Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 6: Trốn chồng đi chơi (1)

"TRẦN DUẬT LÀ CỦA TÔI!"

"..."

Đào Tuyết Mai sững sờ, ngay tức thì trừng mắt nghiến răng gằn từng chữ:

"Hạ Nghiên, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận!"

"Khốn kiếp!"

Trước khi khuất bóng, Hạ Nghiên vẫn kịp thấy khẩu hình miệng của Tuyết Mai, từng câu từng chữ mà Tuyết Mai nghiến răng nghiến lợi nói ra cô đều thấy được.

Ai chà chà, khẩu khí lớn thật!

Hạ Nghiên trong lòng tràn ngập mong chờ đối với lời nói này của Tuyết Mai, cô làm mặt quỷ lè lưỡi với cô ta hai tay ôm ghì lấy cánh tay của Trần Duật ngạo nghễ rời đi.

Muốn đấu với cô sao?

Để xem cô làm được trò trống gì, tốt nhất đừng giống những loại phụ nữ chỉ có cái mã bên ngoài mà không có não.

Đào Tuyết Mai tôi rất mong chờ, đừng làm tôi thất vọng.

Khóe môi nhếch lên, Hạ Nghiên dụi đầu vào cánh tay hắn làm nũng, trong thâm tâm ngập tràn hứng thú cùng chờ mong.

Còn về Hạ Nghiên, cô chính là một ẩn số lớn nhất trong chuyện này.

Mặc cho bọn họ quay vòng vòng, Hạ Nghiên vẫn thích thú chơi đùa bọn họ, nhưng có một điều trong chuyện này tình cảm của cô dành cho Trần Duật là thật lòng.

Cô yêu hắn, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

"Suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"

Trần Duật nghiêng đầu sang, mày nhếch lên nhìn cô đăm đăm.

Hắn chú ý từ lúc cô lên xe đên giờ liền giữ im lặng, ngoan ngoãn lạ thường. Nếu là bình thường chắc chắn cô đã líu ríu như chim sẻ nhỏ rồi.

Hạ Nghiên cúi mặt cười cười, cô lắc đầu đáp:

"Không có gì ạ..."

Trần Duật dường như không tin, liền hỏi lại:

"Thật không?"

"Thật mà..."

Hắn híp mắt chăm chú nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, Hạ Nghiên đối với hắn là một người khó đoán nhưng những suy nghĩ của cô hắn cũng sẽ đoán được, từng biểu cảm trên khuôn mặt cô hắn đều nhìn ra được.

Lại nhớ gì đó, tinh quang trong mắt hắn liền lóe sáng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

Tiểu yêu tinh này lại bày trò gì nữa rồi.

Nhưng hắn sẽ không vạch trần, hắn muốn Hạ Nghiên sẽ tự động nói cho mình nghe, muốn cô chính miệng nói chứ không phải là hỏi cung cô, hay ép buộc cô.

Chiếc xe ô tô Mercedes lao nhanh về phía trước, vượt qua những chiếc xe khác dừng đèn đỏ rồi lại tiếp tục chạy đi cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc.

Anh chàng thư kí vẫn một mực ngồi yên trên xe làm tài xế nãy giờ lên tiếng:

"Đến nơi rồi ạ."

Trần Duật gật đầu xem như đã biết, nhìn sang người phụ nữ đã ngủ say từ lúc nào mà tỏ ra bất đắc dĩ, đưa chiếc túi giấy mình mang từ bệnh viện về cho thư kí cầm hắn lắc đầu cười vươn tay ra bế cô lên.

Đặt Hạ Nghiên xuống giường, Trần Duật nhẹ nhàng tháo giày cho cô, rồi lại thay cô đắp chăn lên,từng hành động của hắn đều rất cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ sơ xuất một cái sẽ làm cô tỉnh giấc.

Hôm nay có vẻ Hạ Nghiên đã chơi đủ rồi, nhìn cô ngủ say như vậy Trần Duật chỉ biết lắc đầu.

Vốn còn định đưa cô đi cùng nhưng e rằng lần này hắn lại tiếp tục đi một mình rồi.

Hạ Nghiên đang say giấc nồng, vừa trở mình vừa ngâm nga nói mớ:

"Ưʍ...tiểu mỹ nhân đẹp quá."

"Lại đây chị hôn một cái nào..."

Trần Duật đang chuẩn bị rời đi thì khựng lại, bước chân của hắn cũng chỉ vì hai câu nói mớ của Hạ Nghiên dừng lại.

Tiểu yêu tinh này, đến trong mơ cũng háo sắc muốn nɠɵạı ŧìиɧ sao?

Quá đáng thật, đứa nhỏ này chê hắn dạy dỗ không đủ mạnh tay thì phải, càng ngày càng không coi hắn ra gì.

Tức giận bước đến nhìn cô từ trên xuống dưới, người phụ nữ của hắn đang mơ rất đẹp thì phải khóe miệng còn ẩn ẩn chút nước "huyền bí" chảy ra.

Nhìn môi nhỏ chúm chím chẹp chẹp hai cái, tay hắn liền ngứa ngáy muốn trừng phạt nó ngay tức khắc.

Trần Duật duỗi tay bóp hai má Hạ Nghiên biến hai môi cô thành mỏ vịt ngay tức thì, bộ dạng vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Hạ Nghiên vậy mà bị làm phiền vẫn không hề tỉnh ngủ, ngược lại còn ngủ ngon hơn tay chân quơ loạn xạ, như đang cố bắt lấy gì đó.

Nom có chút đáng yêu, hắn đang chuẩn bị luôn tha thì lại nghe Hạ Nghiên nói mớ lần thứ hai:

"Mỹ nam, đừng chạy...lại đây với chị!"

Trần Duật: "..."

Hắn hối hận vì đã nuông chiều cô rồi, đáng ra không nên để coi coi trời bằng vung thích làm gì thì làm để bây giờ tính nết hư hỏng, mê cả trai lẫn gái, còn mang cả vào giấc mơ, người nên xuất hiện trong giấc mộng của cô là hắn mới phải.

Nhưng chung quy người đàn ông này cho dù có tức giận, ăn dấm chua thì cũng không nỡ đánh thức cô dậy.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Trần Duật lại thay cô đắp lại chăn vừa bị cô đá loạn ra, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh cho phù hợp rồi mới rời đi.

Mí mắt nặng trịch của Hạ Nghiên mở ra sau khi Trần Duật rời đi được nữa giờ đồng hồ.

Cô mơ màng tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng, vươn vai một cái Hạ Nghiên nhìn sắc trời đã tối đen mà thở dài chán nản:

"Bảo đưa mình đi ăn kem...mà lại quên mất."

"Đồ đàn ông thúi."

Miệng thì mắng vậy nhưng trên khóe môi lại ẩn ẩn nụ cười.

Cô biết hắn bận rộn, công việc rất nhiều công văn cần hắn phê duyệt rồi lại đến khách hàng ký hợp với, chưa nói đến chuyện xã giao với đối tác. Hắn bận rộn như vậy nhưng khi có chuyện liên quan đến cô đều tạm gác mọi chuyện lại, chuyên tâm lo lắng cho Hạ Nghiên.

Phải nói, Trần Duật sau khi giác ngộ tình yêu với cô hắn rất tốt, trước khi có tình cảm với cô hắn cũng tốt nhưng lúc đó chỉ có trách nhiệm và áy náy mà thôi.

Ngẫm lại thời gian qua cùng hắn trải qua biết bao nhiêu là chuyện, Hạ Nghiên không nhịn được mà cười ngọt ngào.

Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô từ trước đến nay.

Sau này, nếu hắn biết được chuyện cô đã hết bệnh nhưng vẫn giả vờ rồi sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác, có khi là ghét bỏ, có khi lại là khinh thường, nhưng cho dù vậy Hạ Nghiên vậy chấp nhận.

Ít ra khoảng thời gian yêu thầm hắn mấy năm liền của cô cũng được đền bù bằng mấy tháng vợ chồng ấm áp cùng hạnh phúc này.

Còn về chuyện vì sao cô không nói cho hắn biết tất nhiên cô có lý do của riêng mình.

Chuyện cô và Trần Duật bị hãm hại năm đó, bắt cóc, giam cầm, cuối cùng là khiến cả hai nhập viện trong tình trạng nguy kịch, Hạ Nghiên muốn điều tra xem kẽ nào đứng đằng sau.

Đã trôi qua lâu như vậy, tuy rằng co vài tên ra đầu thú nhưng Hạ Nghiên biết bọn chúng chỉ là con rối của người khác.

Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nghiên từ trên giường trượt xuống nước vào nhà vệ sinh.

Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt lạnh xuống khóe môi không khỏi nhếch lên, nụ cười của cô bây giờ thật đáng sợ, hoàn toàn không phải Hạ Nghiên nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Nghiên từ nhà vệ sinh bước ra trên người còn vươn lại hơi nước, mái tóc ướt nhẹp.

Màn hình điện thoại hiển thị cái tên quen thuộc, cô hắng giọng rồi nhận máy:

"Mộ Tịch a...sao vậy?"

Đầu dây bên kia, Mộ Tịch hưng phấn kêu lên trong tiếng nhạc ồn ào:

"Nghiên Nghiên...ở đây nhiều trai đẹp lắm, cơ bắp cuồn cuộn, múi nào ra múi đấy."

"Trốn chồng đi chơi với tớ đi...nhanh lên."