Thẩm Quân Dao vung tay loạn xạ, những mũi kim truyền nước ở trên tay của cô gần như đã tung hết ra.
Bộ dạng của cô lúc này vô cùng sợ hãi, vừa mới tỉnh dậy, Thẩm Quân Dao sợ hãi nhớ đến đứa trẻ trong bụng mình.
Cô chỉ câu mong rằng, con của cô nó sẽ không bị làm sao hết.
Thẩm Quân Dao liên tục khóc loạn lên, nước mắt cứ liên tục lã chã rơi xuống giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch trở nên ướt đẫm, tay chân khua khua khắp nơi, miệng liên tục gào thét.
"Con của tôi!"
"Con của tôi!"
"Con tôi đâu rồi!"
Lục Ngạn tỉnh dậy thì thấy Thẩm Quân Dao liên tục gào khóc, luôn miệng gọi con.
Tình trạng tinh thần của người con gái này ngày càng đi xuống rồi.
Trông thấy Thẩm Quân Dao đau đớn khóc lóc như vậy, trái tim của anh bỗng cảm thấy đau nhói.
Cả người của Thẩm Quân Dao nằm trên nền đất lạnh lẽo kia, cả người liên tục run rẩy, chân tay co do lại, miệng thì liên tục lẩm bẩm.
"Con của tôi!"
Tiếng gào khóc của người con gái vô cùng thê lương giữa căn phòng tĩnh mịch.
Nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn như vậy, Lục Ngạn vội vàng ngồi xuống, anh ôm lấy cô, bế người con gái đang run lẩy bẩy ấy lên giường bệnh, khẽ đưa tay vuốt đầu của cô.
"Không sao cả! Con của em, nó vẫn còn, em không cần phải lo lắng như vậy! Đứa trẻ vẫn giữ được, vẫn đang ở trong bụng của eml"
Thẩm Quân Dao nghe Lục Ngạn nói như vậy, cô quay sang nhìn anh, đôi mắt còn đẫm hai hàng lệ, miệng run rẩy hỏi, thanh âm đau đớn vô cùng yếu ớt "Anh nói có thật không? Con của tôi vẫn còn phải không?"
Thẩm Quân níu lấy cánh tay áo của Lục Ngạn, không chắc chắn nên phải hỏi lại anh lần nữa.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Con của cô, vậy là con của cô vân còn.
Đứa bé không bị làm sao hết.
May quá, đứa con đầu lòng của cô vẫn giữ được.
Lục Ngạn mỉm cười, anh muốn để cho Thẩm Quân Dao cảm thấy yên tâm hơn.
Anh đưa tay khẽ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại ở trên gương mặt của người con gái ấy, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Tất nhiên rồi! Em có thấy đã bao giờ anh lừa em hay chưa? Em đừng kích động nữa không tốt cho đứa trẻ đâu."
Lục Ngạn để Thẩm Quân Dao dựa đầu vào ngực của mình, anh ôm lấy cả người đang liên tục run lên vì sợ hãi kia của người con gái.
Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn dựa đầu vào trong ngực anh, từ từ cảm nhận sự ấm áp của người đàn ông này mang lại cho cô, mà cái ấm áp ấy Trác Du Hiên, chồng của cô không bao giờ dành nó cho cô cả.
Sau một thời gian, Thẩm Quân Dao dường như cũng đã trở nên bình tĩnh hơn lúc trước.
Cô tĩnh lặng nằm trong vòng tay của Lục Ngạn.
Lục Ngạn thấy cô cũng đã thấm mệt, anh nhanh chóng buông cô ra, từ từ để cho người con gái ấy nằm xuống giường.
Chắc Thẩm Quân Dao cũng đã mệt rồi, cô đã khóc nhiều như vậy cơ mà.
Hơn nữa, cô cũng vừa mới tỉnh lại, sức khỏe cũng chưa được ổn định, không thể không nghỉ ngơi cho được.
Vả lại bây giờ Thẩm Quân Dao là phụ nữ mang thai, cần được nghỉ ngơi hơn bao giờ hết.
Thẩm Quân Dao không nói gì, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, để Lục Ngạn khẽ đắp chăn lên người cô, để Thẩm Quân Dao từ từ chìm vào trong giấc ngủ yên bình.
Thẩm Quân Dao nhắm mắt lại, cô ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Cũng may là nửa đêm Thẩm Quân Dao không có gặp ác mộng gì hay bị làm sao, thế nên Lục Ngạn cũng cảm thấy yên tâm hơn về cô.
Thật may là Thẩm Quân Dao đã không làm sao.
Lục Ngạn không kìm được mà nghĩ đến trường hợp, nếu đứa bé thật sự xảy ra chuyện thì không biết Thẩm Quân Dao sẽ ra sao nữa.
Bây giờ, đứa trẻ ấy chính là sự sống của Thẩm Quân Dao, nếu mất đứa trẻ, anh thật sự sợ Thẩm Quân Dao sẽ nghĩ quẩn mà đi theo con của mình mất.
Mà anh cũng muốn biết trước đó tại sao Thẩm Quân Dao không hề bị làm sao mà giữa đêm cô lại gặp chuyện như vậy? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó không hay? Nhân lúc Thẩm Quân Dao đang ngủ, Lục Ngạn có việc đi ra ngoài, tiện thể cũng mua cho cô chút cháo nóng, để khi cô tỉnh lại thì cũng có đồ để ăn.
Khi anh trở về, Thẩm Quân Dao vẫn còn ngủ say ở trên giường bệnh.
Nhìn gương mặt tĩnh lặng đang chìm trong giấc ngủ bình yên kia của Thẩm Quân Dao, Lục Ngạn không kìm được mà bất giác mỉm cười.
Cô cứ như vậy, sống một cuộc sống yên bình có phải là tốt hơn hay không? Khi Thẩm Quân Dao tỉnh lại thì nhìn thấy Lục Ngạn đang mải mê nhìn gương mặt đang ngủ say của cô.
Cô giật mình, hơi ngượng ngùng hỏi anh.
"Anh đang làm gì thế?"
Lục Ngạn hơi giật mình, anh cười cười nhìn cô rồi bê chén cháo nóng hổi đang đặt trên bàn kia lại gần.
Anh đưa tay khuấy đều cháo trong bát, hơi thổi thổi khiến cho cháo bớt nóng đi rồi nói.
"Nhìn em ngủ say như vậy, anh không nỡ gọi em thức dậy.
Chắc giờ này em đã đói bụng rồi, anh mua cho em ít cháo, mau ngồi dậy ăn đi.
Đừng để bụng đói, bây giờ em đang phải ăn cho hai người đấy: Nghe những lời nói vô cùng quan tâm của Lục Ngạn, nếu nói không động lòng thì chính là nói dối.
Quả thật Thẩm Quân Dao cảm thấy rất vui khi có một người luôn quan tâm đến cô, luôn giúp đỡ cô những lúc cô cần như vậy.
Nhưng thật tiếc, người đàn ông tốt như vậy, không bao giờ thuộc về cô.
Muỗm cháo đã được đưa lên gần miệng, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn hơi ngây người ra nhìn Lục Ngạn.
Kỳ thật, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ trước sự quan tâm này của anh.
Nếu như, nếu như Trác Du Hiên đối xử với cô chỉ bằng một phần mười của người đàn ông này, Thẩm Quân Dao đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Cô chỉ cần như vậy mà chẳng muốn đòi hỏi thêm gì hết.
Nhưng điều đó, mãi mãi sẽ không trở thành hiện thực đâu! Điều đó sẽ mãi mãi là một giấc mơ ở trong lòng của Thẩm Quân Dao mà thôi! "Em suy nghĩ gì mà lại ngẩn ra như thế, mau chóng ăn đi, đừng để bụng đói như vậy!"
Thẩm Quân Dao đang lơ ngơ thì cô bị âm thanh của Lục Ngạn làm cho giật mình.
Cô nhanh chóng nhận lấy thìa cháo kia từ trên tay của Lục Ngạn, nhanh chóng nuốt hết xuống bụng.
Lúc này, cô hết sức phải cẩn trọng, bởi vì trong bụng của cô vẫn còn một sinh linh nhỏ bé ở đó.
Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn ăn những thìa cháo mà Lục Ngạn đút cho mình, hai người im lặng không nói chuyện.
Bỗng nhiên Lục Ngạn lên tiếng hỏi cô.
"Rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà em lại trở thành như vậy?"
Cả người của Thẩm Quân Dao bỗng chốc trở nên cứng đờ, gương mặt của cô hoàn toàn biển sắc.
Cô phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ cô lại nói chính là Trác Du Hiên, cha của đứa trẻ đã suýt gϊếŧ chết con của mình ư? Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Thẩm Quân Dao, Lục Ngạn gần như là đã đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là không muốn cho Thẩm Quân Dao kích động nên anh mới không nói ra mà thôi.
"Chuyện là..."
Thẩm Quân Dao hơi lắp bắp, vẻ mặt khó xử, Lục Ngạn vỗ lên vai cô nhẹ nhàng an ủi.
"Thôi không sao, đã qua rồi, không muốn nhớ thì đừng nhớ đến chuyện đó nữa"