Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 10

Cuối cùng, Dương Tân chỉ có thể mang vẻ mặt sầu khổ bi phẫn xuống xe, còn Lâm Hạo Sơ thì lái xe đến bãi gửi khóa kĩ, rồi lên lớp học.

Sau khi vào trường, hắn tìm một hồi lâu mới tìm được lớp của mình, lúc này đã sắp muộn học — lớp học nằm khuất tại chỗ ngoặt của cầu thang trên tầng cao nhất, rất khó nhìn thấy.

Nhưng Lâm Hạo Sơ biết không thể trách lớp học nằm ở chỗ quá khó tìm, mà lỗi là ở hắn luôn luôn đi muộn hai tiết đầu, mãi mới tìm được lớp học.

“Mọi người! Vừa nãy lướt web trường tui thấy Lâm thiếu gia tự cho là đúng kia đó, hắn đuổi việc lái xe chỉ vì người ta ngáp một cái!”

Lâm Hạo Sơ vừa mới đến cửa lớp liền nhìn thấy một bạn cùng lớp mặc áo vàng đang đứng giữa lớp đưa lưng về phía cửa, tay giơ di động, hết sức dõng dạc mở miệng ồn ào, cái tư thế đó giống hệt như thời kì trước, có một người đứng lên cao giữa đám đông tay phất cờ đỏ tuyên dương những người có tư tưởng tiến bộ.

Học sinh trong lớp nháy mắt tràn đầy hứng thú ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và máy chơi game, ai cũng muốn hóng chuyện. Nhưng một giây sau cả đám lại khϊếp sợ nhận ra nhân vật chính đang bị dư luận công kích lại đứng ngay cửa lớp học, nhìn không ra vui buồn.

Sắc mặt mọi người nhanh chóng biến đổi, lập tức không hẹn mà cùng vội vàng cúi đầu mở sach giáo khoa đang bị vứt một bên ra đọc bài, hoặc có người dời mắt qua cửa sổ tận lực ra vẻ mình đang ngắm cảnh không biết gì hết.

Áo vàng vẫn không chú ý tới sự khác lạ của mọi người, tiếp tục cao giọng nói đầy trách cứ và khinh thường với Lâm Hạo Sơ: “Lâm Hạo Sơ cũng không ngẫm lại, mỗi lần đến lớp thì ngáp bao nhiêu lần! Thật đúng là chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn! Cho là trong nhà có tiền thì không cần nói lí lẽ với người khác!!”

“Khụ khụ ——” – Lớp trưởng Tiếu Cảnh Văn thấy áo vàng càng nói càng khó nghe nhanh chóng hắng giọng một cái, ý bảo hắn lập tức câm miệng.

Chỉ tiếc áo vàng hoàn toàn không hiểu ý tốt của lớp trưởng, không để ý đến cảnh báo ngược lại còn cười nhạo mọi người quá mức nhát gan sợ phiền phức.

Hắn không để ý chậc chậc hai tiếng, ngay sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mọi người đang lo lắng cái gì? Tôi dám lấy đầu ra đảm bảo, Lâm thiếu gia cao quý buổi sáng nếu không hết tiết hai sẽ không đến. Lâm Hạo Sơ có hôm nào đến trước tiết hai đâu…”

Áo vàng còn chưa nói xong Tiếu Cảnh Văn đã nghe không nổi nữa chỉ có thể mạo hiểm bị Lâm Hạo Sơ ghi hận, vô cùng cẩn thận vươn ngón tay chỉ về phía cửa.

Áo vàng giật mình, không chắc chắn mà quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng kích động khi nãy cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch.

Lâm Hạo Sơ nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của hắn, trong lòng đại khái đoán được, cái trang web trường kia phê phán hắn thái độ ác liệt, không biết chịu trách nhiệm, không cho người khác cơ hội giải thích.

Về phần người được lợi sau chuyện này, hắn nghĩ hẳn là chính là Dương Tân đi! Dù sao, lúc ấy cửa sổ xe đóng chặt, cách âm rất tốt, cho dù có học sinh đi ngang qua cũng không thể nghe được bọn họ ở bên trong nói chuyện gì.

Phòng học thoáng chốc yên lặng, chuông báo ở góc lớp học lần đầu tiên phát huy công dụng của nó.

Tích tắc, tích tắc, kim giây mỗi một lần chuyển động đều phát ra âm thanh trầm nặng, một không khí khẩn trương nặng nề nháy mắt bao trùm toàn bộ lớp học.

Lâm Hạo Sơ cảm giác mỗi người ở đây ai cũng nín thở, không hề chớp mắt nhìn chờ hắn phát tác, mà áo vàng khi nãy vẫn còn kiêu ngạo châm chọc hắn lúc này vô cùng thấp thỏm lo âu nhìn, thân thể vốn gầy yếu giờ đây run rẩy càng lợi hại.

Lâm Hạo Sơ nhếch môi, mọi người đều thấp thỏm bất an, tuyệt đối không phải chuyện bé xé ra to.

Nếu hắn nhớ không lầm, ngay ba tháng trước, hắn vừa mới khiến cho một bạn học lớp bên cạnh biết được thế nào là kết quả nếu đắc tội hắn…

Đó là lúc thi học kỳ môn Tiếng Anh, bọn họ thi cùng phòng với nhau.

Thân là học sinh cá biệt, Lâm Hạo Sơ ở mỗi môn thi đều làm vài chuyện mờ ám, mà bởi vì Chu Văn Vận đi cửa sau tốt lắm, giám thị mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng làm bừa nhiều cũng có người nhìn không vừa mắt. Bởi vậy vào một ngày nào đó, một bạn học đã đến phòng thầy chủ nhiệm tố cáo hắn.

Kết quả ngoài dự đoán, sau khi chủ nhiệm đuổi bạn học đó về, liền không có bất cứ động tĩnh gì, mà Lâm Hạo Sơ lại thông qua một đường khác biết chuyện này, dưới cơn nóng giận hắn mua chuộc vài tên bạn học khác để bọn họ liên hợp hãm hại nam sinh kia, còn ép buộc lợi dụng giáo viên đuổi học người ta.

Đương nhiên, việc hắn trả thù chưa kết thúc ở đó.

Cha mẹ nam sinh kia có một cửa hàng hoa quả, Lâm Hạo Sơ liền thuê người ban đêm đi đốt cửa hàng, mà hai cửa hàng cách vách cũng vì thế bị liên lụy, bắt cha mẹ nam sinh kia bồi thường. Trong một đêm, việc làm ăn gia đình nam sinh không chỉ bị phá hủy mà còn gặp phải một món nợ lớn.

Nhưng đối với cha mẹ bạn học kia mà nói tuyệt vọng nhất không phải là gánh nặng kinh tế mà là con trai vốn dĩ học hành chăm chỉ của họ, vì chuyện bị đuổi học mà bị sốc, mắc bệnh tâm lí, hiện tại đang nằm bệnh viện.

Lâm Hạo Sơ càng nghĩ càng cảm thấy mình kiếp trước thật dáng chết, quả thực thiên lý khó dung, hắn vì sao lúc đó không thử nghĩ, nếu như trong cửa hàng lúc đó có người vậy phải làm sao? Hắn tại sao chỉ vì người kia tố cáo mình, mà phá hủy tiền đồ bạn học, phá hủy gia đình người ta?

Ỷ thế hϊếp người, Lâm Hạo Sơ “Vô cùng đau đớn” phát hiện, trong cuộc đời ngắn ngủi không đến hai mươi năm của hắn, làm thật sự nhiều chuyện không phải người làm!

Lâm Hạo Sơ không thể tưởng tượng nổi trước kia mình như thế nào, đồng thời cũng không khỏi tự giễu mà nghĩ, lúc trước Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên ngăn lại Vương quản gia cứu hắn coi như cũng là vì dân trừ hại!!!

Nếu như nói người đã qua sinh tử mới hiểu được cuộc đời, Lâm Hạo Sơ cảm thấy chết qua một lần hắn mới thật sự hiểu ra mọi chuyện muốn bù đắp sai lầm.

Đối với áo vàng cùng mọi người trong lớp vừa rồi châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, hắn hoàn toàn không tức giận.

Nhưng đối với chuyện này, các bạn học hiển nhiên không thể tin được, hắn đi vào lớp học, cười nhạt phất tay áo nói: “Mọi người buổi sáng tốt lành!”

Đáp lại Lâm Hạo Sơ chỉ có từng đợt thanh âm hít khí lạnh của mọi người.

Lâm thiếu gia đi học đúng giờ đã không thể hình dung được, hiện tại hắn thế nhưng lễ phép chào hỏi bọn họ? Bọn họ càng tình nguyện tin rằng sáng nay mình chưa tỉnh ngủ vẫn tốt hơn…

Lâm Hạo Sơ cứ như vậy đối diện với mọi ánh nhìn, mặt không đổi sắc ngồi xuống. Hắn biết, con đường để mình có thể “Tẩy trắng” còn rất dài!

Không bao lâu sau tiếng chuông vào học vang lên, cơ hồ cùng lúc đó thầy giáo bước chân vào lớp học.

Nhưng không ít học sinh coi thầy giáo như không khí, vẫn như cũ vô tâm tiếp tục chơi di động, hoặc là hai ba người túm tụm lại thảo luận chuyện bát quái. Đương nhiên, đề tài hẳn là xoay quanh Lâm Hạo Sơ.

Lúc này trong phòng học, chỉ sợ Lâm Hạo Sơ là ngồi nghiêm túc nhất, đúng chuẩn học sinh

Lâm Hạo Sơ rõ ràng, lấy thành tích học tập của hắn lúc trước có thể thi đậu cũng chỉ là đại học hạng ba, không khí trên lớp như bây giờ hắn căn bản không kinh ngạc, cũng không xa lạ. Nhưng đây tuyệt đối không thể trở thành lí do khiến hắn chậm trễ bài vở.

Thầy giáo đứng trên bạc giảng bài, cho dù là nói có người nghe hay không Lâm Hạo Sơ đều bắt mình nghiêm túc lắng nghe, tự hỏi, ghi chép cẩn thận. Hai tiết bốn mươi lăm phút rất nhanh trôi qua, hắn uống xong một chai nước 750ml Blingh2o buổi sáng Chu Văn Vận tự tay đưa cho hắn.

Hai mắt tỉnh táo mà ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, Lâm Hạo Sơ lạnh lùng nhìn chằm chằm chai nước trống rỗng trên mặt bàn, khóe miệng giương lên một tia cười lạnh…

Tục ngữ nói, mọi việc đều có hai mặt.

Lâm Hạo Sơ khi học cấp hai giao du với một nhóm bạn xấu không chịu học hành, người cũng học xấu theo nhưng cũng nhờ những người này mà hắn biết đến một con đường sau ngã tư bị người lãng quên, ở đó, không thể thấy ánh sáng, ở đó chỉ có những người bản lĩnh mới trụ lại, thậm chí hắn còn quen biết vài người trong số họ.

Lâm Hạo Sơ vẫn luôn nhớ rõ, cái ngã tư kia gọi là “Nghiêm Quản Phố” nhưng hữu danh vô thực, chết người cũng không có ai xử lí. Nghe nói liên lụy quá sâu, bởi vậy mà có lời đồn rằng rất nhiều vụ án sau khi điều tra đến nơi này, manh mối liền đứt đoạn, cuối cùng chỉ có thể trở thành án chưa giải quyết.

Cư dân ở ngã tư vàng thau lẫn lộn, có người đang vật lộn giữa xã hội, cũng có loại người mỗi ngày cầm dao kiếm ăn trên sinh mạng người khác, nếu như ai đó có chuyện gì muốn làm mà không thể để người ngoài biết, người thích hợp làm nhất cũng chính là người bước ra từ đây.

Ngày đó, sau khi xác nhận Chu Văn Vận cho mình uống nước có vấn đề, Lâm Hạo Sơ ngày hôm sau nhớ lại vài phần kí ức, tìm được một người ở ngã tư, mục đích chính là muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

Tại xã hội Trung Quốc không tồn tại nhân tính này, có đôi khi cho dù ngươi cùng người khác đã nói qua mấy câu, nhưng nếu muốn đối phương làm giúp mình vài chuyện, lại khó hơn nhờ vả người xa lạ rất nhiều, dù sao không phải tất cả bọn họ đều muốn kiếm tiền.

Người kia tên là Hứa Hựu Lễ, đây đã là tên thật chưa thì cần điều tra thêm. Hắn vô cùng sảng khoái đáp ứng hỗ trợ, đương nhiên, để hồi báo, Lâm Hạo Sơ cũng đáp ứng trả cho hắn thù lao giá cao.

Hứa Hựu Lễ quả thật rất có bản lĩnh, chỉ trong thời gian nửa ngày liền tra ra Chu Văn Vận tại phụ cận một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố H, thuê một kho hàng nhỏ, chuyên môn cung cấp nước uống cho Lâm gia.

Lâm Hạo Sơ không để cho hắn tiêu hủy tiểu kho hàng, cũng không có bảo hắn báo cảnh sát mà là bảo hắn đem thuốc ngủ đánh tráo thành thuốc đẩy nhanh tốc độ lão hóa, cũng thần không biết quỷ không hay mà đánh tráo với nước uống của Chu Văn Vận.

Có lẽ là vì tránh cho Lâm Hạo Sơ náy sinh nghi ngờ, nước uống của Chu Văn Vận cùng một loại với nước của Lâm Hạo Sơ, đều là blingh2o, có lẽ nàng sai người đem nước uống của Lâm Hạo Sơ sản xuất ở nơi khác, về phần người kia, phỏng chừng chính là Trần tẩu.

Lúc ấy, Hứa Hựu Lễ đã cho Lâm Hạo Sơ xem rất nhiều loại thuốc khác nhau: dễ quên, si ngốc, phá hủy tế bào miễn dịch, sớm già, đủ loại … Tóm lại, bệnh trạng đều là những bệnh phổ thông, nhưng biểu hiện của thuốc rất khó tìm. Cho nên nói, “Cao thủ trong dân gian” những lời này, vẫn rất có đạo lý.

Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ lựa chọn “Sớm già”.

Hắn chọn như vậy là lấy cảm hứng từ chuyện của Tả Trạm Vũ, có đôi khi đối với một người phụ nữ trở nên xấu xí hoặc già nua thì còn khó chấp nhận hơn cả cái chết.

Chu Văn Vận là một người cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, tuy rằng con trai Lâm Bác Hiên đã hai mươi lăm tuổi, nhưng nàng nhìn cũng chỉ như một người phụ nữ mới ba mươi tuổi. Đương nhiên, điều này có thể liên quan đến yếu tố di truyền, khi cha mẹ nàng chưa mất, thoạt nhìn cũng trẻ hơn tuổi rất nhiều, đó cũng là điều mà nàng luôn kiêu ngạo.

Nhưng nàng nhất định như thế nào cũng không nghĩ ra, từ nay về sau nước mỗi ngày mình uống, sẽ đẩy nhanh tốc độ tế bào trong người nàng lão hóa. Nước kia cùng với nước mà nàng chuấn bị cho Lâm Hạo Sơ cũng như nhau, trong thời gian ngắn sẽ không nhận ra bất cứ dấu hiệu gì, nhưng trải qua tích lũy theo tháng ngày, nhất định sẽ phát sinh biến chất, tới khi đó, hết thảy đều đã không thể vãn hồi.

Nếu tế bào lão hóa nhanh hơn, như vậy lsẽ không chỉ da dẻ bên ngoài, thân thể cùng các bộ phận khác cũng không thoát khỏi. Cho nên không lâu nữa, trừ bỏ làn da lỏng, Chu Văn Vận còn phải chịu đựng chức năng sinh lý của cơ thể giảm sút, huyết áp, xơ cứng động mạch các loại bệnh vốn dĩ chỉ có ở người cao tuổi.

Lâm Hạo Sơ cười lạnh nghĩ, Chu Văn Vận đem nhà kho xây cạnh nghĩa trang, không biết là vì nơi đây tương đối an toàn, hay là gày nào cũng mong hắn nhanh bước chân xuống mồ? Trong đầu hắn không khỏi hiện ra bóng dáng Chu Văn Vận tuổi trẻ, khuôn mặt non mềm, cùng với thần thái sáng láng, chờ mong nàng nhanh chóng biến thành già nua, bệnh tật quấn thân…