Độc Sủng Y Phi

Chương 26

Có một số chuyện tiểu thư không nói nàng cũng không nên hỏi nhiều thì hơn.

....

Từ sau khi gặp mặt Hứa Tiểu Lan trở về, Hứa Mặc lập tức phân phó người truyền tin đã tìm thấy đại tiểu thư Hứa gia bị "bắt cóc" hiện đang lưu lạc ở Thành Đông. Cùng lúc ấy, tiếng xấu về Hứa Tiểu Lan không biết từ đâu lan truyền khắp Yến Kinh.

Hai ngày sau.....

Hứa Tiểu Lan đã nhốt mình trong phòng hai ngày rồi. Trong hai ngày này nàng không cho phép bất kỳ ai bước vào trong phòng của mình kể cả Nguyệt Hoa, ngay cả khi đến bữa ăn Nguyệt Hoa mang đến cũng được phân phó để ngoài cửa rồi lặng lẽ lui xuống. Lúc Hứa Tiểu Lan mở cửa ra ngoài đã đến giờ Ngọ, trên tay Hứa Tiểu Lan là bình sứ nhỏ được nút cẩn thận, vẻ mặt tự đắc.

[Phượng Mặc Lẫm để ta xem thử xem ngươi làm sao có thể giải được thuốc cải tiến của ta.... hừ.]

Nhìn lại bộ y phục trên người, Hứa Tiểu Lan bày bộ mặt ghét bỏ. Hứa Tiểu Lan đã hai ngày không tắm, trên y phục lại ám mùi thuốc khiến cho người Hứa Tiểu Lan tỏa ra mùi hôi rất khó ngửi. Đúng lúc này, Nguyệt Hoa mang bữa trưa tới cho Hứa Tiểu Lan, vừa nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đứng ngoài cửa phòng, Nguyệt Hoa vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn. Nhưng khi chỉ cách Hứa Tiểu Lan khoảng năm bước chân, Nguyệt Hoa dừng lại một tay bê khay cơm, một tay bịt mũi nhăn mặt nói.

"Tiểu thư, ngươi thật là hôi nha."

Hứa Tiểu Lan nhăn mặt, ánh mắt vẻ hờn dỗi :"Nguyệt Hoa, em còn không mau chuẩn bị nước cho ta. Nhanh lên chút ta sắp chết vì tắc thở rồi."

.....

"Thứ này, là độc mới sao?"

Hứa Tiểu Lan trừng mắt nhìn tên nam nhân đang ngồi trước mặt mình, hắn cầm bình độc nàng mới điều chế xong đưa lên mũi ngửi rồi ghét bỏ đặt xuống bàn.

"Ngươi có biết chữ lịch sự viết như thế nào không? Ngươi có biết loại nam nhân xông thẳng vào khuê phòng của nữ tử được gọi là gì không? Là biếи ŧɦái đó."

Phượng Mặc Lẫm nhìn nữ nhân trước mặt đang giơ nanh vuốt với mình, môi bạc khẽ cong lên. Hắn đi tới trước mặt nàng, vươn tay kéo nàng vào trong l*иg ngực, vuốt ve khuôn mặt nàng cười tà mị. "Biếи ŧɦái sao? Vậy để bổn vương cho ngươi biết biếи ŧɦái thật sự là như thế nào."

Hứa Tiểu Lan nghe xong thì ngạc nhiên tìm cách thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn. Rồi đột nhiên nàng cảm thấy cả người của hắn dần dần tiến sát lại người nàng, mặt hắn cách mặt nàng chỉ mấy centimet, đôi mắt hắn dần dần trở nên tà mị miệng hắn khẽ nhếch lên...

Phượng Mặc Lẫm cúi người xuống, hôn thật mạnh vào hai cánh môi như hai cánh hoa hồng tươi kia, giờ phút này hắn thật gợi cảm mà cuồng dã như báo săn, hung ác mà khống chế con mồi.

Hứa Tiểu Lan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người mềm yếu vô lực, hai chân giống như đi trên mây, nếu không có điểm tựa chắc chắn nàng sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm!

Đến khi Hứa Tiểu Lan, phục hồi lại tinh thần, nàng ngay lập tức đẩy hắn ra, Phượng Mặc Lẫm một tay nhanh chóng giữ chặt lấy eo nàng tay kia đặt ra phía sau cố định gáy nàng cho dù nàng có dùng sức như thế nào thì đối với hắn vẫn vô dụng.

“A... Thả ta ra!” Hứa Tiểu Lan nhanh chóng dùng lực đẩy hắn ra, cả người giận dữ quát!

“Hửm?! ——” Phượng Mặc Lẫm đáy mắt hiện lên ý cười ôn nhu đáp lại một cách hờ hững.

Hứa Tiểu Lan ngẩn người, nàng không biết là nàng có nhìn lầm hay không vừa nãy nàng thấy hắn- một nam nhân lạnh lùng bá đạo cường thế mặt lạnh như khối băng lại vừa mới cười.

Khuôn mặt tinh tế, hoàn mĩ của Hứa Tiểu Lan hiện lên một tầng mây hồng, mắt của nàng vô tình chạm vào ánh mắt tinh tường của Phượng Mặc Lẫm khiến cho nàng càng thêm lúng túng khó xử, Phượng Mặc Lẫm tà mị thấy Hứa Tiểu Lan muốn đẩy hắn ra đương nhiên sẽ không để nàng đạt được ý đồ của mình. Dù sao thì trước kia nàng cũng từng chiếm tiện nghi của hắn, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Nguyệt Hoa vang lên ở bên ngoài. "Tiểu thư, tỷ mộc dục (*) xong chưa? Nguyệt Hoa vào nha?"

Hứa Tiểu Lan như tìm được cứu tinh mừng rỡ kêu Nguyệt Hoa vào. Còn Phượng Mặc Lẫm đang làm chuyện tốt lại. bị nha đầu Nguyệt Hoa phá đám, gương mặt tuấn tú lập tức đen lại. Hắn nheo đôi mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Tiểu Lan cười tà mị. Ngày tháng còn dài, hắn cũng không vội.

Đến không báo trước, đi không một tiếng động. Khi Nguyệt Hoa bê khay đồ ăn vào thấy tiểu thư nhà mình đang đứng đơ bên cạnh bàn, nàng liền lên tiếng gọi Hứa Tiểu Lan đến ăn. Nhưng khi Hứa Tiểu Lan tới gần, Nguyệt Hoa phát hiện miệng của Hứa Tiểu Lan có chút sưng liền tò mò hỏi.

"Tiểu thư, miệng của tỷ sao lại bị sưng lên thế kia?"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy mặt đỏ dần lên đưa tay lên che miệng, lấp liếʍ vài câu:"Ta không sao, ban nãy mộc dục xong ngủ quên bị ruồi đốt."

"Ruồi?? Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, muội không tin tiểu thư của muội sao. Món này ngon ghê, Nguyệt Hoa muội ăn thử xem."

Ở bên ngoài, Phượng Mặc Lẫm gương mặt đen xì lộ ra vẻ lãnh khốc. Nữ nhân này, giỏi lắm, dám gọi hắn là ruồi, hắn phải dạy cho nàng một bài học mới được.

________

(*) Mộc dục : Tắm rửa