Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 2: Em chết chắc rồi.

"Là đàn ông em tìm cho anh đó, rất đẹp trai đúng không?"

"Anh nói không được tìm phụ nữ chứ có cấm em tìm đàn ông đâu."

"Cho nên Nghiên Nghiên đoán anh thích đàn ông, giỏi không nào?"

Hạ Nghiên kết thúc lời thoại của mình liền chu môi, chớp chớp hai mắt đáng yêu nhìn hắn.

Nếu là bình thường Trần Duật sẽ bị bộ dạng đáng yêu này của cô làm cho quên đường về, lạc lối trong sự đáng yêu đó nhưng lần này khác rồi.

Hắn đen mặt, ba người đàn ông kia còn cảm nhận được giông bão sắp bùng nổ trên người hắn nữa cơ đấy.

Âm khí mù mịt, bao trùm cả căn phòng khiến ba người bọn họ lạnh toát cả sống lưng, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Trần Duật nhìn cô, hắn thật sự hoài nghi nhân sinh.

Hoài nghi cả cô đang giả vờ ngốc để chỉnh hắn.

Nhưng chắc chắn không phải, cô chỉ đang trong gia đoạn hồi phục thôi, hắn biết đằng sau cô có kẻ giật dây chỉ đạo.

Nhìn ba tên ngốc đang sợ hãi thu mình trong góc phòng, Trần Duật lạnh lùng quát:

"Cút!"

Còn đứng lảng vảng ở đó nữa hắn không chắc mình sẽ để yên cho ba cái tên đực rựa này.

Ba người đàn ông mình mất công tìm về bị đuổi khiến Hạ Nghiên hoang mang tột độ, cô mở to mắt kinh hãi nhìn hắn.

Chồng sao vậy?

Sao lại tức giận như vậy?

Chẳng lẽ không thích kiểu người như vầy sao?

Cô lắc lắc cánh tay hắn, lo lắng hỏi:

"Sao thế? Anh không thích kiểu này sao?"

"Hạ Nghiên!" Trần Duật nghiếng răng hô cả họ tên cô.

"Đêm qua tôi quá nhẹ nhàng với em nên em chưa sợ đúng không?"

Hạ Nghiên giật mình, bất giác rùng mình cô cảm thấy hơi bất an lo lắng, hình như đại nạn sắp đến...thì phải.

Trời đất xoay chuyển đầu cắm xuống đất cả người treo trên vai Trần Duật, chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã vác cô trên vai đi thẳng đến chiếc ghế sô pha cách đó không xa.

Toi rồi, Hạ Nghiên sắp bị ăn thịt rồi!

Sắc mặt cô biến xanh, bị hắn ném thẳng xuống ghế một cách thô lỗ, may thay nhắm rất chuẩn không té nhào xuống đất.

Trên khuôn mặt Trần Duật lúc này như đang viết bốn chữ: EM CHẾT CHẮC RỒI!

Hạ Nghiên cũng cảm thấy cô chết chắc rồi, nhưng cô vẫn chưa biết mình làm sai điều gì, chẳng lẽ là tìm kiểu đàn ông không hợp khẩu vị của chồng cô nên mình bị trừng phạt sao?

Chắc chắn là như vậy!

Đầu óc xoay chuyển, Hạ Nghiên nhận định rằng là vì cô chọn sai kiểu người nên mới khiến Trần Duật tức giận, liền chắp tay van xin:

"Đừng...đừng mà chồng ơi."

"Em sai rồi, em sai rồi..."

Trần Duật híp mắt nhìn cô, động tác cởi cà vạt dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Biết sai rồi?"

"Vâng..." Hạ Nghiên đáng thương đáp.

"Sai chỗ nào?"

Hạ Nghiên mếu máo trình bày, bộ dạng thập phần biết lỗi của cô khiến hắn có chút nguôi giận nhưng đó là trước khi nghe cô nói.

"Em sai vì chọn đàn ông không hợp khẩu vị của chồng."

"Chắc chắn bọn họ quá nam tính, lần sau em sẽ chọn kiểu mềm mại ôn nhu hơn."

"Nên là...chồng đừng ăn em nữa!"

"..."

Trần Duật thật sự ăn không vào nữa, hắn bị cục tức này làm cho nghẹn cả họng rồi.

Kiếp trước hắn làm điều sai trái nên kiếp này ông trời mới cử cô xuống hành hạ hắn đến thê thảm thế này.

Vị chủ tịch cao ngạo bất lực ngồi xuống một góc của ghế sô pha, thở dài liên tục.

"Chồng ơi? Anh...sao thế?"

Hạ Nghiên thấy hắn đột nhiên im lặng không có động tác gì tiếp theo liền ngây người. Cô nghĩ tiếp theo chồng cô sẽ vô tới ngấu nghiến cô như hổ đói hận không thể trực tiếp nuốt vào bụng chứ nhỉ?

Ngồi lại ngay ngắn, Hạ Nghiên xê dịch mông tới gần hắn khuôn mặt ngây thơ đưa tới trước mắt hắn, bộ dạng vô tội cô hỏi:

"Chồng à...anh giận rồi sao?"

"Là vì..."

"Hạ Nghiên...để anh bình tâm một chút."

Trần Duật cắt lời cô, vì hắn biết cô chuẩn bị nói gì hắn nghe không nổi nữa hắn sợ mình giữ bình tĩnh không được.

Đối với cô vợ này hắn không có biện pháp nào nữa rồi.

Hầy...

Bên tai đột ngột lọt vào tiếng khóc của ai đó, cơ thể Hạ Nghiên run lên nước mắt rơi lã chã.

"Hức...hức...hức hức..."

Cô ôm mặt khóc nức nở, vì nghĩ hắn giận mình, nghĩ hắn không thích mình nữa.

Cũng phải thôi, tuy rằng người ta đã 25 tuổi nhưng tâm trí não bộ đang quay về thời gian còn là đứa trẻ nhỏ cần được nâng niu bảo vệ và cưng chiều.

Bị hắn bơ tất nhiên đau lòng đến khóc lên khóc xuống rồi.

Trần Duật bối rối, hắn chỉ muốn bình tâm một chút thôi không ngờ tiểu yêu tinh này lại hoang mang đến độ rơi cả lệ.

"Này...bảo bối...đừng khóc."

Bế thốc cô lên để cô ngồi trên đùi mình, Trần Duật tay chân loạng quạng dỗ dành cô.

Quả thật chỉ có cô mới làm cho hắn có bộ dạng chật vật như vậy.

Hạ Nghiên không hề nghe thấy hắn nói gì, càng khóc càng dữ dội hơn, tiếng khóc cô như chạm vào tim hắn khiến hắn đau đớn mãnh liệt.

Điền Khải có nói: Phụ nữ thích ăn ngọt chứ không ăn đắng.

Trần Duật là người thông minh lập tức nghĩ ra cách để dỗ cô.

Ôm cô vào lòng, hắn vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói ôn nhu vạn phần:

"Đừng khóc nữa, nín đi...Nghiên Nghiên ngoan nào."

"Anh sai rồi, anh xin lỗi...chồng em đều nghe em hết."

"Đừng khóc nữa, mình đi bệnh viện về...anh đưa em đi ăn kem nhé?"

Tiếng khóc thút thít đột ngột im bặt, đôi mắt còn ngấn lệ khuôn mặt lấm lem ngước lên nhìn hắn.

"Thật sao?"

Trần Duật bật cười, ngón trỏ cong lại gõ nhẹ lên sống mũi của cô:

"Chỉ ăn là giỏi, thay đồ đi...trễ giờ hẹn mất rồi."

"Cái tên Từ Vĩnh kia lại cạnh khóe, càm ràm cho mà xem."

"Vâng ạ..."

Hạ Nghiên như chú cún nhỏ phe phẩy chiếc đuôi của mình trước chủ nhân, cô bây giờ với cô của ít phút trước hoàn toàn khác xa một trời một vực, nếu không phải nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt ấy hắn nghĩ Hạ Nghiên này là một người khác rồi đấy.

Thật là, hết cách với cô!

Nói thì nói vậy, nhưng cho dù Hạ Nghiên làm gì Trần Duật đều thuận theo ý cô chỉ là đôi lúc sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng chung quy đều là sủng nịnh đến tận trời.

Ngồi trên xe của Điền Khải đã chờ sẵn từ lâu, Điền Khải đã quen với việc chờ đợi như thế này sắc mặt không biến đổi chút nào.

Theo chân hắn đến bệnh viện đã là thói quen bình thường, Hạ Nghiên nắm chặt tay Trần Duật bước vào phòng khám của bác sĩ Từ.

Người ta đã chờ sẵn từ lâu có thể nói là hơi lâu, vừa nhìn thấy hai người liền ngao ngán lắc đầu.

Từ Vĩnh năm nay chỉ vừa bước sang tuổi 30, là bác sĩ trẻ tuổi có tài nhất hiện nay, vừa có tài vừa có nhan sắc.

Ngoài ra Từ Vĩnh còn là bạn nối khố hay có thể gọi là một người anh của Trần Duật, chung quy đều là ngườu nhà cả.

Từ Vĩnh thấy hai người bọn họ liền chẹp miệng, cảm thán một câu:

"Lại đi trễ, hai vợ chồng các người đúng giờ một ngày sẽ chết sao?"

Trần Duật để cô ngồi xuống ghế, khóe môi hắn cong lên nhàn nhạt đáp trả:

"Cẩu độc thân như anh thì làm sao hiểu được."