Lúc Khương Ngôn Ý tỉnh lại, chỉ cảm thấy má trái đau rát, phía sau cổ cũng đau âm ỉ.
Nàng hé mở mí mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là đỉnh lều vải màu trắng.
Ký ức trước khi hôn mê ùa về, nàng lại cả kinh ngồi bật dậy khiến cho vết thương sau lưng lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Chiếc áo choàng nhung màu đen bởi vì động tác này mà tuột xuống, thấy quần áo trên người mình vẫn còn nguyên vẹn, bộ phận bí ẩn kia cũng không có cảm giác kỳ lạ gì.
Khương Ngôn Ý lúc này mới thở dài một hơi —— mặt rỗ không có làm được gì, nàng được cứu.
Thế nhưng, hai sợi dây buộc ở vạt áo đã bị kéo đứt, lúc này chỗ vạt áo được khoét hai cái lỗ nhỏ, tạm thời dùng dây buộc lại rồi thắt nút để đề phòng áo nàng không bị rơi xuống.
Rõ ràng là người cứu nàng thấy vạt áo bị kéo rách, mới tạm thời giúp nàng xử lý.
Cũng là lúc này, nàng mới chú ý tới trên người mình còn đắp một cái áo choàng. Áo này không biết được làm từ loại lông động vật gì mà sờ lên mềm mại mịn màng, nhìn có vẻ mỏng nhưng lại rất ấm áp, gia đình bình thường chắc hẳn mua không nổi.
Khương Ngôn Ý không khỏi quan sát quân trướng cực kỳ thô sơ này.
Bên trong không gian không lớn có năm cái giường đơn, có điều trên giường không có ai. Trong góc có một cái bàn gỗ cũ, phía trên chất đầy mấy gói thuốc, trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc đắng nghét.
Nếu như nàng không đoán sai, nơi này hẳn là doanh trại của nhóm quân y đang làm nhiệm vụ mới đúng.
Không biết Thu Quỳ sao rồi, Khương Ngôn Ý lo lắng nàng ấy nên nhất thời cũng không để ý vết thương trên người, đang chuẩn bị xuống giường thì thấy thì thấy có người vén mành lều lên, là Thu Quỳ bưng một bát thuốc đen thùi lùi tới.
Thấy Khương Ngôn Ý đã tỉnh, trong mắt anh tràn đầy vui mừng: "Người tỉnh rồi! Mau uống thuốc đi!"
Khương Ngôn Ý thấy trên trán nàng ấy có quấn băng gạc liền đoán được đêm qua nàng ấy đã bị mặt rỗ đả thương, lo lắng hỏi: "Em thế nào rồi? Bị thương có nặng không?"
Thu Quỳ chất phác lắc đầu: "Em da dày thịt béo, không nặng, chỉ là bị trầy trụa một chút thôi."
Nàng ấy nhìn vết tát trên mặt Khương Ngôn Ý dù đã nhạt bớt nhưng vẫn còn lưu lại dấu tay, thần sắc mười phần áy náy: "Đều tại em, nếu không phải em bị tiêu chảy chạy đến bụi cỏ bên kia, chúng ta cũng không gặp nguy hiểm."
Mặt rỗ rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, coi như Thu Quỳ lúc ấy không có đi, hai người bọn họ là nữ tử yếu ớt, lúc ấy trời tối mù, mặt rỗ tấn công từ phía sau các nàng cũng không biết.
Khương Ngôn Ý trấn an Thu Quỳ vài câu, lại từ trong miệng nàng ấy biết được các nàng hiện tại đang ở chỗ quân y, đêm qua là lính gác ở trạm canh gác gần đó nghe thấy động tĩnh nên chạy tới cứu các nàng.
Tên sỏ mặt rỗ bị phạt 300 roi, người hành hình là một tay lão luyện, đánh xong 300 trượng thì không chỉ thịt trên mông nát thành bùn, mà ngay cả xương cốt cũng đều tan nát, mặt rỗ vẫn còn thoi thóp, bị trói treo ở trước cửa quân doanh để răn đe.
Đối với kết cục của mặt rỗ, Khương Ngôn Ý rất là hả giận. Nhưng khi nói cứu các nàng là thủ vệ của lầu canh gác thì Khương Ngôn Ý có mấy phần hoài nghi —— áo choàng đắp trên người nàng rõ ràng không phải là thứ mà một thủ vệ bình thường có thể có được.
Người cứu nàng có lẽ là không muốn phiền phức, hoặc là không muốn có quá nhiều liên quan với nàng. Dù sao doanh kỹ trong quân, thanh danh còn thấp kém hơn cả nữ tử thanh lâu.
Khương Ngôn Ý cũng không có dự định đi nghe ngóng tên tuổi của ân nhân mà tự chuốc lấy nhục nhã.
Uống thuốc xong nàng nhờ Thu Quỳ giúp mình mượn kim khâu, chuẩn bị may lại dây áo.
Nguyên chủ xuất thân thế gia, từ nhỏ đã theo tú nương nổi danh trong kinh thành học nữ công, một tay thêu thùa dù không được xem là xuất sắc, nhưng may vá y phục tuyệt đối không có vấn đề.
Khương Ngôn Ý cởϊ áσ bên ngoài ra thì trên người nàng chỉ còn cái yếm đỏ màu hải đường.
Nàng có xương quai xanh tinh xảo, nhìn thì có vẻ hơi gầy, nhưng yếm đỏ bọc lấy bộ ngực lại căng phồng, đúng là chỗ nào nên có thịt thì có thịt.
Hai cánh tay mảnh mai, màu da trắng nõn như ngọc được màu yếm đỏ tôn lên trông trắng hơn cả sương tuyết, làm cho Thu Quỳ tuy là nữ tử nhưng cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ.
Có điều vì cởϊ áσ ngoài nên vết bầm tím sau lưng do bị ấn xuống đất lộ rõ, có chỗ còn bị trầy da.
Thu Quỳ đau lòng vội vàng đi tìm quân y xin thuốc bôi ngoài da, Khương Ngôn Ý cản cũng không được.
Nàng sợ giữa chừng có người đến mà chỉ mặc có cái yếm cũng rất lạnh nên tốc độ di chuyển kim cực nhanh.
Bên cạnh tuy có áo choàng rất ấm áp nhưng dù sao cũng là đồ của ân nhân, lúc hôn mê nàng dùng thì thôi, tỉnh lại còn dùng nữa thì không tốt lắm.
Mà sau lưng nàng hình như bị trầy da, lỡ như bị dính máu thì sau này trả đồ sợ đối phương ngại xui.
Sau khi đã may xong dây buộc, Khương Ngôn Ý cúi đầu cắn chỉ, đúng lúc này mành lều bị xốc lên mà không hề báo trước.
Nàng ngẩng đầu một cái vừa vặn chạm phải ánh mắt của Phong Sóc.
Phong Sóc liền giật mình, cũng không ngờ tới sau xốc mành lều lên sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vì hắn đứng ở chỗ sáng nên Khương Ngôn Ý thấy không rõ thần sắc trên mặt hắn thế nào, lúc này chỉ cảm thấy như có gai sau lưng.
Nàng vội che áo ngoài vừa khâu xong trước người, có chút xấu hổ nói: "Làm phiền quân sư tránh mặt đi một lát."
Nhưng nàng nào đoán được đối phương nghe xong thì đôi mắt phượng hẹp dài nhắm mắt lại, chẳng những không có lảng tránh mà còn buông mành đi vào trong lều.
Khương Ngôn Ý bị hành động của hắn dọa sợ, năm ngón tay cầm áo vô thức nắm chặt: "Ta coi quân sư là chính nhân quân tử!"
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đi về phía bên này, bước chân không nhanh không chậm, mỗi một bước giống như dẫm lên tiếng lòng Khương Ngôn Ý.
P/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương 54 (Lưỡng tình tương duyệt) thì không cần mua lại, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ