Cả người của Thẩm Quân Dao run lên bần bật, ánh mắt vô hồn không kìm được sự run rẩy sợ hãi.
Hai tay của cô ôm chặt lấy người của mình nhưng cả người của cô vẫn không tài nào hết run được.
Thẩm Quân Dao cắn môi, sự bất an sợ hãi hoàn toàn xâm chiếm tâm trí của người con gái đáng thương đang co do lại ở một góc ấy.
Cô phải làm sao bây giờ? Thẩm Sơ Vũ đã biết được chuyện này rồi, vậy thì Trác Du Hiên sẽ nhanh chóng biết chuyện này mà thôi? Hẳn ta sẽ không để yên chuyện này đâu.
Vả lại hắn ta sẽ không cho phép Thẩm Quân Dao giữ đứa trẻ này lại.
Thẩm Quân Dao biết phải làm gì bây giờ? Cô oà khóc trong sợ hãi, cô rốt cuộc phải làm như thế nào đây? Con ơi! Mẹ phải làm sao thì mới bảo vệ được con đây! Mẹ không muốn rời xa con, vậy thì mẹ phải làm thế nào để con được an toàn thoát khỏi người chị gái độc ác kia của mẹ đây? Đứa nhỏ này chính là món quà mà ông trời ban tặng cho cô, làm sao Thẩm Quân Dao có thể đánh mất đứa trẻ này cho được.
Ông trời ơi, cô phải làm như thế nào đây? Sinh linh bé nhỏ vẫn đang hình thành ở trong bụng cô, Thẩm Quân Dao nỡ lòng nào mà nhẫn tâm gϊếŧ chết chính con ruột của mình cơ chứ? Thẩm Quân Dao biết làm sao mình có thể trở về phòng ngủ của mình nữa.
Chỉ biết lúc này toàn thân của cô đã mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào cả.
Thẩm Quân Dao vật vã nằm trên giường, hai mắt ngấn lệ nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Lúc này, chân tay cô bủn rủn liên tục run lên, không những thế, sự bất an ngày một lớn dần ở trong lòng của cô.
Đôi bàn tay của người con gái bấu chặt drap giường trắng muốt, cô đã cố hết sức để giữ bình tĩnh nhưng lại không thể nào làm được.
Trái tim trong ngực đập liên hồi như những hồi trống, tim cô đập mạnh đến nỗi ai cũng có thể nghe thấy tiếng đập giữa không khí tĩnh mịch như thế này.
Như vậy càng thấy rõ rằng, Thẩm Quân Dao đang lo lắng và sợ hãi như thế nào.
Cũng là tại cô! Cô quá bất cẩn để cho Thẩm Sơ Vũ phát hiện ra chuyện này, để rồi bây giờ để người phụ nữ đó uy hϊếp cô, đe dọa cô, ép cô phải bỏ đi đứa con của mình.
Mọi chuyện đến nước này tất cả đều do sự chủ quan của Thẩm Quân Dao cô.
Làm sao cô lại có thể bất cẩn đến như vậy cơ chứ? Thẩm Quân Dao cả một đêm không ngủ, thời gian với cô lúc này trôi rất chậm, một tiếng đồng hồ cứ như là một thế kỷ đã trôi qua vậy.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cô trằn trọc cả đêm, không thể nào chợp mắt được.
Thẩm Quân Dao đã cố gắng nhắm mắt nhưng mỗi khi đó, lời nói của Thẩm Sơ Vũ lại vang vắng bên tai của cô.
Đặc biệt, cô còn mơ thấy cảnh tượng khi Trác Du Hiên biết được chuyện này, hắn ép cô đi phá thai cho dù Thẩm Quân Dao cô khóc lóc cầu xin như thể nào.
Thẩm Quân Dao choàng tỉnh dậy, cả người cô đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt run rẩy của người con gái lộ ra một tia sợ hãi.
Thẩm Quân Dao liên tục thở gấp, cơn ác mộng vừa rồi đã khiến cho sự sợ hãi ở trong lòng của Thẩm Quân Dao ngày một tăng cao.
Cô vật vã nằm xuống giường, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ, lỡ như giấc mộng đó trở thành hiện thực thì sao? Nếu Trác Du Hiên thật sự ép cô phá thai, thì Thẩm Quân Dao phải sống như thế nào đây? Nếu như thế chẳng bằng gϊếŧ chết cô đi cho rồi.
Trằn trọc mãi không ngủ được, Thẩm Quân Dao đành đem bức ảnh siêu âm mà bác sĩ đã đưa cho cô, Thẩm Quân Dao mải mê nhìn đứa trẻ bé bằng một hạt đậu, chưa thành hình người kia.
Hạt đậu nhỏ này chính là con của cô, trông thật là đáng yêu nha Thẩm Quân Dao bất giác mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt khát khao ngắm nhìn đứa trẻ ở trong hình.
Vừa nhìn, cô vừa đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ của mình, vừa cười vừa nói.
"Con của mẹ, con phải thật khỏe mạnh đấy."
"Mẹ thật sự rất mong đến ngày hai mẹ con ta gặp nhau, mẹ nhất định sẽ yêu thương con, không để con phải chịu bất cứ thiệt thòi gì cả?"
Thẩm Quân Dao cười khúc khích, bộ dạng của cô lúc này thật sự là rất đáng yêu.
Nhưng chỉ tiếc là, niềm hạnh phúc ấy của cô chỉ kéo dài ở trong một thời gian ngắn mà thôi.
"Con à, mẹ yêu con nhiều lắm! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ không để cho ai làm hại con cả"
Những ngày sau đó chính là những ngày đen tối nhất trong những ngày đen tối mà Thẩm Quân Dao đã từng trải qua.
Cô luôn cảm thấy bất an, sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên.
Người của Thẩm Quân Dao trở nên gầy hơn trước đây rất nhiều bởi vì mấy ngày nay cô không tài nào nuốt nổi một miếng cơm, chỉ có thể ăn cháo để cho đứa trẻ trong bụng cô được ăn no.
Thẩm Quân Dao tiều tụy hết sức, gương mặt trắng bệch đến mức khó coi.
Đôi mắt giăng đầy quãng thâm do mấy đêm nay cô không hề chợp mắt được một chút nào.
Cô rất muốn ngủ, nhưng mỗi khi nhầm mắt thì cơn ác mộng kinh khủng kia lại một lần nữa ùa về, khiến cho Thẩm Quân Dao có muốn ngủ cũng không có cách nào ngủ được.
Nhưng nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi nhất định sẽ ảnh hưởng đến cả hai mẹ con cô.
Thẩm Quân Dao nhất định phải nghĩ ra cách giải quyết, nếu không Thẩm Sơ Vũ còn chưa kịp ra tay thì mẹ con của cô đã chết trong lo sợ mất rồi.
Đặc biệt, những ngày này, Thẩm Sơ Vũ luôn tìm cách khủng bố tinh thần của Thẩm Quân Dao.
Cô ta đánh mạnh vào tâm lý của Thẩm Quân Dao, càng khiến cho người con gái đáng thương ấy cảm thấy sợ hãi hơn.
Dường như cô ta muốn khiến cho Thẩm Quân Dao phát điên thì mới vừa lòng đây mà.
Hôm nay, Thẩm Sơ Vũ lại tìm đến cô, cô ta vẫn như mọi ngày dùng cái giọng điệu mỉa mai kia hỏi cô.
"Sao rồi em gái của tôi, cô đã quyết định bao giờ mới phá đứa con hoang trong bụng của mình đi đây?"
"Thẩm Sơ Vũ, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ không phá đứa bé đi đâu.
Còn nữa, con của tôi nó có cha có mẹ đàng hoàng, mong chị hãy cẩn thận lời nói của mình.
Con của tôi không phải là con hoang đâu"
Thẩm Quân Dao lập tức tỏ thái độ vô cùng quyết liệt nhìn Thẩm Sơ Vũ.
Mắng chửi cô, cô nhịn.
Nhưng đυ.ng đến con của cô, đừng hòng cô bỏ qua vụ này.
Thế nhưng, Thẩm Sơ Vũ lại càng tỏ thái độ, cô ta nhếch môi cười.
"Tôi nói không đúng à, em gái của tôi, cô lên giường với biết bao nhiêu là đàn ông, vậy cô có biết ai là cha của đứa nhỏ hay không? Rõ ràng đã là gái điểm, con của một con điểm không phải là con hoang thì là cái gì?"
"Thẩm Sơ Vũ, chỉ.....
Thẩm Quân Dao vô cùng tức giận, nhưng cô lại không thể làm gì được chị ta cả.
Thấy Thẩm Quân Dao không làm gì được mình, Thẩm Sơ Vũ lại càng tỏ ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn.
"Em gái à, nếu cô không muốn phá thì tôi đã có cách khiến đứa con hoang ở trong bụng cô biến mất một cách dễ dàng rồi."
Những lời nói ấy của Thẩm Sơ Vũ càng khiến cơn lo lắng của cô tăng thêm phần nào.
Rốt cuộc người phụ nữ này nói như vậy là có ý gì? Chị ta muốn làm cái gì đây? Thẩm Quân Dao hỏi lại, nhưng người phụ nữ đó chỉ cười rồi bỏ đi.
Tối hôm sau, khi Thẩm Quân Dao đang nắm trong phòng, ngắm nhìn bức hình siêu âm kia thì không hiểu tại sao Trác Du Hiên từ ngoài đạp cửa xông vào, hắn lao đến túm lấy cả người của Thẩm Quân Dao, bộ dạng vô cùng giận dữ.
"Thẩm Quân Dao, có phải là cô đang mang thai đúng không?"