Gả Vào Hào Môn

Chương 204: Là cô Ꮆiết cậu ấy?

Thẩm Quân Dao cúi gục đầu xuống, nước mắt bất giác rơi ra từ khoé mi của người con gái, khiến cánh tay áo đã dính đầy máu tươi của Lục Ngạn kia ướt đầm nước mắt.

Hai bả vai của người con gái run lên bần bật, không che đi được sự đau đớn đến tột cùng ở trong lòng mình.

Ông trời ơi, rốt cuộc là tôi đã làm gì sai? Tại sao ông lại cướp đi toàn bộ hy vọng sống của tôi như vậy? Bỗng nhiên, có một đôi bàn tay lạnh lẽo chạm mạnh vào vai của Thẩm Quân Dao, người đó siết mạnh hai bả vai run rẩy kia của cô, khiển cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Thẩm Quân Dao nhăn mặt, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn, đập vào mắt cô chính là gương mặt đen kịt đến mức đáng sợ kia của Trác Du Hiên.

Hắn ta xốc người của Thẩm Quân Dao lên, ánh mắt lạnh lẽo kia hãn lên những tia máu đỏ, lộ ra một sự tức giận không ngừng.

Khảp mặt hẳn toàn là những đường gân xanh, có vẻ như hẳn ta đang rất là tức giận thì phải.

Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn người đàn ông máu lạnh vô tình này.

Tại sao hắn ta lại ở đây? Hắn ta đến đây là để làm gì? Thẩm Quân Dao còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của Trác Du Hiên đã siết chặt lấy cố của cô, hai mắt hắn trợn ngược lên, đôi lông mày rậm rạp kia chau lại.

"Thẩm Quân Dao, cô nói đi, tại sao Lục Ngạn lại chết? Đang yên đang lành tại sao lại xảy ra chuyện này hả? Cô nói đi, là cô hại chết cậu ấy có phải hay không?"

Khi vừa nhận được tin này, sắc mặt của Trác Du Hiên đã trở nên vô cùng khó coi rồi.

Chiếc điện thoại ở trong tay của hắn rơi bộp xuống đất.

Nghe được tin này, Trác Du Hiên chẳng khác gì nhận được một tin giữ cả.

Bệnh viện gọi đến cho hẳn, nói Lục Ngạn bị tai nạn xe, không qua khỏi.

Lúc ấy Trác Du Hiên đã hoảng hốt đến mức độ nào, hẳn cũng không biết nữa.

Đột nhiên, bạn thân của hắn qua đời vì tai nạn xe, khiến cho Trác Du Hiên không cách nào có thể tin được đây chính là sự thật! Đang yên đang lành, tại sao lại xảy ra tai nạn cơ chứ? Trác Du Hiên lúc ấy chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, hắn lái xe nhanh như bay đến bệnh viện để xem tình hình như thế nào.

Hắn lái xe mà cũng không được yên.

Trong lòng hắn lúc ấy cứ như là đang ngồi trên một đống lửa vậy, sợ hãi vô cùng.

Người bạn thân chơi với hắn hơn mười năm nay đột nhiên lại ra đi một cách bất ngờ như vậy, làm sao Trác Du Hiên lại không cảm thấy sốc cho được cơ chứ? Chơi với nhau hơn mười năm, hai người đã quá hiểu tính tình của nhau, chẳng những thế, khi đi học hai người còn cùng nhau phấn đấu cơ mà.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Đùng một cái một người ra đi, Trác Du Hiên làm sao có thể chấp nhận được chuyện này! Cho dù hai người đã từng có xích mích, từng vì Thẩm Quân Dao mà cãi nhau, thể nhưng tình bạn giữa Trác Du Hiên và Lục Ngạn làm sao có thể rạn nứt được cơ chứ? Lục Ngạn là người duy nhất chấp nhận chơi cùng hẳn khi hẳn bị bạn bè cô lập, cậu ấy giúp đỡ hẳn rất nhiều.

Lục Ngạn không chỉ là bạn mà còn chính là người anh em của Trác Du Hiên hản, làm sao nói nứt là nút được.

Vậy mà chẳng mấy chốc Lục Ngạn đã ra đi, bỏ hắn lại một mình! Nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Trác Du Hiên kia, Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười, một nụ cười đầy thê lương, đau xót.

Thanh âm đau đớn muốn xé rách cõi lòng người ta cứ thế vang lên giữa bầu không khí lạnh lẽo ấy.

Cô bật cười, một nụ cười đầy chua xót! "Ha...

Ha...

Ha...

haha....

Thẩm Quân Dao bật cười sằng sặc, nhưng nước mắt lại cứ tuôn ra từ nơi khoé mi của người con gái.

Cô dường như đang rơi xuống địa ngục đây bóng tối, bởi vì những tia sáng trong cuộc đời của cô đã hoàn toàn bị dập tắt toàn bộ hết cả rồi.

Tiếng cười ấy của Thẩm Quân Dao càng khiến Trác Du Hiên cảm thấy khó chịu đến vạn phần.

Hản đã khó chịu vì cái chết của Lục Ngạn rồi, nay nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Thẩm Quân Dao như vậy, hẳn lại càng khó chịu hơn.

Trác Du Hiên càng siết chặt lấy cổ cô, khiến cho người con gái ấy liên tục ho khụ khụ.

Hắn gầm lên, từng hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt đẫm lệ kia của người con gái.

"Là cô, là cô có phải không? Vì cô cho nên Lục Ngạn mới chết? Chính là cô đã hại chết Lục Ngạn có đúng hay không?"

Trác Du Hiên nhìn thấy bộ quần áo dính đầy máu mà Thẩm Quân Dao đang mặc trên người, không những thế, khi hắn vừa đến đây thì thấy Thẩm Quân Dao đang co do lại một góc vì đau đớn sợ hãi, Trác Du Hiên không thể không nghi ngờ, cái chết của Lục Ngạn có liên quan đến người phụ nữ này.

Như vậy, hắn lại càng phân nộ hơn.

Thẩm Quân Dao bật cười, thanh âm đầy chua chát.

"Đúng...

Là vì tôi, vì tôi cho nên anh ấy mới mất mạng.

Chính vì cứu tôi anh ấy mới chết.

Anh nói không sai, chính tôi là người đã hại chết anh ấy đây"

"Cô..."

Trác Du Hiên không nói được gì, hắn đấy mạnh người của Thẩm Quân Dao, khiến cho cả người của cô ngã nhào xuống sàn nhà.

Thẩm Quân Dao đau đớn bật khóc, đôi bàn tay cô vô thức cuộn lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia.

"Không phải anh hận tôi lắm sao? Hận, thì anh hãy gϊếŧ chết tôi đi! Tôi có lỗi với Lục Ngạn, cho nên anh gϊếŧ tôi đi, để tôi sang bên đó đền tội với anh ấy!"

Thẩm Quân Dao thật sự chẳng thiết sống nữa, tất cả mọi thứ đều đã mất hết rồi, sống để làm gì nữa đây? Trác Du Hiên giận dữ, hẳn ngồi xổm xuống, đưa tay bóp lấy gương mặt tiều tụy kia của Thẩm Quân Dao, ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu, một ngọn lửa đang dần dần thiêu rụi toàn bộ tâm trí của hắn.

Cánh tay hắn càng siết càng mạnh, hắn rống to khiến cho người con gái kia lạnh toát hết cả sống lưng.

"Hóa ra thật sự chính là cô, chính cô là người đã hại chết cậu ấy.

Thẩm Quân Dao tội của cô ngày càng thêm lớn rồi đấy.

Trước đây là Sơ Vũ, bây giờ là Lục Ngạn, tất cả món nợ này, tôi nhất định sẽ tính hết với cô"

Là người phụ nữ này! Chính là do người phụ nữ này! Vì Thẩm Quân Dao cho nên tất cả mọi thứ của Trác Du Hiên bị hủy hoại hết tất cả.

Đầu tiên là Thẩm Sơ Vũ, hạnh phúc cả đời của hẳn.

Bây giờ lại đến Lục Ngạn bạn thân của hắn.

Hẳn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Quân Dao đâu.

Thẩm Quân Dao bật cười, cô mỉa mai hắn, đôi mắt vô hồn đầy đau thương.

"Nhưng Trác Du Hiên à, chính anh là nguyên nhân gây ra mọi chuyện này không phải sao? Nếu anh không gϊếŧ chết con tôi, thì mọi chuyện sẽ không đến bước đường này.

Cho nên anh cũng không thể chối bỏ một phần trách nhiệm của mình trong chuyện này đâu."

Hắn gϊếŧ con cô, dồn cô vào bước đường cùng, khiến cho cô tuyệt vọng không muốn sống nữa, rồi dân đến cái chết của Lục Ngạn.

Giờ đây hắn lại muốn đổ hết tội lên đầu cô hay sao? Đừng quên hắn cũng có đóng góp một phần trong chuyện này.

"Thẩm Quân Dao, cô đừng có đem tội lỗi của cô đổ lên đầu tôi.

Đứa nghiệt chủng ở trong bụng cô nếu không phá đi thì để cho người ta cười vào mặt tôi, cười vào mặt của nhà họ Trác à? Loại phụ nữ lắng lơ, không biết liêm sỉ như cô có quyền gì mà trách móc tôi."Tay hắn siết mạnh, để lại những vết đỏ ửng trên khuôn mặt của người con gái.

Nhưng lần này, Thẩm Quân Dao lại không hề khóc, ánh mắt của cô quật cường nhìn hẳn, không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.

Từng câu từng chữ của người con gái bật ra từ cổ họng yếu ớt.

"Trác Du Hiên, anh luôn miệng nói tôi là loại phụ nữ lắng lơ, không biết liêm sỉ, còn anh thì sao? Anh từng lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, vậy thì gọi là gì? Trai bao à?"

"Cô..."

Hay! Hay lắm! Thẩm Quân Dao bây giờ gan lớn đến mức dám chống lại hẳn như vậy! "Cô được lắm, có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi! Nhưng Thẩm Quân Dao à, cô nên nhớ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những chuyện mà cô đã gây ra đâu.

Từ chuyện của Sơ Vũ đến chuyện của Lục Ngạn, tôi sẽ từ từ tính sổ với cô hết tất cả"

Hắn lôi cả người của Thẩm Quân Dao đứng dậy, không quan tâm đến người con gái ấy đang đau đớn đến mức độ nào, Trác Du Hiên cứ thế lôi Thẩm Quân Dao đi.

Thẩm Quân Dao sợ hãi hét loạn lên.

"Trác Du Hiên, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Trác Du Hiên cong môi.

"Đi đâu, lát nữa cô sẽ rõ!"