Tại phòng làm việc, Trần Duật nhìn điểm tâm cùng nước ép mà cô mang tới liền không nhịn được cười híp cả mắt.
Hắn kéo Hạ Nghiên tới, để cô ngồi trên đùi mình vui vẻ nói:
"Nghiên Nghiên làm sao?"
Hạ Nghiên cong môi cười đầy tự hào đáp:
"Ừm...Nghiên Nghiên nhìn người ta làm."
"..." Trần Duật bật cười, ừm cứ cho là cô làm đi.
"Cảm ơn bà xã nhé."
"Anh vui là được rồi."
Bao nhiêu bực bội trong người cũng chỉ vì cô mà tan biến hết, Trần Duật bất giác ôm cô chặt hơn, vừa ăn điểm tâm vừa ôm mỹ nữ, sống không còn gì luyến tiếc.
Hôm nay Trần thị bị nháo thành một đoàn, tuy đã căn dặn rõ ràng nhưng tin tức vẫn bị tuồn ra ngoài. Có báo thì viết "Lộ diện phu nhân của chủ tịch tập đoàn Trần Thi" khen hết lời còn lại thì lên án hành động ác ý của Trần Nhậm, có báo lại không muốn tiếp tục hoạt động thì viết "Chủ tịch tập đoàn Trần thị ỷ thế hϊếp người, đến anh họ cũng đánh" toà soạn này ngay hôm sau không hiểu lý do bị rộ tin ăn hối lộ, chủ toà soạn buôn bán chất cấm, nói chung sập!
Hạ Nghiên vắt chân, một tay cầm báo một tay cầm trái cây lên ăn. Nhìn những lời lẽ hoa mỹ được viết trong báo mà cười tít mắt.
"Ừm...có tương lai."
"Phu nhân chủ tịch tập đoàn Trần thị dịu dàng thùy mỵ, mang thức ăn đến cho chồng khiến không ít chị em đỏ mắt hâm mộ...ừm viết tốt lắm."
Hạ Nghiên rất hưởng thụ những lời lẽ tân bóc này, cả ngày nay cô đã đọc đi đọc lại không ít lần, còn mấy tờ báo viết xấu về Trần Duật và cô Hạ Nghiên dứt khoát đem đốt.
Chuông điện thoại reo lên khiến lực chú ý của Hạ Nghiên bị phân tán, cô nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình không khỏi bật cười.
"Alo...Mộ Tịch."
"Nghiên Nghiên...tên c.h.ó Trần Nhậm bắt nạt cậu sao?" Mộ Tịch đầu dây bên kia như thể rống lên.
Đúng là bạn tốt, vừa hay tin đã gọi điện tốt.
Hạ Nghiên cười híp mắt, thành thật đáp:
"Đúng vậy...nhưng bị chồng tớ đánh rồi, còn đuổi đi nữa."
Mộ Tịch nằm dài trên giường bất giác thở dài, cô rầu rỉ nói qua điện thoại:
"Ừm vậy cũng đỡ, chờ tớ xuống giường được sẽ thay cậu xả giận tiếp."
Hạ Nghiên cười cười "ừm" một tiếng qua điện thoai nhưng sau đó liền phát hiện ra có gì đó kì lạ trong lời nói của Mộ Tịch.
Mộ Tịch đang bị gì, mà không xuống giường được?
"Cậu...sao thế? Bị bệnh sao mà không xuống giường được?"
Bị cô dẫm trúng chỗ đau Mộ Tịch không nhịn được hừ lạnh, bắt đầu kể rõ đầu đuôi sự việc. Cho dù hiện tại cô bị "bệnh" không biết có hiểu hay không.
"Cái tên Ngạo Lãng đó... hôm đó kéo tớ về liền "làm" tớ ngày đêm khiến tớ không xuống giường được, bây giờ chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng khó chịu. Hừ... trước giờ nhìn không ra, hắn vậy mà hổ báo cáo chồn như vậy. Cậu không biết đâu, một đêm hắn làm tớ 6 lần."
Mộ Tịch càng kể càng cảm thấy đau thương, trước nay hắn luôn nhẹ nhàng luôn ôn nhu với mình. Vậy mà mình đi chơi có một đêm hắn liền như con sói đói, cắn nuốt không tha.
Ở bên này, Hạ Nghiên nghe Mộ Tịch kể xong liền cười thầm một tiếng, cô hắng giọng cảm thán một câu:
"Mộ Tịch... cậu quá yếu."
Mộ Tịch: "???"
Yếu? Cô yếu cái gì?
Hạ Nghiên nói tiếp:
"Mộ Tịch... cậu nên hoạt động nhiều vào, thân thể cậu yếu quá mới không xuống được giường."
Mộ Tịch: Đang chế nhạo cô sao?
"Đừng buồn... Trần Duật có mua cho tớ ít thuốc, lát nữa sẽ cử người mang qua cho cậu. Cố gắng tịnh dưỡng, đừng quá sức."
Hạ Nghiên nói xong liền ngắt máy, cô bật cười thành tiếng. Nhìn không ra cái tên thư sinh Ngạo Lãng đó cũng có lúc vùng dậy phản kháng, nhưng nhìn kỹ vẫn là Trầm Duật nhà cô tốt nhất, tuyệt vời nhất.
Mộ Tịch bên đây ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, sống hai mươi mấy năm cô chưa bao giờ gặp trường hợp như này cả.
Đây là điều mà bạn thân nên nói sao?
Con nhỏ Hạ Nghiên này, chiều quá nên hư rồi!
Tức giận động một cái lại khiến cho cơ thể truyền đến cơn đau, Mộ Tịch nghiến răng nghiến lời, thề với lòng sẽ trả thù quân địch.
Một ngày nữa sắp hết, Hạ Nghiên loanh quanh trong nhà đến buồn chán. Mộ Tịch nằm liệt giường không thể cùng cô chơi đùa được, trong nhà thì chẳng có ai chịu chơi cùng, mà nếu ra ngoài thì cô lại sợ Trần Duật đánh tét mông.
Hạ Nghiên nhìn sắc trời ngả vàng mà buồn thiu, lúc này cổng chính liền mở ra chiếc xe hơi quen thuộc chạy vào thu hút sự chú ý của cô.
Xe của Trần Duật, hắn về rồi.
"Chồng... anh về rồi."
Nhưng bên cạnh còn có thêm một người đàn ông nữa, người này là ai, nhìn có chút quen mắt nhưng Hạ Nghiên không thể nhớ ra là ai được?
Trần Duật bước đến ôm cô vào lòng rồi giới thiệu.
"Đây là Tạ Tương... cậu ấy vừa từ nước ngoài về, mấy hôm nay sẽ ở nhà chúng ta vài hôm."
Nói đặng hắn ghét sát tai cô, thì thầm:
"Em có bạn chơi cùng rồi đó, lúc trước cậu ta chuyên gia bắt nạt anh... cho nên Tạ Tương mặc em hành hạ."
...