Thẩm Quân Dao thều thào bật ra từng tiếng nói, người của cô lúc này gần như đã hoàn toàn mất hết sức lực, làm gì còn sức để mà nói rõ từng chữ nữa đâu. Hai mắt của người con gái ấy hơi nhăm lại, trên khuôn mặt, máu đỏ chảy ròng ròng, những vết thương cả cũ cả mới đan xen vào nhau.
Thẩm Sơ Vũ nín khóc, cô ta nghi hoặc nhìn Thẩm Quân Dao, nét mặt kinh ngạc đến khó tin. "Bỏ trốn? Nhưng bỏ trốn bằng cách nào? Chúng ta chỉ có hai người, mà bọn chúng lại có nhiều người đến như thế. Không những vậy, chúng ta còn đang bị trói như thế, làm sao mà chạy đi cho được"
Thẩm Quân Dao gắng sức ngồi dậy, cô liếc mắt nhìn mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi đang nằm lăn lóc ở trên sàn nhà kia, đưa mắt nhìn về phía của Thẩm Sơ Vũ, miệng hơi cong "Bằng thứ đó chúng ta có thể thoát ra khỏi nơi này!"
Thẩm Sơ Vũ liếc mắt nhìn về phía của người con gái toàn thân đang đầy máu me kia, không khỏi nghi hoặc. Chỉ bằng mảnh thuỷ tính như thế làm sao mà có thể thoát ra được? Hơn nữa đâu có lối đi nào có thể trốn ra khỏi nơi này? Cho dù có cởi được dây trói cũng không có lối đi nào có thể thoát ra ngoại trừ chiếc cửa sổ bé tí ở phía kia.
Thẩm Quân Dao khẽ lắc đầu, cô biết là Thẩm Sơ Vũ nhát gan, cô xoay người trở lại dùng tay vươn lấy mảnh thuỷ tinh dính đầy máu kia.
Thẩm Quân Dao đã phát hiện ra Quách Tịnh Kỳ bỏ quên thứ đó ở trên sàn nhà vừa nãy, cô cũng coi như không nhìn thấy gì, không những thế còn nằm đè lên mảnh thuỷ tinh sắc nhọn kia không để cho Quách Tịnh Kỳ phát hiện ra. Mảnh thuỷ tỉnh ấy đâm vào da thịt của Thẩm Quân Dao, khiến cho những cơn đau về thể xác cứ liên tiếp ập đến. Nhưng vì muốn thoát ra khỏi nơi này, Thẩm Quân Dao chỉ có thể nhẫn nhục mà chịu đau.
Cầm lấy mảnh thuỷ tinh kia, những ngón tay của cô đã ứa ra những giọt máu khiến cho Thẩm Quân Dao đau buốt toàn thân. Cô xích lại gần chỗ của Thẩm Sơ Vũ, nhanh chóng bảo cô ta. "Chị xoay người lại đây. Tôi sẽ cắt dây trói cho chị"
Thẩm Quân Dao vô cùng cẩn thận, thanh âm phát ra từ miệng của cô rất nhỏ tránh để cho những tên đang canh ngoài cửa kia nghe thấy. Phải cẩn thận, không thể để kế hoạch này tan tành mây khói được.
Thẩm Sơ Vũ khó hiểu, cô ta không hiểu Thẩm Quân Dao đang muốn làm cái gì. Nhưng cô ta cũng chẳng nhiều lời, nhanh chóng xoay người lại theo lời của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao xích lại gần đó, cô cố gắng vươn người chạm vào đôi tay đang bị trói kia của Thẩm Sơ Vũ.
Mảnh thuỷ tỉnh trong tay của cô đã bắt đầu chuyển động, chạm vào sợi dây thừng đang buộc chặt lấy hai cánh tay của Thẩm Sơ Vũ. Thẩm Quân Dao dùng hết sức lực của mình, cô dùng sức làm sao để sợi dây thừng kia đứt ra một cách nhanh nhất có thể.
Cuối cùng, hai cánh tay đỏ ứng lên vì bị trói quá lâu kia cũng được giải thoát, cô ta nhanh chóng cởi những sợi dây thừng trên chân của mình ra.
"Để tôi cởi trói cho cô." Thẩm Sơ Vũ đang định đến gần, cô ta ngỏ ý muốn cởi trói cho Thẩm Quân Dao nhưng người con gái ấy ngay lập tức cự tuyệt.
Thẩm Quân Dao lắc đầu, nét mặt đầy mệt mỏi, thều thào nói với Thẩm Sơ Vũ. "Không cần đâu, chị đi ra ở chỗ góc tường kia, tháo mấy viên gạch ra là có thể thoát ra bên ngoài. Mau chạy đi, không để đám người đó quay lại đây thì không hay đâu."
Hai hôm trước, Thẩm Quân Dao vô tình phát hiện ra lỗ hổng đó ở trong căn phòng này. Nó đã được lấp kín bằng những viên gạch nhưng chỉ cần dùng sức một chút là có thế dễ dàng thoát ra bên ngoài.
Cho nên Thẩm Quân Dao đã lên kế hoạch mấy ngày hôm nay, nhất định phải bỏ trốn khỏi nơi này, nếu không cả con của cô cùng với Thẩm Sơ Vũ cũng khó cứu.
"Nhưng còn cô thì sao? Cô không đi chẳng lẽ ở lại đây để bọn chúng hành hạ hay sao?" Thẩm Sơ Vũ cảm thấy khó hiểu, đã tìm ra chỗ trốn thoát vậy thì tại sao lại không đi?
"Tôi phải ở lại đây, chỉ có một trong hai người chúng ta có thể đi. Hai người đi quá nguy hiểm. Tôi sẽ ở lại để kéo dài thời gian, trong lúc đó chị mau đổi tìm người giúp đỡ đi"
Thẩm Sơ Vũ không khỏi bàng hoàng trước những lời nói ấy của Thẩm Quân Dao. Chỉ có một người có thể thoát ra, vậy thì tại sao Thẩm Quân Dao lại không tự mình bỏ trốn, sao lại để cô ta đi ra ngoài?
Thẩm Quân Dao ở lại đây, chắc chắn đám người kia sẽ gϊếŧ chết người con gái này, Thẩm Quân Dao đã bảo vệ cô ta mấy ngày hôm nay, cô ta không thể để cho Thẩm Quân Dao mất mạng được.
Cô ta chạy đến lôi cả người của Thẩm Quân Dao đứng dậy, âm thanh đầy cương quyết. "Không! Muốn đi thì hai chúng ta phải cùng đi! Đi nhanh, tôi sẽ đưa cô đi, tôi sẽ không để cô ở lại nơi này đâu"
Thẩm Quân Dao chỉ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói của người con gái ấy mỗi lúc lại càng trở nên yếu ớt hơn. "Không, tôi sẽ không đi đâu! Chị mau đi đi, để bọn chúng quay lại đây thì khổ lắm! Nếu muốn cứu tôi, chị hãy rời khỏi nơi này trước rồi tìm người đến đây cứu tôi!"
Thẩm Quân Dao nói như thế chỉ là muốn để Thẩm Sơ Vũ yên tâm mà rời khỏi nơi này, chứ cô cũng không hy vọng sẽ có người đến đây cứu mình. Sống thì sống, chết thì chết cô cũng không muốn bận tâm điều đó. Cho dù có thoát ra, Trác Du Hiên cũng không bỏ qua cho cô cùng với đứa trẻ ở trong bụng mình. Cô thà rằng cả hai mẹ con cô cùng chết chứ không thể chịu được cảnh tượng hai người âm dương cách biệt được.
Thẩm Sơ Vũ còn hơi lưỡng lự, cô ta rất muốn kéo Thẩm Quân Dao đi theo mình, nhưng bên ngoài còn đang truyên đến tiếng bước chân, chắc hẳn là có người đang đến.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng thúc giục người phụ nữ này, không thể để cho bọn họ phát hiện ra chuyện này, nếu không thì hỏng mất.
"Chị còn đứng ở đây làm gì, mau đi đi, không thì sẽ không kịp nữa đâu! Đi đi mau lên!" Thẩm Quân Dao trừng mắt nhìn Thẩm Sơ Vũ, khiến cả người của cô ta hơi run lên.
Cô ta không muốn để Thẩm Quân Dao ở lại nơi này, nhưng tiếng bước chân kia ngày càng to dần, cô ta chỉ có thể làm theo lời của Thẩm Quân Dao, nhanh chóng đỡ Thẩm Quân Dao ngồi xuống rồi vội vã chạy đến chỗ Thẩm Quân Dao chỉ, bới mấy viên gạch rồi mau chóng chui ra ngoài.
Thẩm Sơ Vũ cũng không quên để lại mấy viên gạch lại vị trí ban đầu, rôi thục mạng chạy đi. Không cần biết bản thân đang chạy đi đâu, nhưng Thấm Sơ Vũ muốn thoát khỏi nơi này, cô ta cần phải tìm người trợ giúp.
Khi đám người kia trở lại đây, Quách Tịnh Kỳ và Hướng Nghiệp Minh vừa vào thì mọi thứ đã trở về như ban đầu. Duy chỉ có một Thẩm Quân Dao ở trong phòng này, còn Thẩm Sơ Vũ thì không hề thấy bóng dáng ở đâu.
Quách Tịnh Kỳ lao đến, bóp chặt lấy mặt của Thẩm Quân Dao. "Con khốn này, người phụ nữ kia đâu?"
Thẩm Quân Dao siết chặt mảnh thuỷ tinh sắc nhọn ở trong tay của mình vô tình đâm vào da thịt của cô. Từng cơn ê buốt truyền đến, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không biểu lộ gì, lời nói vô cảm. "Không biết!"
"Mày.." Quách Tịnh Kỳ dơ tay định đánh cô, nhưng Hướng Nghiệp Minh đã kịp thời cản lại, hắn ta trầm mặc hỏi Thẩm Quân Dao, khuôn mặt hắn tràn trề tức giận. "Cô đừng có xảo biện! Nơi này chỉ có hai người, người phụ nữ kia đâu làm sao cô lại không biết được chứ? Tôi cho cô biết, mau chóng khai ra người phụ nữ kia đang ở đâu, có thể tôi sẽ bỏ qua cho cô, còn không tôi nhất định sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục thực sự"