Làm bác sĩ ở nông thôn so với ở thành phố thì tự do tự tại hơn nhiều, cũng không quy định mấy giờ đi làm, có lúc từ sáng đến tối cũng không có bệnh nhân nào đến nhờ giúp đỡ, rất nhàn rỗi tự tại. Nhưng giống vậy, cũng không có chuyện tan làm, chỉ cần trong thôn có người ngã bệnh, đi sớm về khuya bạn cũng phải chạy tới khám, đây đều là ngang hàng.
Từ sau khi người trong thôn nghe nói Đinh Tam Tam là nữ tiến sĩ, liền thay đổi phương pháp đưa con đến trước mặt cô quét cảm giác tồn tại, có lúc là làm chân chạy giúp cô, có lúc là giúp cô thu dọn nhà cửa, dù sao cũng tận dụng triệt để, mọi người luôn có thể tìm ra chút việc để làm.
Đinh Tam Tam hỏi con gái nhà trưởng thôn, cô bé đã lên cấp 2, "Vậy mấy đứa muốn chị dạy cái gì?"
Cô bé để bình trà xuống rồi chạy tới, hai mắt sáng lên nhìn chăm chú vào Đinh Tam Tam, tràn đầy hy vọng, dưới ánh mắt khích lệ của Đinh Tam Tam, ánh sáng trong mắt cô bé trái lại mờ đi từng chút một. Đúng vậy, các cô bé hiểu biết quá ít, kiến thức quá ít, ngay cả để người ta dạy cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"Như vậy đi, em cảm thấy hứng thú với cái gì nhất?" Đinh Tam Tam thay đổi cách hỏi.
"Vẽ tranh ạ!" Lần này, cô bé trả lời rất nhanh.
Đinh Tam Tam trái lại hiếu kỳ, "Em từng tiếp xúc với vẽ tranh chưa?"
"Rồi ạ! Trước kia có một thầy giáo rất lợi hại đến trường tiểu học của thôn bọn em, thầy ấy cái gì cũng biết, đặc biệt am hiểu vẽ tranh, thuốc màu đủ màu sắc ở trong tranh vẽ của thầy ấy rất rất đẹp!"
Có thần tượng, có mục tiêu, là chuyện như vậy.
"Nhưng chị không am hiểu vẽ tranh." Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nói đúng sự thật.
Cô bé hơi thất vọng, nữ tiến sĩ mà, chẳng lẽ không phải cái gì cũng biết sao?
"Nhưng chị biết một người, cậu ấy đủ sức dạy mấy đứa." Đinh Tam Tam mỉm cười, đã có dự định.
Trời vừa tối, Đới Hiến đang nấu ăn ở trong bếp hô một tiếng "ăn cơm", sau đó Đinh Tam Tam liền nhìn thấy tiểu sư đệ ngồi ở đối diện nhanh chóng ném sách xuống đồng thời lên tiếng trả lời.
Mặc dù kệ bếp và dụng cụ nhà bếp giản dị, nhưng nguyên liệu nấu ăn tươi mới, tay nghề của người nấu cơm không tệ, cho nên một ngày ba bữa của bọn họ cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, trái lại còn có chay có thịt, phối hợp thỏa đáng.
"Sao còn có cả canh gà?" Đinh Tam Tam ngồi xuống, ở dưới ánh đèn lờ mờ phân biệt ra được một nồi đồ vật lẫn lộn mơ hồ.
"Đặc biệt tìm thôn dân mua, gà thả vườn [1], mùi vị không tệ." Đới Hiến nói, múc cho cô một bát canh đặt ở trước mặt.
[1] Gà thả vườn (土鸡): là loại gà có thể tự do dạo chơi ngoài trời, ít nhất là một phần trong ngày chứ không phải bị giới hạn trong một chuồng nuôi nhốt trong 24 giờ mỗi ngày nuôi.
Gà công nghiệp trong thành phố quả thực ăn không có mùi vị nguyên gốc, gà thả vườn ở quê mới là nguyên mùi nguyên vị, cho dù gia vị không nhiều, nhưng mùi vị hầm ra rõ ràng càng đậm đà ngon miệng hơn một chút, khiến người không thích uống canh gà như Đinh Tam Tam cũng cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Thiên Nguyên chuyên tâm ăn cơm, cũng không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, mãi đến khi Đinh Tam Tam gõ đầu cậu ta.
"Lời vừa nãy nói với em, có vào đầu chữ nào không?"
"Chị nói gì cơ?" Cậu ta vừa ngậm chân gà vừa ngẩng đầu lên, thuận miệng hút ít nước canh gà ở bên trong.
"Chị nhớ em phác họa không tệ, có thể dạy vẽ cho mấy đứa bé không?" Đinh Tam Tam nói.
Thiên Nguyên cau mày: "Không dạy thì sao?"
"Không dạy thì đuổi em ra ngoài, để em không được ăn thức ăn ngon như vậy nữa." Đinh Tam Tam gắp một miếng măng, cười hết sức hiền lành ân cần.
Thiên Nguyên: "..."
Thấy cậu ta không phản ứng, Đới Hiến đưa tay làm tư thế muốn cướp cái bát, Thiên Nguyên giống như gà mẹ bảo vệ thức ăn, lập tức gật đầu: "Em dạy em dạy, ngày mai sẽ dạy!"
Đinh Tam Tam hài lòng cười một tiếng, nói: "Tư tưởng tiến bộ rất nhanh."
"He he, sống cùng hai vợ chồng anh chị, có thể không bắt kịp tiết tấu sao?" Thiên Nguyên nhếch miệng, giọng điệu hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vừa dứt lời, Đới Hiến đứng dậy, Thiên Nguyên thuận thế nghiêng người về phía Đinh Tam Tam, "Anh rể, anh muốn làm gì!"
"Anh đơm cơm cho sư tỷ của cậu." Đới Hiến nhận lấy bát của Đinh Tam Tam, bình tĩnh đi tới kệ bếp.
"A, làm em sợ muốn chết..." Thiên Nguyên nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm, anh ấy sẽ không ỷ lớn hϊếp nhỏ." Đinh Tam Tam an ủi cậu ta.
Thiên Nguyên híp mắt nhìn cô, "Chị nói lời này, cũng muốn em tin á..."
Vợ chồng xảo quyệt, vừa rồi còn ép cậu ta đi vào khuôn khổ, lẽ nào không tính là ỷ lớn hϊếp nhỏ? Tiêu chuẩn kép [2]!
[2] Tiêu chuẩn kép: là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.
Cơm nước xong, Đới Hiến rửa bát, Đinh Tam Tam ngồi gần anh, Thiên Nguyên ở phía sau tắm rửa.
"Em cảm thấy cuộc sống thế này có nhàm chán không?" Đới Hiến hỏi cô.
Đinh Tam Tam ngồi trên ghế đẩu, hai tay chống cằm, nói: "Không nhàm chán, rất thú vị."
"Qua một hai ngày thì thú vị, thời gian dài nhất định vẫn là không quen." Đới Hiến cười nói.
"Anh nói em, vậy còn anh?"
"Anh? Anh từng vì bắt một đám buôn bán ma túy mà ngồi xổm trong khe núi suốt ba tháng, ăn uống toàn bộ dựa vào chính mình, cho nên chút mức độ này với anh mà nói vẫn tốt." Anh thành thật nói.
Lúc này, Thiên Nguyên tắm xong bưng thau đi qua, chen miệng nói: "Anh rể, nhìn là biết anh không giỏi dỗ dành con gái, anh phải nói bởi vì ở cùng với em cho nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, như vậy mới được."
Đới Hiến sửng sốt, nhìn cậu ta ngân nga bài hát đi ra ngoài.
"Là như thế phải không?" Anh nhìn về phía Đinh Tam Tam tìm cách chứng thực.
Đinh Tam Tam lắc đầu: "Đừng tin cậu ấy, lời ngon tiếng ngọt."
Đới Hiến bày tỏ đồng ý, dù sao cưới được vợ là anh, mà tiểu tử này còn đang độc thân kìa.
"Rửa xong chưa? Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi." Đinh Tam Tam đứng dậy nói.
"Lập tức xong ngay." Anh thả bát đũa sạch vào trong ngăn tủ, sau khi thu dọn xong, dùng xà phòng rửa tay rồi mới dắt tay Đinh Tam Tam đi ra ngoài.
"Đợt một chút." Cô buông tay ra, đi vào bên trong.
Lúc trở lại trên tay cầm một tuýp nhỏ xinh xắn, cô bóp một ít kem ra tay, sau đó kéo tay Đới Hiến tỉ mỉ bôi lên.
"Kem dưỡng da tay?" Anh cười hỏi.
"Đúng thế, làm nhiều việc nhà như vậy, anh vất vả rồi." Cô cầm tay của anh, bôi đều kem dưỡng da tay ở trên tay anh.
Đới Hiến nói: "Xem ra em hối cải rồi."
"Gì cơ?" Cô ngẩng đầu trừng mắt.
"Anh làm những thứ này đều vì em, nếu như em đau lòng, vậy anh làm những thứ này cũng xem như là có giá trị." Đới Hiến cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Tóc cô mang theo mùi thơm dịu, không quá nồng không quá nhạt, giống như mùi thơm của cỏ tươi dễ chịu ngoài đồng ruộng, lại giống như mùi thơm của hoa hồng nồng đậm lan tỏa trong vườn hoa... Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy một phần cổ trắng nõn của cô, cúi thấp đầu, nghiêm túc cầm tay của anh.
Anh muốn nói, không người nào nguyện ý làm những chuyện vặt vãnh này, lý do anh vui vẻ chịu đựng, không phải anh có sở thích đặc biệt, chỉ là bởi vì anh yêu cô.
Mỗi việc anh làm đều không rõ ràng như vậy, nói ra đều là chuyện nhỏ, nhưng góp nhặt từng ngày, không ai cảm thấy đây là một chuyện dễ dàng.
Cô ngẩng đầu, nở nụ cười quyến rũ, cô nói: "Nếu như không phải anh làm những thứ này, em có thể hưởng thụ thoải mái như vậy sao?"
Với tính cách của cô, đổi lại một người khác, cô đã sớm trả lại gấp mười gấp trăm lần, chỉ bởi vì là anh, cô đã sớm đem anh và bản thân kết thành một thể, tự mình sẽ nói cảm ơn và không khách sáo với bản thân sao?
Thỉnh thoảng ăn ý phải có, tranh công cũng phải có. Nhìn nhau cười một tiếng, hai người dắt tay nhau đi ra ngoài.
"Không xong rồi, bác sĩ Đinh có ở đây không? Con gái Triệu gia uống thuốc sâu tự tử rồi!" Một giọng nam gấp gáp, phá vỡ buổi hoàng hôn yên tĩnh.
Đinh Tam Tam và Đới Hiến cùng lúc nhìn sang đối phương, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ phát ra tiếng nói.
"Nhanh, nhanh dẫn đường!"
Đinh Tam Tam vừa chạy vừa nói với Đới Hiến: "Anh tìm xem trong thôn nhà ai có xe, mượn một lát, chúng ta gặp ở cửa thôn!"
"Được." Anh bình tĩnh đáp lại, cùng Đinh Tam Tam chia ra hai đường.
Đinh Tam Tam vừa chạy vào sân nhà Triệu gia, phát hiện đã có không ít người vây ở xung quanh cô.
"Mọi người nhường đường, nhường đường!"
Đinh Tam Tam nhìn vẻ mặt cô gái đau đớn, xem ra cô gái này cũng không nghĩ tới uống thuốc sâu tự tử là chuyện khó chịu như vậy, có lẽ bây giờ cũng hối hận rồi.
"Có xà phòng nước [3] không? Mau mang một ít tới đây!" Đinh Tam Tam kiểm tra thuốc sâu mà cô gái này đã uống, quay đầu nói với ba mẹ cô ấy.
[3] Xà phòng nước (肥皂水): cắt bánh xà phòng thành lát, sau đó thả một lát vào nước nóng, rất nhanh liền thu được xà phòng nước.
"Có, có...." Mẹ cô gái ngoảnh lại, lảo đảo đi tới bệ giặt quần áo.
"Bác sĩ Đinh, em không muốn chết, em khó chịu quá..." Cô gái nhỏ nắm tay của cô, sắc mặt rất khó coi.
"Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ." Đinh Tam Tam vừa bình tĩnh an ủi cô gái, vừa bắt mạch cho cô ấy, cô hiểu chút Trung y, dưới tình trạng thiếu hụt dụng cụ y tế như thế này thì nó sẽ có tác dụng.
"Xà phòng nước, đây!" Mẹ cô gái rất hốt hoảng, tay run rẩy không kiềm chế được, bưng đến trước mặt Đinh Tam Tam thì nước bị đổ xấp xỉ một phần ba.
"Uống đi, nhanh." Đinh Tam Tam đưa cho cô gái, cô ấy không hề suy nghĩ, thuốc sâu cũng dám uống, bây giờ còn có cái gì không dám uống nữa?
"Ọe..." Đại khái uống được một nửa, nôn mửa một trận, cô ấy nôn ra hơn nửa.
"Chú Triệu, chú cõng cô ấy, bây giờ chúng ta lập tức đi thị trấn." Đinh Tam Tam thấy nôn ra rồi, lập tức đỡ cô gái từ trên giường đứng lên.
"Thị trấn?" Chú Triệu sững sờ, xuất phát từ tín nhiệm với Đinh Tam Tam, ông tay chân luống cuống cõng con gái lên.
"Đi!" Đinh Tam Tam đứng ở phía sau ông ấy, dùng tay đỡ ở sau lưng cô gái, chạy chậm đến cửa thôn.
Phía sau có một nhóm thôn dân lác đác đi theo, có quan tâm thật sự, cũng không thiếu người xem náo nhiệt.
Đới Hiến đã mượn được xe đợi ở cửa thôn, thấy phía trước có bóng người đến, anh nhanh chóng mở cửa xe, phối hợp với chú Triệu đặt người ở hàng ghế sau.
Đinh Tam Tam kéo cửa ở vị trí phó lái, hỏi: "Gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia chưa?"
"Yên tâm, đã liên hệ rồi." Đới Hiến gật đầu, ngồi trên ghế điều khiển, một chân đạp chân ga, nhanh chóng chạy tới bệnh viện huyện.
Cô gái mặt mũi tái nhợt ngã ở trong ngực ba mình, cô không nghĩ tới tự tử sẽ đau đớn như vậy, càng không nghĩ tới sẽ dẫn đến động tĩnh lớn như vậy...
"Ba, con xin lỗi..." Cô cực kỳ suy yếu, lại có thể ý thức được rõ ràng cái này sẽ mang đến cơn ác mộng gì cho ba mẹ.
"Không sao, không sao, con bé này..." Chú Triệu đưa tay vỗ vỗ bả vai của con gái, nhìn thì bình tĩnh, thực ra đôi môi không ngừng run rẩy, cẩn thận quan sát, bắp thịt trên gương mặt ông đều co rúm lại, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.
"Đừng nói chuyện nữa." Thanh âm trấn tĩnh của Đinh Tam Tam ở phía trước vang lên.
Sau bốn mươi phút, đã đến bệnh viện huyện, bác sĩ và y tá đã sớm chờ ở cổng, thấy người đến, lập tức đưa vào bên trong rửa ruột.
Chú Triệu không yên lòng liền đi theo, Đinh Tam Tam và Đới Hiến đợi ở bên ngoài. Một hồi yên tĩnh, Đinh Tam Tam mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Đới Hiến đưa tay kéo áo của cô, giúp cô tản nhiệt từ phía sau.
"Mệt sao?"
"Vẫn ổn." Chạy quá gấp, bây giờ cổ họng cô vừa khô vừa đau.
"Em ngồi đây một lát, anh đi mua nước nóng cho em." Đới Hiến ấn cô ngồi xuống ghế dài bên cạnh.
"Đừng, anh đừng đi." Đinh Tam Tam kéo tay anh không buông.
Đới Hiến cảm thấy hơi kỳ quái, làm bác sĩ đây không phải hình ảnh thảm thiết nhất mà cô từng gặp, càng không phải khoảnh khắc bi thảm, sao lại thấy cô có chút không bình thường?
"Em hơi sợ, anh ngồi đây với em đi." Cô nắm chặt tay anh, nhìn như nói rất bình tĩnh.
Đới Hiến khom lưng, ngồi ở bên cạnh cô, muốn khoác tay lên vai cô để an ủi cô, nhưng cô lại nắm chặt tay anh không buông.
"Thấy kỳ quái sao, bác sĩ cũng có lúc không bình tĩnh?" Cô cười gượng nhìn về phía anh, giống như là tự chế giễu.
"Không có, là rất hiếm khi thấy em không bình tĩnh." Anh nói năng mềm mỏng, giống như là sợ hù dọa đến cô.
Khóe miệng Đinh Tam Tam trùng xuống, không nói tiếp.
Hai người ngồi một lát, bác sĩ đi ra, nói người đã không sao, có thể đưa về nghỉ ngơi.
Liền như vậy, hữu kinh vô hiểm [4], Đới Hiến lái xe, chở mọi người theo đường cũ trở về.
[4] Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Đến cửa thôn, Đới Hiến đi trả xe, Đinh Tam Tam gọi cô gái tới bên cạnh, dặn dò cô ấy mấy câu, nhìn cô ấy trợn mắt, Đinh Tam Tam vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy cùng về nhà với chú Triệu đang đợi ở bên cạnh.
"Em nói gì với cô ấy, hình như cô ấy rất xúc động." Đới Hiến quay lại, nhìn hai cha con cô gái dần biến mất ở cuối con đường.
Đinh Tam Tam mắt nhìn phía trước, nói: "Nói cho cô ấy biết một vết xe đổ, để sau này cô ấy đừng tái phạm nữa."
Đới Hiến nhìn khuôn mặt cô trầm lặng, lặng lẽ đưa tay ôm cô vào lòng, "Bất kể xảy ra chuyện gì, đều đã qua rồi."
Gió lạnh thổi tới, Đinh Tam Tam phục hồi lại tinh thần, "Anh đang nghĩ gì?"
"Có phải em cũng..." Anh nói một nửa, không dám nói tiếp.
Đinh Tam Tam liếc nhìn anh, "Anh nghĩ đi đâu thế, làm sao em có thể tự tử."
"Không có thì tốt." Bàn tay nắm bả vai của cô lại siết chặt thêm một chút.
Đinh Tam Tam có chút bất đắc dĩ, cô không muốn bởi vì phản ứng kì quái hôm nay của cô mà khiến anh suy nghĩ quá nhiều, đành phải nói rõ tình hình thực tế.
Màn đêm lạnh lẽo như nước, đi trên đường nhỏ ngoài ruộng tối đen như mực, Đới Hiến biết được một câu chuyện tiếc nuối, mà Đinh Tam Tam cũng nhớ lại đau đớn và bất đắc dĩ khi đó.
Có một cô gái, hoàn cảnh gia đình sung túc, thành tích tốt, vẻ ngoài trong sáng động lòng người, xem như là kiểu người được hoan nghênh trong đại học. Cô ấy không thích một cô gái khác ngủ chung phòng, bởi vì cô gái kia mọi mặt đều vượt qua cô ấy, bất kể là bài vở hay hoàn cảnh gia đình hay tướng mạo, đều cao hơn cô ấy một bậc. Bởi vì cùng học một khoa cùng ở một phòng, khó tránh khỏi bị so sánh, lâu ngày, trong lòng cô ấy mất cân bằng... đến khi biết được trong khoa có danh ngạch xuất ngoại trao đổi, cô ấy cố gắng tranh thủ, lại biết được điểm thành tích của mình vẫn kém hơn cô gái kia một bậc, cho nên rất có thể danh ngạch xuất ngoại trao đổi không phải cô ấy nữa.
Con người có lúc thích đi vào chỗ bế tắc, hơn nữa đi vào rồi thì không nghĩ thông suốt được. Không biết từ chỗ nào cô ấy biết được một giáo sư ngành học thích cô ấy, hết sức "ưu ái" cô ấy, cố tình trao đổi một chút, cô ấy bắt đầu thay đổi ý nghĩ rồi.
Có một ngày, cô gái ngủ chung phòng kia sau khi ra khỏi kí túc xá mới biết quên tư liệu quan trọng, quay lại tìm kiếm, lại phát hiện cửa ký túc xá không mở được, cô gái biết là bạn học không thích mình đã khóa trái từ bên trong, vì vậy cô gái gõ cửa một lát rồi rời đi, bởi vậy, ngày đó cô gái bị thầy hướng dẫn mắng một trận.
Nhưng đợi đến khi cô gái quay lại ký túc xá, những người khác đã nói cho cô biết, cô gái vẫn luôn so đo với cô gây khó dễ với cô, ở ký túc xá uống thuốc tự tử. Bởi vì phát hiện quá muộn, cấp cứu vô hiệu, đã mất rồi.
Cô gái đi vào ngõ cụt đó tên là Hứa Thiến, bạn cùng phòng bị cô ấy ghen tị hồi lâu tên là Đinh Tam Tam.
"Vì sao cô ấy lại tự tử?" Đới Hiến có phần không hiểu, không phải cô ta chủ động lên giường với thầy hướng dẫn sao?
Đinh Tam Tam nói: "Có lúc chúng ta nghĩ điểm mấu chốt của mình rất thấp, kỳ thực không phải."
Hứa Thiến làm một chuyện sai lầm, cuối cùng phát hiện chuyện này lại càng khó chịu hơn chuyện cô ấy thua kém Đinh Tam Tam, sai lại càng sai... Cô ấy không còn cách nào đối diện với cuộc sống của mình, cuối cùng lựa chọn tự tử.
Đây cũng là nguyên do vì sao Đinh Tam Tam đối mặt với con gái của chú Triệu lại khác thường như thế. Có một cơ hội cô có thể đi vào trong cánh cửa, cô lựa chọn quay đầu rời đi, nhưng cô vừa rời đi, Hứa Thiến cũng không thể quay đầu lại.
Nói cho cùng, chuyện này Đinh Tam Tam không sai, nhưng có đôi khi vẫn sẽ nhớ lại cô gái bật đèn bàn ở trên giường chăm chỉ học lâm sàng [5], nếu như cô ấy vẫn ở đó, có lẽ bây giờ vẫn cứ không thích Đinh Tam Tam, nhưng thế thì sao? Ít nhất có một sinh mệnh xinh đẹp chưa hề rời khỏi.
[5] Lâm sàng: là một danh từ y khoa, chỉ những gì liên quan đến, xảy ra ở giường của người bệnh, bệnh viện (lúc khám bệnh).
Đới Hiến ngồi xổm ở trước mặt cô, "Có muốn nằm trên lưng anh không?"
Đinh Tam Tam hơi sững sờ, sau đó nằm sấp lên.
Thôn làng ban đêm yên tĩnh có phần dọa người, có độ ấm của anh, một tia khó chịu trong lòng cô cuối cùng bị thổi tan.
Hứa Thiến đã từng tức giận mắng cô: "Đinh Tam Tam, người phụ nữ nhạt nhẽo lạnh lùng như cậu mới không có ai thèm, cậu chờ sống cô độc đến cuối đời đi!"
Đinh Tam Tam khi đó cũng không để trong lòng, lời nói như vậy không hề có lực sát thương với cô.
Mà lúc này thì sao, cô ngửa đầu nhìn trăng khuyết thê lương, trong lòng nghĩ: Tôi sống, cho nên cuối cùng đợi được người đàn ông có thể bao dung mình. Còn cậu thì sao?
Rất không đáng giá.
Lời tác giả: lúc trước trong group người đọc cũng gửi cho mọi người một bài về nữ sinh viên và giáo sư, đó là sự thật.
Rất nhiều người đọc xem qua truyện đại thúc đều cảm thấy kém nhiều tuổi rất ngọt ngào, rất thích đại thúc ôn hòa nho nhã!
Đối với điều này, tôi không thể không nhắc nhở mọi người, thực tế trong xã hội càng có rất nhiều đàn ông trung niên là ra vẻ đạo mạo và mặt người dạ thú, bọn họ thích nhất là đùa giỡn trêu ghẹo cô gái trẻ tuổi, những lúc này, mong mọi người nhìn cho rõ, phân rõ tốt xấu, đừng để lý lịch cuộc đời nhìn như phong phú của bọn họ lừa gạt.
Kén vợ kén chồng sao, bản thân tôi ưu ái với người đàn ông hơn tôi ba đến bảy tuổi, tuổi tác khác nhau không quá lớn, cũng sẽ không quá ngây thơ, rất vừa vặn.