Gả Vào Hào Môn

Chương 207: Món hàng trao đổi

Bàn tay của gã đàn ông vừa mới bước vào nơi này đã bắt đầu sờ soạng khắp người của Thẩm Quân Dao, giọng của gã đυ.c ngầu doạ Thẩm Quân Dao giật bắn mình.

Cô hoảng hốt chồm dậy, hất tay của gã đàn ông kia ra, hoảng sợ đưa tay che trước ngực mình.

Đôi mắt của Thẩm Quân Dao lộ ra một tia sợ hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm gã.

Người đàn ông này trông tầm hơn năm mươi tuổi, tóc cũng đã điểm bạc, khuôn mặt đầy rẫy những nếp nhăn.

Thẩm Quân Dao lắp bắp nhìn hắn, sợ hãi mà nói.

"Ông là ai.....? Tại sao ông lại ở nơi này?...

Trác Du Hiên đâu rồi..."

Gã đàn ông kia liếʍ môi nhìn Thẩm Quân Dao, hắn ta liếc nhìn một lượt thân thể của Thẩm Quân Dao, chậc chậc vài tiếng, quả nhiên là một món hàng ngon.

Đôi mắt của gã hiện lên du͙© vọиɠ đang âm kéo đến khiến cho Thẩm Quân Dao càng sợ hãi hơn nữa.

Gã ta bật cười, tiến sát lại gần vị trí của Thẩm Quân Dao, đưa bàn tay thô lỗ của gã chạm vào người của cô.

"Cô em có vẻ cũng xinh đẹp quá nhỉ? Lại đây, không cân phải sợ tôi, lát nữa tôi sẽ khiến em cảm thấy thoải mái."

Thẩm Quân Dao rụt người lại, hất tay của gã đàn ông kia ra.

Cô lùi người về phía sau, cả người liên tục run lên, trong lòng một nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy cô.

Thẩm Quân Dao trừng mắt nhìn gã đàn ông kia.

"Mong ông đừng có nói linh tỉnh.

Tôi không biết ông là ai cả.

Tôi nghĩ người mà ông cân tìm không có ở đây đâu.

Nếu ông muốn tìm Trác Du Hiên thì có thể ra ngoài phòng khách đợi, còn tôi với ông không hề quen biết, mong ông đi ra ngoài cho tôi"

Nghe giọng điệu giận dữ của con thỏ non trước mặt, gã đàn ông kia ngay lập tức bật cười, ánh mắt đầy quỷ dị nhìn về phía của Thẩm Quân Dao.

"Chậc...

cô em ngây thơ quá rồi đấy.

Em nhìn xem, hôm nay căn phòng này được bài trí lãng mạn như vậy, em đoán xem là vì sao? Còn nữa, tôi được Trác tổng kêu đến đây, em không biết hay sao? Chẳng lẽ cậu ấy không nói trước với em điều gì à"

Gã đàn ông đưa tay xoa cảm, mắt đảo một lượt quanh nơi này, sau đó dừng tại thân thể nõn nà kia của Thẩm Quân Dao.

Gã ta nhìn cô, đôi mắt chứa đầy dâʍ ɖu͙© trong đó.

Thẩm Quân Dao không khỏi lo sợ, nghe những lời của gã đàn ông kia nói, cô càng lo lắng hơn.

Phải rồi ha, tại sao cô không nghĩ đến lý do căn phòng này được bài trí như thế này, rồi có một người đàn ông lạ mặt có thể đặt chân vào nơi này nữa.

Rốt cuộc Trác Du Hiên muốn cô làm gì đây? Thấy Thẩm Quân Dao im lặng, đôi mắt lộ ra một tia sợ hãi ở trong đó, gã đàn ông kia lại càng được nước tiến lại gân cô, đưa cánh tay bẩn thỉu của gã đυ.ng vào Thẩm Quân Dao, miệng thì liên tục phát ra những lời nói dâʍ ɖu͙©.

"Mau lại đây đi cô em, lại đây phục vụ tôi.

Phục vụ tôi cho tốt, lát nữa tôi nhất định sẽ làm em sướиɠ đến bay bổng."

Thẩm Quân Dao hoảng hốt gạt tay gã ra, cô loạng choạng chạy thật xa, chẳng may lại ngã xuống giường, cả người của cô vô cùng đau đớn nhưng lại luôn bày ra bộ dạng đề phòng.

Trong lòng sợ hãi nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, quật cường đe doạ gã đàn ông kia.

"Thưa ông, tôi không biết ông là ai nhưng mong ông hãy chú ý lời nói của mình một chút.

Dù sao thì tôi cũng chính là vợ của Trác Du Hiên, để anh ấy nghe thấy những lời này thì không hay đâu.

Nếu ông đến tìm chồng tôi thì mời ông ra ngoài phòng khách đợi, còn đây là phòng ngủ của tôi, mời ông ra ngoài cho tôi."

Thẩm Quân Dao trợn hai mắt to nhìn hẳn, bày ra bộ dạng phòng vệ.

Cô lúc này chỉ như một con mèo nhỏ đang xù lông ở trước mặt sói mà thôi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Ấy vậy mà gã đàn ông kia lại chẳng hề tỏ ra kinh sợ, mà gã ta còn bật cười khanh khách.

Gã từng bước tiến lại gần Thẩm Quân Dao, từng câu từng chữ mà gã nói ra như những cây kim xỏ xuyên vào trái tim của cô vậy.

"Ồ, thật không ngờ Trác tổng lại có thể hào phóng đem vợ mình làm quà tặng cho tôi.

Xem ra món quà này tôi không nhận không được rồi.

Vừa nói tay gã đã chạm vào thân thể của Thẩm Quân Dao, khiến cô giật thót tim.

Thẩm Quân Dao còn chưa định hình được những gì hẳn nói, vậy mà cánh tay gã đã sờ soạng khắp người của cô.

Thẩm Quân Dao trong cơn hoảng hốt, lập tức giáng cho gã ta một cái tát.

Cô đẩy gã ta ra rồi lập tức chạy đi khi gã đàn ông đó có những hành động vô lễ với mình.

Thế nhưng, gã đàn ông đó đã vô tình tóm được tóc của Thẩm Quân Dao.

Hắn kéo cô lại, tát một cái lên gương mặt tiều tụy kia của cô rồi chửi thề một câu, dường như gã ta đang rất bực bội.

"Chết tiệt! Cái con khốn này, mày dám đánh tao à?"

Khuôn mặt Thẩm Quân Dao nhăn nhó lại vì đau đớn, chưa kịp hoàn hồn, cả người cô đã bị gã đàn ông kia ném lên giường.

Gã ta bị Thẩm Quân Dao chọc giận, liên tục buông lời xúc phạm cô.

"Chẳng qua chỉ là một thứ đĩ điếm mà cũng dám ra tay đánh tao à? Mày nhìn lại bản thân mày đi, được tao đây xem trọng chính là phúc phận của mày rồi.

Tưởng là vợ của Trác Du Hiên thì tao sẽ sợ mày à, hôm nay ông đây vào đây được là vì sao chẳng lẽ mày lại không đoán ra?"

Đôi mắt của gã đàn ông đó chứa đầy du͙© vọиɠ nhìn Thẩm Quân Dao đang đau đớn ở trên giường kia.

"Có lẽ cô em không biết nhỉ.

Trác Du Hiên, chồng của mày đã đem mày tặng cho tao xem như một món hàng trao đổi để tao giúp Trác Du Hiên có được địa vị mình muốn thôi"

Nghe những lời này, Thẩm Quân Dao như bị sét đánh ngang tai vậy.

Lời của gã đàn ông kia nói là thật hay sao? Trác Du Hiên đem cô ra làm món hàng để hẳn đạt được mục đích trên thương trường.

Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao siết chặt lấy drap giường, nước mắt khẽ tuôn ra.

Cô mãi mãi chỉ là một món đồ trong mắt của Trác Du Hiên hắn mà thôi, lúc cần thì tìm đến, còn lúc chơi chán rồi thì đem cô tặng cho người đàn ông khác mà chẳng quan tâm đến suy nghĩ hay cảm nhận của cô.

Hắn ta có quyền gì mà làm như vậy chứ? Gã đàn ông kia chính là một người có địa vị trong chính phủ.

Chỉ vì muốn xin thông qua nghị định, Trác Du Hiên mới phải tìm đến gã ta để đàm phán.

Ai ngờ gã lại đặt ra điều kiện, muốn người phụ nữ đang ở bên cạnh Trác Du Hiên hẳn.

Trác Du Hiên chính vì không muốn khiến Thẩm Sơ Vũ dính vào chuyện này, thế nên hẳn ta mới đem Thẩm Quân Dao ra làm kẻ thể mạng.

Ánh mắt của gã đàn ông kia đã nhuốm màu du͙© vọиɠ, hẳn liếʍ đôi môi khô khốc của mình, ánh mắt quét qua một lượt lên người của Thẩm Quân Dao.

"Được rồi cô em, yên tâm đi, đêm nay anh sẽ làm em sung sướиɠ."

Gã đang định chạm vào người của Thẩm Quân Dao thì cô giật mình, thét lên một tiếng chói tai.

"Không!"

Thẩm Quân Dao đang định bỏ chạy nhưng bị gã đàn ông kia giữ lại.

Hắn ta giật mạnh tóc của cô, đánh lên một bên mặt của cô, khiến Thẩm Quân Dao đau đớn đến tột độ.

Chẳng để tâm đến điều đó, hắn đẩy mạnh người của Thẩm Quân Dao xuống giường, khoé môi hơi nhếch lên.

"Muốn chạy? Làm tôi thoải mái xong cô muốn đi đâu thì đi!"

Nói rồi, gã xé toạc đi bộ quần áo trên người của Thẩm Quân Dao, để lộ ra thân thể mịn màng nhưng đầy vết thương của người con gái.

"Không, buông ra! Buông tôi ra!"đớn vùng vẫy, gã vẫn điên cuồng chiếm lấy thân thể mỏng manh yếu ớt của người con gái.

Đêm hôm đó, không biết gã đã bao nhiêu lần chiếm đoạt cô, cường bạo cô, mặc cho người con gái ấy la hét đến khản cả cổ họng.

Thẩm Quân Dao mệt mỏi, cổ họng đau rát, cô im lặng, để mặc gã đàn ông kia thô bạo cưỡng đoạt mình.

Cô biết, cho dù cô có la hét như thế nào đi chăng nữa, thân thể mà cô giữ gìn bao nhiêu lâu nay cũng bị gã đàn ông kia vấy bẩn toàn bộ rồi.

Một giọt nước mắt lăn từ trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao rồi rơi xuống drap giường trắng muốt kia.

Hai bàn tay yếu ớt của người con gái siết chặt lấy drap giường, cố gắng chịu đựng cơn đau của cả thể xác lẫn tinh thần.

Trái tim của Thẩm Quân Dao đã vỡ nát thật sự rồi! Tổn thương chồng chất, trái tim vỡ vụn, tình không còn vương! Ở ngoài cửa, Trác Du Hiên đứng đó, nghe thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trong.

Thế nhưng hẳn vẫn không vào trong, đứng đó trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao bị gã đàn ông kia cường bạo không biết bao nhiêu lần.

Sắc mặt hắn lạnh tanh, thế nhưng khi nghe những tiếng kêu gào thảm thiết kia của Thẩm Quân Dao, trái tim của hẳn ta lại đau nhói lên.

đang say mê thân thể này của Thẩm Quân Dao, lý nào mà chịu buông tha cho cô cơ chứ.

Cả người của Thẩm Quân Dao run lên bần bật, không kìm được mà sợ hãi.

Cô liên tục van xin gã đàn ông kia.

"Tôi xin ông, tha cho tôi đi!"

"Van cầu ông!"

Thế nhưng gã đàn ông kia không hề để tâm đến những lời van xin thảm thiết của Thẩm Quân Dao.

Gã ngẩng đầu lên, nhìn hốc mắt đỏ hoe của người con gái cùng với khuôn mặt đẫm lệ, khiến người ta đau đớn đến xé lòng.

Thế nhưng gã ta lúc này đã bị du͙© vọиɠ điều khiển rồi, nào có để tâm đến cảm nhận của người con gái đáng thương ấy.

Gã ta cong môi cười, ánh mắt đầy quỷ dị.

"Buông tha? Đâu có dễ dàng đến thế.

Miếng ăn đến miệng rồi ai lại nỡ buông ra cơ chứ? Cô em, đừng khóc, nhất định lát nữa em sẽ sung sướиɠ."

Vậy là gã đàn ông đó nhất định không chịu bỏ qua cho cô.

Gã không muốn buông tha cho người con gái đáng thương ấy.

Đúng là súc sinh, không bằng cầm thú mài Van xin không được, đã vậy thì liều chết đi! Cho dù hôm nay Thẩm Quân Dao có chết, cô cũng tuyệt đối không để cho gã ta chạm vào người của mình.

Cô cắn lên người của gã, làm cho gã đau đớn kêu thét lên.

Hắn buông cô ra, Thẩm Quân Dao đang định đứng dậy bỏ chạy thì đã bị gã đàn ông kia đẩy mạnh xuống giường, không cho cô cơ hội chạy thoát.

Thẩm Quân Dao sức lực quá yếu, làm sao cô có thế chống lại một người đàn ông cơ chứ? Gã đàn ông kia điên tiết lên, hẳn lần thứ ba tát lên gương mặt của Thẩm Quân Dao, sau đó tháo cà vạt trên cổ áo ra trói chặt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, không cho cô có cơ hội chạy thoát.

Đôi mắt ngấn lệ của Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn gã, nhưng gã không chú ý đến gương mặt đau thương kia của cô.

Hắn ta xé đi những mảnh vải cuối cùng trên người của Thẩm Quân Dao, sau đó cũng bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình ra.

Cả người của Thẩm Quân Dao run lên bần bật, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đừng! Đừng mài Đừng làm như vậy với côi Trác Du Hiên, cứu tôi với! Mặc cho người con gái ấy la hét thảm thiết đến mức độ nào, mặc cô van xin đến khàn cả cổ họng, vậy mà vẫn không một ai đến cứu cô.

Gã đàn ông kia mặc cho người con gái ấy đau đớn vùng vẫy, gã vẫn điên cuồng chiếm lấy thân thể mỏng manh yếu ớt của người con gái.

Đêm hôm đó, không biết gã đã bao nhiêu lần chiếm đoạt cô, cường bạo cô, mặc cho người con gái ấy la hét đến khản cả cổ họng.

Thẩm Quân Dao mệt mỏi, cổ họng đau rát, cô im lặng, để mặc gã đàn ông kia thô bạo cưỡng đoạt mình.

Cô biết, cho dù cô có la hét như thế nào đi chăng nữa, thân thể mà cô giữ gìn bao nhiêu lâu nay cũng bị gã đàn ông kia vấy bẩn toàn bộ rồi.

Một giọt nước mắt lăn từ trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao rồi rơi xuống drap giường trắng muốt kia.

Hai bàn tay yếu ớt của người con gái siết chặt lấy drap giường, cố gắng chịu đựng cơn đau của cả thể xác lẫn tinh thần.

Trái tim của Thẩm Quân Dao đã vỡ nát thật sự rồi! Tổn thương chồng chất, trái tim vỡ vụn, tình không còn vương! Ở ngoài cửa, Trác Du Hiên đứng đó, nghe thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trong.

Thế nhưng hẳn vẫn không vào trong, đứng đó trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao bị gã đàn ông kia cường bạo không biết bao nhiêu lần.

Sắc mặt hắn lạnh tanh, thế nhưng khi nghe những tiếng kêu gào thảm thiết kia của Thẩm Quân Dao, trái tim của hẳn ta lại đau nhói lên.

Thẩm Quân Dao, đừng có trách tôi, hãy trách bản thân cô gây ra nhiều tội lỗi như vậy, cô phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Sau khi thoả mãn, gã đàn ông kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho cả người yếu ớt run rẩy của Thẩm Quân Dao.

Xong việc, gã mặc quần áo rồi đi ra ngoài, để mặc người con gái lụi xơ như một con búp bê vừa bị giày vò, xé nát thân thể ra nằm ở đó.

Thẩm Quân Dao không khóc, đôi mắt đỏ hoe vô hồn của cô nhìn lên trần nhà.

Nước mắt cứ lã chã rơi xuống khiến cho gương mặt của người con gái ướt đẫm.

Cô mím chặt môi, đôi tay run rẩy bấu chặt drap giường, không nói, không khóc mà chỉ là im lặng.

Không khí trong phòng ngập tràn sự đau đớn.

Thẩm Quân Dao như một món đồ bị vứt nằm ở đó, không một ai quan tâm.

Trông thấy đau lòng, thật xót xa! Hai tai của Thẩm Quân Dao ù ù, chỉ nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên ngoài.

"Hôm nay ngài hài lòng chứ?"

"Tất nhiên rồi, món quà của Trác tổng tặng tôi, quả thật xài rất tốt!"

"Vậy thì bản kế hoạch......

"Trác tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu hết mình"

Thẩm Quân Dao chỉ loáng thoáng nghe được như vậy, còn lại đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, không thể nào nghe được gì nữa.

Thẩm Quân Dao đột nhiên cảm thấy chua xót, một cơn đau đớn dưới thân thể cứ liên tục ập đến, thể nhưng gương mặt trắng bệch kia của cô lại không hề té ra đau đớn một chút nào cá.

Cả thân thể của cô không một mảnh vải che thân, Thẩm Quân Dao khẽ tựa lưng vào thành giường, đôi mät vô hồn nhìn vào không gian vô định ẩy.

Cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, chí để cho người khác lợi dụng vì lợi ích của mình mà thôi! Lục Ngạn, anh đang ở đâu, anh về mang em đi theo anh có được không? Trác Du Hiên vừa đặt chân vào căn phòng thì thấy Thẩm Quân Dao đang co do dựa lưng vào thành giường, đôi mắt võ hồn của người con gái liên tục chảy ra những giọt nước mắt đẫm lệ kia, trái tim hẳn không khỏi nhói đau.

Cả người của Thẩm Quân Dao chằng chịt những vết xanh tím do gã đàn ông kia để lại, cộng với những vết thương cũ nữa trông thật là đau lòng.

Cả người không một mảnh vải che thân, hai bả vai còn khẽ run lên vì lạnh.

Trác Du Hiên không biết là vì sao, hắn cởi chiếc áo mình đang mặc trên người kia khoác lên trên người cho Thẩm Quân Dao, che đi những vết xanh tím ấy trên thân thể kia.

Nhìn thấy Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao dường như đã có phản ứng trở lại.

Cô trừng mắt nhìn hẳn, ánh mắt không giấu nổi sự phẫn nộ.

Chính là hán, chính là người đàn ông này đã khiến Thẩm Quân Dao cô trở nên như vậy.

Hại chết con cô, vấy bẩn thân thể của cô, bây giờ hắn †a ở đây làm vậy là có ý gì? Thương hại cho cô hay sao? Thẩm Quân Dao cô không cần.

Cô giật đi chiếc áo mà Trác Du Hiên khoác lên người của mình, ánh mắt căm thủ nhìn về phía hản, đôi bàn tay siết chặt lại.

! hanh âm khàn đặc yếu ớt bật ra từ miệng của Thẩm Quân Dao, cổ họng cô đau âm Ï như có thứ gì đang cản xé vậy.

"Tôi không cần sự thương hại của anh."

"Cô..."

Trác Du Hiên nghẹn họng, không nói được gì, Thẩm Quân Dao lại khinh bỉ nhìn hãn.

"Tôi như vậy röi anh đã cảm thấy vừa lòng chưa, Trác Du Hiên?"