Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 22: Giang Lãnh Nổi Giận

Tôi đang chuẩn bị quay lại thì một cơn đau từ sau cố truyên đến, trước mắt liên tối sâm và tôi nhanh chóng mất đi ý thức.

Có điều, lân này tôi ngất đi không lâu thì nghe thấy rất nhiều tiếng la hét và chửi thề.

Là tiếng của Tống Thanh Vy, cô ấy vừa khóc lóc vừa quát mảng.

"Đồ biếи ŧɦái! Ông muốn làm gì? Còn muốn giả thần giả quỷ sao? Tên khốn kiếp, đô con lừa, ông có chết ở ven đường chó hoang cũng không thèm ăn...

AI"

Tiếng vải bị xé rách khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Đây là một gian phòng ngầm dưới mặt đất, tay tôi bị trói vào chân bàn.

Bên kia, trên chiếc giường đất rách nát là Thanh Vy đang bị trói chặt hai tay.

"Haha, được lắm.

Tôi rất thích phong cách hoang dã này.

Vừa hay đồ chơi của tôi bị hỏng rồi, cô tới đây vừa hay để phục vụ tôi..."

Một tên đàn ông béo lùn nói, giọng nói có chút kỳ quặc, hình như là một người nước ngoài.

Có một chiếc đèn màu vàng trên bàn, ánh sáng u ám.

Tôi thấy bên cửa còn có hai người, một trong số đó chính là người lái xe, đôi mắt trắng dã, tay chân run rẩy.

Người còn lại..

chính là cô gái tóc ngắn đã mất tích một thời gian dài.

Mặt cô ta trông rất kinh khủng, không thể nhìn thấy tròng mắt, trong miệng lại phun ra thứ chất lỏng lạ.

Mặc dù vậy, cơ thể cô ta vẫn cử động một cách máy móc.

Cái này...

thực sự là một xác chết biết đi.

Người đàn ông cứng nhắc vươn ra những ngón tay, vẽ một vòng tròn trên ngực của Tống Thanh Vy.

người này chính là vị sư phụ bí mật được Hầu Văn Khải mời đến.

Tống Thanh Vy sợ tới mức phát run, nhưng vẫn còn tỉnh táo, khóc lóc la lối: "Chết tiệt, ông còn chưa đi sao? Ông sẽ gặp xui xẻo "

Gã đàn ông béo lùn đó căn bản không thèm để ý, miệng vẫn liên tục nói những câu khó hiểu.

Bất thình lình, hãn gọi: "Được rồi! Lại đây! Vứt bỏ cái xác tả tơi đó đi"

Ngay khi những lời đó được nói ra, cô học sinh trung học liên ngã vật xuống đất, hai bàn tay và bàn chân giống như trật khớp, lúc này quằn quại trường trên mặt đất như một con giòi.

"Không thể dùng cơ thể kém bền vững này.."

Gã mập khinh miệt nói.

Rất nhanh, tôi liên nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài thoát ra từ thi thể của nữ sinh trung học kia.

Đây chính là con ma nữ gắn liền với bức tượng đồng hôm trước.

Cô ta đương nhiên chỉ có thể ngu ngốc nghe theo lệnh của tên mập, đã sẵn sàng nhập vào cơ thể Tống Thanh Vy.

Tôi cố gắng cắn dây thừng trên tay, cố gắng lục lại những gì từng đọc được trong pháp thư.

Làm thế nào để gϊếŧ quỷ? Trước đánh sau dùng thân chú? Tôi đã quá rối loạn, động tác quá mạnh khiến chiếc bản không ngừng lắc lư.

Tên mập lùn kia lập tức quay đầu lại, ánh mắt tà ác nhìn tôi chằm chằm: "Đừng có gấp...

Tôi còn muốn dùng cô làm con tim, bắt anh trai cô đi tìm bảo tháp..."

Con ma cái đó bay về cho phía cơ thể của Tống Thanh Vy, tôi vội vàng hét lên: "Dừng lại! Mau dừng lại."

Tống Thanh Vy cũng khóc như mưa: "Lan Lăng, tớ sợ lầm.

Tên này, tên biếи ŧɦái này."

Nữ quỷ kia bay qua bay lại nhiều lần, rốt cuộc cũng chưa nhập được vào người cô.

Tên mập lùn không hề biết, Tống Thanh Vy có máu thuần dương, không nhìn thấy ma quy, ma quỷ cũng không thế nhìn thấy cô ấy.

Gã ta còn tưởng trên người Thanh Vy có pháp khí thân kỳ gì.

Tôi giãy giụa rồi nhanh chóng đứng lên, không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên vung tay đánh vào gã mập.

Với một tiếng động lớn, tên mập bị tôi đánh bay ngã trên giường đất.

Chính tôi cũng rất ngạc nhiên, từ khi nào mà tôi lại mạnh như vậy? Bên tai tôi liên truyên tới một giọng nói lạnh băng, Gianh Lãnh tức giận: "Vừa mới nói em chú ý tránh xa người lạ, em đã lập tức lên xe của một người lạ"

Tôi...

lúc ấy tôi thực sự không ngờ chỉ bắt xe thôi cũng có thể xảy ra chuyện.

Giang Lãnh tiến tới sau lưng tôi, giúp tôi cởi dây thừng.

Cửa lớn đổ ầm một tiếng, bị mở tung.

Tôi thấy vài bóng trắng xám bay quanh, hướng tới tên mập kia mà đánh tới tấp.

Tên mập lùn đó vừa liên tục hét lên và vừa la mắng: "Các người từ đâu tới? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại ngăn cản tôi?"

Gã ta không nhìn thấy Giang Lãnh sao? Tôi liếc mắt nhìn trộm anh một cái, chỉ thấy anh lạnh lùng không nói, mặt như sương lạnh, sâu trong ánh mắt lại tràn ngập lửa giận, dường như sắp phun trào.

Tôi nhịn không được liên run rẩy mà lẩm bẩm nói: "Xin lôi, tôi thực sự xin lỗi.."Vẻ mặt lạnh băng phẫn nộ của anh ta thực sự khiến tôi quên mất chính mình đang gặp nguy hiểm.

Tôi hận vẻ lạnh lẽo của anh ta, hận sự vô tình của anh ta.

Nhưng mà, từ cái đêm đó khi tôi mới mười sáu tuổi, tôi đã cam kết với ông ta.

Và giờ, tôi...

Tiếng thét của Tống Thanh Vy làm tôi chấn động, Giang Lãnh hoàn toàn không có ý cứu cô ấy.

Anh ta đã quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết của thế giới, đương nhiên sẽ không có lý do gì để ý tới mạng sống của một người phàm.

Tôi đột nhiên vụt ra khỏi vòng tay của anh ta, vươn tay đỡ lấy Tống Thanh Vy vẫn còn nằm trên giường đất.

Tên béo mập đã sắp bị đánh chết, trong lúc giãy giụa vẫn còn cố đạp vào chiếc bàn, khiến nó bay lên đập trúng vào lưng tôi.

Giang Lãnh kịp thời đỡ lấy tôi, lôi tôi ra khỏi căn phòng đây tiếng ma quỷ gào thét điên cuồng.

Tôi cũng vừa kịp kéo theo Tống Thanh Vy ra khỏi, run bần bật, không dám nhìn mặt anh ta.

Anh ta cực kỳ phẫn nộ.

Tôi đã gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác, anh ta đã cảnh cáo tôi hai lần, vậy mà bây giờ tôi vẫn còn không màng sống chết để cứu bạn.

Quá tam ba bận, chuyện tới lúc này, e rằng anh ta chỉ muốn tát tôi đến chết.

Xe của anh trai tôi đã tới, đèn xe bật sáng chiếu rọi.

Tống Thanh Vy vừa khóc vừa chạy lên xe.

Tôi đứng tại chỗ, Giang Lãnh đang câm lặng nhìn tôi, khiến tôi sợ tới mức thậm chí còn không dám nói lời xin lỗi.

Vừa nãy cái bàn đánh vào lưng tôi, tôi có bị ảnh hướng, lúc này từ trong người có một dòng nước chảy ra.

Lúc này, tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không ngừng run lên từng hồi.

Không phải máu, phải không? Nếu là máu, thì cái thai trong bụng tôi...

"Đế Quân, linh hồn của tên pháp sư độc ác kia đã bị chúng ta ăn sạch rôi"

Những bóng đen mờ ảo nói.

Giang Lãnh giơ một tay lên, những bóng đen đó liên biến mất.

"Mộ Lan Lăng."

Âm thanh lạnh lẽo của anh ta vang lên bên tai.

Cả người tôi run lên, nước mắt không ngừng chảy ra.

"Em, tự mình làm cho tốt đi."

Đôi môi anh nói ra mấy từ khiến tôi sợ hãi.

Tự mình làm? Tự mình làm cái gì tốt chứ? Nếu là vài tuần trước, khi nghe được những lời này với một vẻ quyết tâm như vậy, tôi chắc chắn sẽ cảm ơn các vị thần vì đã cho tôi được tự do Nhưng bây giờ, tôi không muốn nghe điều đó.

Anh ta là ác mộng của tôi, anh ta chiếm lấy cuộc sống của tôi.

Anh ta đối xử lạnh lùng vô tình với tôi.

Nhưng bây giờ, anh lại quay lưng về phía tôi.

"Giang...

Lãnh.."

Tôi run rẩy nói lên hai chữ.

Cơ thể anh ta bắt đầu trở nên trong suốt.

"Chồng, chồng ơi.."

Giọng của tôi bắt đầu trở nên nức nở như van nài.

Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, ngay sau đó liên biến mất trước mắt tôi.

"Lan Lăng, em làm gì mà còn đứng lại đây? Giang Lãnh đâu rồi? Đi rồi sao? Em còn không mau lên xe đi"

Anh trai tôi quay đầu xe, sau đó xuống xe kéo lấy tôi.

Tôi không dám di chuyển.

Tôi không dám cất bước.

"Anh.."

Giọng của tôi gần như lạc đi: "Em...hình như em...đang chảy máu."