đó hét lớn: “Hai người các người đúng là động vật máu lạnh!” Tiêu Diệc Vãn liếc nhìn Chu Băng Thần một cái, hỏi: “Lần này lại là nguyên nhân gì?” Chu Băng Thần hơi bi thương trả lời: “Cô ấy nói tớ không trưởng thành.”

Tôn Dịch uống một ngụm bia, nói: “Lời nói thật.” Tiêu Diệc Vãn bổ sung: “Xem ra cô gái này vẫn còn sáng suốt.”

Chu Băng Thần oán hận nhìn Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch, nói: “Tớ muốn tuyệt giao với hai người các cậu!”

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, Tiêu Diệc Vãn đứng dậy, mở cửa, nhận thịt nướng được ship đến từ tay anh nhân viên giao hàng. Nghe thấy mùi thơm, Chu Băng Thần nhất thời quên mất chuyện cậu ta muốn tuyệt giao với Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch, ba người vừa xem bóng đá vừa ăn thịt nướng và uống bia.

Một tiếng sau, tâm trạng Chu Băng Thần đã tốt hơn nhiều, gần như đã thoát khỏi nỗi đau sau khi chia tay, ba người bắt đầu chơi game cùng nhau.

Hai tiếng sau, Chu Băng Thần nghĩ thầm, yêu đương làm gì? Thịt xiên nướng không ngon sao? Bóng đá không hay sao? Trò chơi không vui sao? Tôi không cần bạn gái nữa!

Ba tiếng sau, trong nhà của Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch tràn ngập tiếng nói cười rôm rả.

Chủ nhật.

Đàm Tiểu Mỹ hẹn An Phong cùng nhau đi dạo phố.

Các thương hiệu đã sớm trưng bày các sản phẩm trong bộ sưu tập xuân hè mới ở các vị trí dễ nhìn thấy, váy lụa mỏng nhẹ, áσ ɭóŧ (áo ba lỗ) mát mẻ, váy ngắn đủ loại màu sắc tạo nên một bầu không khí sôi động trong trung tâm mua sắm. Tâm trạng Tiểu Mỹ khá tốt, hào phóng mua ba cái váy, hai đôi giày. An Phong tò mò hỏi: “Tiểu Mỹ, cô phát tài rồi à? Sao mua nhiều như vậy?”

Tiểu Mỹ ngại ngùng cười nói: “Ai nha, con gái mà, đương nhiên là phải đối xử với chính mình tốt một chút, phải sẵn sàng tiêu tiền cho mình chớ.” An Phong bày ra vẻ mặt như nhìn thấu mọi thứ, nói: “Bớt đi, khai thiệt mau!”

Tiểu Mỹ thẹn thùng nói: “Ừm… Thì là, ngày hôm qua đi coi mắt, gặp một người con trai cũng được.” An Phong nói: “Tôi biết ngay mà! Anh ấy là kiểu người như thế nào? Có thể khiến cho Tiểu Mỹ của chúng ta thích như vậy chắc cũng ok lắm phải không?”

Tiểu Mỹ cười tươi, nói: “Anh ta năm nay 31 tuổi, đang làm việc trong một ngân hàng đầu tư, hồi đại học thì học tài chính, đã đi làm ở Giang An được 5 năm rồi. Ngoại hình cũng bình thường, nhưng dáng người rất ok.”

An Phong cười tủm tỉm nhìn Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ có hơi xấu hổ nói: “Ai nha, bát tự còn chưa bàn tới đâu, trước tiên tìm hiểu thêm coi sao. Còn cô? Cô có quen ai không?”

An Phong do dự ba giây, trả lời: “Không có, tôi còn độc thân.” Tiểu Mỹ nói: “Ài, An Phong, cô như vậy là không được nha, hay là cô cũng đi coi mắt đi, tôi giới thiệu bạn của tôi cho cô!” An Phong nói: “Không cần đâu”. Tiểu Mỹ tiếp tục nói: “Mặc dù ba mẹ cô không có thúc giục cô phải kết hôn, nhưng cô cũng phải cân nhắc tới một chút nha, nếu không thì đàn ông tốt đã bị chọn lựa hết rồi.”

An Phong hỏi: “Đàn ông tốt sẽ bị chọn hết sạch sao?” Tiểu Mỹ nói: “Đương nhiên rồi.” An Phong: “Vậy thì hay là tôi đợi nhóm đàn ông tốt đầu tiên ly hôn đi.” Tiểu Mỹ gả vờ tức giận, gõ đầu An Phong một cái, nói: “Sao cô lại suy nghĩ sa ngã như vậy chứ?”

An Phong nói: “Đàn ông đã ly hôn thì đã làm sao,, đàn ông đã từng ly hôn, nói không chừng trong phương diện tình cảm càng trưởng thành hơn, càng hiểu tâm lý phụ nữ hơn, Tiểu Mỹ, tôi phát hiện tư tưởng của cô rất hẹp hòi nha.”

Tiểu Mỹ trả lời nói: “Được được được, tôi hẹp hòi, tôi hẹp hòi được chưa. Dù sao thì tôi cũng chưa từng ly hôn với một người đàn ông, tôi còn chưa có kết hôn đâu, nếu không tôi sẽ rất đau khổ.”

Trong lòng An Phong nghĩ, vì sao chúng ta lại thích cộp mác cho người khác như vậy, kết hôn lần đầu hay lần thứ hai, quan trọng nhất không phải là người kia sao? Chẳng lẽ một người đã từng ly hôn cũng chỉ có thể trở thành đồ giảm giá? Chúng ta luôn thích dùng thành công với không thành công, hạnh phúc với bất hạnh, xinh đẹp với không xinh đẹp, dùng hai nguyên tố đó để cộp mác nhận định một con người. Nhưng là, một người cũng không phải dùng máy cái nhãn mác đơn giản đó là có thể khái quát được, mỗi người đều có nội tâm phức tạp và suy nghĩ bất đồng. Thật sự hy vọng xã hội này có thể có nhiều người khoan dung hơn đối với người khác mà không phải dùng một cái tiêu chuẩn để đo đạc một con người độc nhất vô nhị.

Tiểu Mỹ nói: “Có muốn đi uống trà sữa không? Đi dạo phố làm chân tôi đau quá, chúng ta nghỉ một lát đi.”

An Phong cười gật gật đầu.