Hạt dẻ dùng nước ấm ngâm cho bong vỏ, đợi dầu trong nồi nóng lên thì đổ hạt dẻ vào xào đến khi nào phai màu thì vớt ra dĩa.
Thừa dịp dầu đang nóng thì cho thịt gà đã ráo nước vào vào, cho thêm gừng, tỏi để khử vị tanh, cho muối và một ít nước tương để tạo màu, lại cho thêm ít rượu cho dậy mùi nữa là xong
Nhất thời trong phòng bếp tỏa mùi thơm bốn phía.
Khương Ngôn Ý đổ hạt dẻ đã xào xong trước đó vào nồi, lại đổ vào nước sốt thịt giữa trưa làm cho món thịt viên, nầu một khắc đồng hồ rồi nhấc nồi xuống.
Cả hạt dẻ và gà đều có màu vàng óng hấp dẫn, thịt gà tươi mềm sau khi hầm với nước dùng, hạt dẻ thì ngọt mềm, chỉ ngửi thôi đã khiến bao tử của mấy người trong phòng bếp réo mấy lần.
Ban đêm Hỏa Đầu doanh cho người đưa đồ ăn qua doanh trướng của Phong Sóc nhưng hắn không ở đây, ngược lại là bị Trì Thanh tới tìm Phong Sóc bắt gặp.
Cuối cùng cả đĩa gà hầm hạt dẻ đều rơi vào bụng Trì Thanh.
Phong Sóc buổi chiều lấy được công thức làm món thịt viên nhưng Hình Nghiêu nói nó có chút kỳ lạ, thừa dịp trong doanh không có việc nên đã sớm trở về vương phủ.
Hắn cho người mời đại phu xem bệnh lúc trước, để cho đại phu nhìn qua công thức này một lần xem trong đó có nguyên liệu gì có khả năng khôi phục vị giác hay không.
Đại phu nhìn công thức một lúc, càng xem càng nhíu mày lại: "Chỉ là những nguyên liệu nấu ăn bình thường thôi, đều không có thứ gì là vị thuốc cả."
Mặc dù đã sớm dự đoán được nhưng khi nghe đại phu nói vậy, Phong Sóc vẫn có chút thất vọng, có điều rất nhanh lại khôi phục như thường. Gương mặt tuấn mỹ không nhìn ra cảm xúc chỉ nói: "Làm phiền rồi."
Đại phu đã hành nghề y nửa đời, từng xem qua đủ loại bệnh nan y, nhưng trời sinh không có vị giác giống như Phong Sóc lại đột nhiên khôi phục vị giác nhất thời vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Ông ta từng định ẩn ý nói cho đối phương biết khả năng cao là do tinh thần ức chế tưởng tượng ra, nhưng ngại thân phận tôn quý cùng thanh danh tàn bạo của đối phương nên không dám nói nhiều.
Bây giờ thấy công thức nấu ăn viết đường phèn cho tới ba lạng, các loại gia vị khác cũng dùng tùm lum, mi tâm đều nhíu thành một cục, lo là trong quân doanh có vị đầu bếp nào đó ỷ vào Phong Sóc không có vị giác nên mới dám làm thức ăn lung tung cho hắn.
Tuy Đại tướng quân là hậu duệ quý tộc, thuở nhỏ cẩm y ngọc thực nhưng ngũ vị nhân gian đều chưa từng được hưởng qua, trong lòng đại phu nhất thời có mấy phần đồng tình với vị Liêu Nam Vương có hung danh lừng lẫy bên ngoài này.
Ông ta đành nói: "Vương gia, lão phu to gan, nếu chiếu theo công thức nấu ăn trên tay ngài mà làm ra thịt viên chỉ sợ khó mà ăn được."
Đại phu nói bóng gió Phong Sóc đương nhiên là nghe hiểu. Hoặc là có người ỷ vào hắn không có vị giác, nếm không ra gì nên lừa gạt hắn, hoặc là người viết công thức nấu này thật ra vốn không biết cách làm thịt viên.
Đôi mắt phượng dữ tợn của Phong Sóc gần như lóe lên sát ý. Ngay cả thân vệ Hình Nghiêu của hắn cũng không biết chuyện hắn không có vị giác, người trong Hỏa Đầu doanh làm sao mà biết được?
Như vậy chỉ còn một loại khả năng.
Môi mỏng chậm rãi thốt ra một câu lạnh buốt: "À, thật không biết sống chết."
______________
Trong Hồ Dương Lâm có một đôi dã uyên ương lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu vừa kết thúc một trận triền miên.
Nam nhân bọc nữ nhân trong chiếc áo ngắn thật dày của mình.
Gương mặt ngăm đen trông thật thà chất phác nhưng đôi mắt luôn sáng ngời, chính là Lưu Thành.
Hắn ta còn hơi thở dốc, "Ý của nàng là, con quỷ nhỏ mới tới làm ra món thịt viên, lão già kia căn bản không có bị tướng quân trách phạt?"
Xuân Hương chu mỏ nói: "Đúng là toi công bận rộn một hồi mà. Sáng nay lúc cầm thuốc xổ chàng đưa trở về còn bị đồ đĩ nhỏ kia bắt gặp."
Lưu Thành trong nháy mắt đổi sắc mặt: "Nàng ta thấy hết rồi."
Xuân Hương vội nói: "Không có, lúc ta vừa ra khỏi rừng thì nàng ta mới đi tới."
Lưu Thành lúc này mới yên tâm mấy phần.
Ngón tay Xuân Hương vẽ một vòng trên ngực hắn ta, đột nhiên nói: "Chàng lúc đó còn nói sau này sẽ giúp ta xóa tội tịch cưới ta về nhà, bây giờ còn giữ lời không?"
Bóng đêm che giấu ánh mắt khinh miệt cùng vẻ không kiên nhẫn của Lưu Thành, nhưng lời hắn ta nói ra lại nhu tình vạn phần: "Đương nhiên rồi, ta muốn thay thế lão đầu họ Lý, sau đó có thể tích chút tiền tính toán cho tương lai của chúng ta. Dù sao bếp tư của Hỏa Đầu doanh có thể kiếm được nhiều hay ít cũng không phải nàng không biết."
Xuân Hương cười ngọt ngào: "Chúng ta có tiền rồi, chàng cưới ta đi."
Lưu Thành đang muốn hỏi nàng ta đầu óc hỏng rồi hay sao thì đã thấy Xuân Hương lấy ra một túi vải dưới gốc cây. Sau khi nàng ta mở ra thì thấy bên trong toàn là bạc trắng, dưới ánh trăng suýt làm mù mắt Lưu Thành.
Lưu Thành cả kinh không nói nên lời: "Từ đâu mà nàng có nhiều tiền như vậy?"
Xuân Hương lúc này mới nói ra chuyện nàng ta mạo nhận công lao: "May mà ta thông minh, buổi sáng chàng nói cách làm thịt viên nên ta nhớ kỹ, lúc này mới được ban thưởng phong phú như vậy."
Lưu Thành tâm tư kín đáo hơn Xuân Hương nhiều, hắn ta mắng thẳng cái người ngu xuẩn không có đầu óc này: "Nàng mê tiền muốn điên rồi! Bạc mà Đại tướng quân thưởng cho mà nàng cũng dám mạo nhận? Nếu bị phát hiện là sẽ rơi đầu đó!"
Xuân Hương nhớ tới những thị vệ đeo đao đầy sát khí mà có chút sợ, nhưng lại không nỡ trả lại đống bạc này, nói: "Ta còn không phải là vì tương lai của chúng ta sao? Có số tiền này, chúng ta có thể mua được một viện tử ở trên trấn để thành thân."
Tây Châu cằn cỗi, giá đất giá nhà ở đây rất rẻ.
Lưu Thành ngồi dậy, bây giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn về phía Xuân Hương nói: "Nàng có bao giờ nghĩ tới nếu sự tình bại lộ sẽ có hậu quả gì không?"
"Việc này...", Xuân Hương nơi nào nghĩ được xa như vậy, nàng ta từ khi cầm năm mươi lượng này tới tay thì chỉ luôn nghĩ làm thế nào để thoát tội tịch rời khỏi quân doanh.
Lưu Thành rốt cuộc cũng động tâmvới năm mươi lượng bạc này, trong mắt lóe lên vẻ âm ngoan: "Muốn chuyện này không bại lộ thì chỉ có thể để cho họ Khương kia ngậm miệng."
Xuân Hương đã chứng kiến qua tính nết Khương Ngôn Ý, nói: "Nàng ta cũng không phải quả hồng mềm, làm sao mới có thể ngậm miệng?"
"Vậy thì để nàng ta vĩnh viễn cũng không thể mở miệng nữa."
Xuân Hương chạm đến ánh mắt Lưu Thành, bỗng nhiên hiểu rõ ý hắn ta, hung hăng rùng mình một cái.
P/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương 54 thì không cần mua lại, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ