Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 95

Thẩm Mộ Ca bị dáng dấp tiểu lang cẩu của Diệp Phiêu Diêu chọc phát cười, nhưng cũng không muốn nghe nàng tiếp tục ăn nói linh tinh làm đỏ mặt thẹn thùng, chỉ đành trở mình, quay lưng lại. Diệp Phiêu Diêu không phải kẻ ngốc, vui vẻ khi Thẩm Mộ Ca giận quá hóa thẹn, cười hì hì bò qua, đúng chuẩn tiểu cẩu.

"Nàng thấy phiền hay không? Muộn như vậy còn chưa ngủ, chơi đùa nãy giờ vẫn chưa đủ sao?" Rốt cuộc Thẩm Mộ Ca nhịn không được cáu giận nói.

"Chặc chặc, tại sao đột nhiên Mộ Ca lại nóng nảy như vậy? Nàng không thoải mái ở đâu sao?" Diệp Phiêu Diêu nắm chặt tay Thẩm Mộ Ca, đặt trước ngực, ngữ khí đúng thật rất nghịch ngợm.

Thẩm Mộ Ca không rút tay về, tùy ý để Diệp Phiêu Diêu nắm. Dáng vẻ tiểu tức phụ ôn nhu, nhưng khi nghe Diệp Phiêu Diêu mặt dày chọc ghẹo, ở trong chăn đá nàng một cước. Chỉ là lần này không hề dùng sức, đạp một cái, chăn bị hấp ra, khiến gió lạnh ùa vào.

"Lạnh không? Ta sưởi ấm cho nàng." Diệp Phiêu Diêu hiểu rõ kẹp chân Thẩm Mộ Ca lại, da thịt va chạm, truyền nhiệt độ cho nhau.

"Phiêu Diêu, tại sao người nàng luôn luôn nóng như vậy?" Thẩm Mộ Ca cảm nhận ấm áp, rất thích ý, cả người hoàn toàn thanh tĩnh. Tự mình ôm chặt Diệp Phiêu Diêu, nép vào l*иg ngực nàng.

Thẩm Mộ Ca rất thích dán vào người Diệp Phiêu Diêu ngủ, hình như người này có nhiệt lượng vô tận, sưởi ấm cả người nàng, làm từ đầu đến chân đều ấm áp. Mỗi lần hai người không khoảng cách cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau, Thẩm Mộ Ca đều không nhịn được than thở, muốn triệt để lưu lại khoảng cách này.

"Ta cũng không biết, đại khái mỗi lần nhìn thấy nàng đều không ngăn được lửa nóng và nhiệt tình trông người." Từ nhỏ thể chất của Diệp Phiêu Diêu đã như vậy, cộng thêm võ công nàng luyện và dương khí cha truyền cho nàng, nên nàng đều không sợ lạnh giá.

Vỗn dĩ Thẩm Mộ Ca có chút tâm sự lại bị Diệp Phiêu Diêu hồ đồ một phen, nàng cũng chân chính buồn ngủ. Không nhịn được ngáp dài một cái, hướng vào ngực Diệp Phiêu Diêu chui rút, tìm vị trí thích hợp nhắm hai mặt đi giấc ngủ.

Diệp Phiêu Diêu chờ Thẩm Mộ Ca ngủ say, mới nhẹ nhàng hôn trán nàng, gó má dán vào đỉnh đầu nàng. Ưu phiền cứ kéo đuôi tới, các nàng đã lâu không thân mật, nhân cơ hội này hưởng thụ hơi thở đối phương. Có thể phải chịu đựng áp lực thời gian dài, chỉ cần đúng thời điểm liền phát tiết. Giống như củi khô gặp lửa lập tức bốc cháy, cái ôm đơn giản đã trở thành mồi lửa, nhanh chóng thiêu đốt lan tràn.

Nhưng dù là vậy, áp lực nặng nề trong lòng Thẩm Mộ Ca vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Diệp Phiêu Diêu không thể làm gì khác trêu chọc nàng, để nàng an giấc hơn. Dù sao Thẩm Mộ Ca sắp phải đối mặt với Hoàng Đế túc trí đa mưu thâm tàng bất lộ, còn nàng thì so chiêu cùng Diệp Minh Sơ, so sánh hai bên, áp lực mà Thẩm Mộ Ca phải chịu lớn hơn nàng rất nhiều.

Diệp Phiêu Diêu hiểu rất rõ tính cách của Thẩm Mộ Ca, coi như phải chịu áp lực thế nào cũng không bao giờ nói ra, càng không biết cách chủ động hóa giải. May mà đối với chuyện này, hai nàng cũng không chống cự, hơn nữa hiện giờ nàng muốn gì Thẩm Mộ Ca điều đồng ý, phải nói là muốn gì được đó. Diệp Phiêu Diêu mong chờ cơ hội tốt để cùng Thẩm Mộ Ca thử nghiệm các chiêu thức trong tập tranh. Mặc dù chỉ xem những hình ảnh kia bằng mắt cũng đủ làm lòng nàng ngứa ngáy không thôi, nếu tuyệt sắc giai nhân như Thẩm Mộ Ca ra trận, tất nhiên có thể khiến nàng bay lên chín tầng mây.

Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng ập tới, Diệp Phiêu Diêu nhìn người mình thương nhất trong l*иg ngực, đầu tưởng tượng cùng Thẩm Mộ Ca làm chuyện tốt đẹp đó, tâm tình hạnh phúc hơn rất nhiều. Nổi lòng trầm trọng đã lâu giờ vơi đi phần nào. Trong sách nói có lý, nghĩ tới chuyện vui, buồn phiền sẽ bay mất.

Ngày kế tiếp, Diệp Phiêu Diêu và Thẩm Mộ Ca phân công hành động, từng người đi tìm đối thủ của mình. Thẩm Mộ Ca thay đổi cung trang, tâm tình có chút phức tạp, tuy nàng hiểu rõ tình cảnh của bản thân nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn quên đi những chuyện xảy ra trước đó. Những hình ảnh từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, đã vô số thay đổi cung trang đi gặp Phụ Hoàng, mọi thứ đều hiện ra trước mắt, thậm chí tâm tình thời điểm đó, nàng cũng nhớ. Nhưng vật đổi sao dời, hình như từ khi Mẫu Hậu từ trần, mọi thứ đều im lặng thay đổi.

"Công Chúa?" Vũ Yến chuẩn bị xong mọi thứ, thấy Trưởng công chúa vẫn giang hai tay đứng đó, dáng vẻ xuất thần.

"Hả? Được rồi, đi xuống đi." Thẩm Mộ Ca phục hồi tinh thần, không muốn người khác nhìn thấu tâm tư của mình, cúi đầu nhìn cung trang đã được sửa soạn chỉnh tề, ra lệnh Vũ Yến ra ngoài trước.

Thẩm Mộ Ca chậm rãi xoay người, vuốt thái dương, đã đến thời điểm khôi phục bộ cung sau khi hồi cung. Nhưng mỗi lần nhớ tới vẻ mặt Diệp Phiêu Diêu khi nhìn thấy bộ cung trang này, trong ánh mắt lóe lên tâm tình không vui, nàng liền cảm thấy hổ thẹn. Nàng rất muốn vì Diệp Phiêu Diêu, danh ngôn chính thuận tuyên bố đây là thê tử của mình. Đây là động lực khích lệ Thẩm Mộ Ca dũng cảm tiến lên.

Khí sắc Thẩm Thế Triết làm người khác không nhìn ra bệnh tình hắn tốt hay xấu, mấy năm như một ngày, hắn luôn nằm đó tĩnh dưỡng khiến khí thế ác liệt năm nào biến mất gần như không còn, nhưng ánh mắt âm trầm lại làm người đối diện không rét mà run, hắn nằm trên nhuyễn tháp, không tiếng động nhìn Thẩm Mộ Ca chằm chằm.

Thẩm Mộ Ca quỳ trên mặt đất, bị Phụ Hoàng đối xử như vậy, trong lòng cũng đoán được mấy phần. Tuy trước đó Phụ Hoàng khá nghiêm khắc, nhưng chỉ là nghiêm khắc chứ chưa bao giờ hà khắc thế này. Hiện giờ tâm tình của hai người đã hoàn toàn đối lập, không giống trong quá khứ, luôn duy trì vẻ ngoài phụ tử tình thâm, cũng có thể làm Thẩm Mộ Ca cảm nhận chút ít gì đó gọi là quan hệ máu mủ.

"Mộ Ca, có một việc ta muốn hỏi nên gọi con tới." Rốt cuộc Thẩm Thế Triết cũng chịu lên tiếng, ngữ điệu lại không lạnh như sắc mặt của hắn.

"Xin Phụ Hoàng cứ hỏi." Thẩm Mộ Ca dừng một chút, Phụ Hoàng trực tiếp nói chuyện không ra lệnh cho nàng đứng dậy, làm nàng có chút lúng túng.

Nhân lúc đáp lời, Thẩm Mộ Ca liếc nhìn Thẩm Thế Triết, thấy Phụ Hoàng cũng đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt hẹp dài lộ ra vài phần ý tứ, làm Thẩm Mộ Ca có chút hoảng hốt.

"Trẫm nghe nói, mấy ngày trước ở ngự thư phòng, con có ý kiến bất đồng về việc xuất chinh Tây Trì?"

"Hồi Phụ Hoàng, vấn đề xuất chinh Tây Trì là kết quả thương nghị cùng các vị đại nhân. Còn nói ý kiến, Mộ Ca không dám có dị nghị." Thẩm Mộ Ca lắc đầu, nhưng trong lòng bắt đầu nghĩ kế sách ứng đối.

Không cần nghĩ, Phụ Hoàng đã sớm biết chuyện ở ngự thư phòng. Tuy Tây Trì kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đại Thịnh không phải bí mật gì, nhưng việc bàn bạc ở ngự thư phòng tuyệt đối không thể lộ phong thanh ra ngoài. Nghe khẩu khí vừa rồi của Thẩm Thế Triết, Thẩm Mộ Ca biết một trong bốn vị đại nhân đã đến báo cáo.

"Khụ khụ, Mộ Ca, lời Trẫm nói càng ngày con càng nghe không hiểu. Hay có thể là không muốn nghe."

Thẩm Mộ Ca ngẩng đầu, đối diện với Phụ Hoàng, nhưng không đoán được ai đã ở sau lưng nói xấu nàng. Tô công công ở bên cạnh cũng không hề có cảm xúc, giống như không nghe được đối thoại giữa hai cha con nàng. Xem ra hôm nay Tô công công không có ý định xen vào, không có cữu cữu cứu viện, Thẩm Mộ Ca đành phải một mình đối mặt với tra hỏi của Thẩm Thế Triết.

"Phụ Hoàng, nhi thần không hiểu ý Người, kính xin Phụ Hoàng nói rõ." Cúi đầu sâu sắc, Thẩm Mộ Ca dùng tư thái thành kính nhất biểu đạt tâm ý của mình.

Thẩm Thế Triết trầm mặc xuống, khóe miệng trồi lên phần âm lãnh, hắn đối xử với Thẩm Mộ Ca giống như một thần tử bình thường. Bày ra mọi việc, đem giá trị lợi dụng trên người Thẩm Mộ Ca dời qua chỗ Thẩm Ngữ Cầm, sự chú ý của hắn bắt đầu dời đi không ít. Nhưng không ngờ tới, thời khắc hắn sơ hở, nữ nhi luôn luôn nghe lời lại ở sau lưng giở trò. Nếu không phải người đó nhắc nhở đúng lúc, thật sự Thẩm Thế Triết có thể vì bất cẩn mà đánh mất Kinh Châu.

"Con không hiểu? Được, vậy để Trẫm dạy dỗ để con thông suốt. Việc xuất chinh Tây Trì, ở ngự thư phòng, quyết định sau cùng là gì?" Hình như Thẩm Thế Triết không hề có ý cho Thẩm Mộ Ca đứng dậy.

"Khởi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần lo lắng về việc chọn tướng quân dẫn binh xuất chinh, nên mời Trấn Quốc Công xem xét đưa ra đề cử." Thẩm Mộ Ca biết mấu chốt bắt đầu từ đâu, nhưng tạm thời nàng chưa hiểu rõ huyền cơ trong đó.

"Ừm, tướng quân dẫn binh do Trấn Quốc Công chọn. Rất tốt, Mộ Ca, tư tưởng con không tệ." Cuối cùng ngữ khí Thẩm Thế Triết đã phát sinh biến hóa, xen lẫn trêu tức.

Lúc này Thẩm Mộ Ca mới hiểu nguyên nhân thái độ Phụ Hoàng lạnh nhạt với mình. Lẽ nào Phụ Hoàng còn kiêng kỵ Trấn Quốc Công, đối với chuyện hắn chọn người lĩnh binh mẫn cảm như vậy sao? Nhưng Phụ Hoàng vẫn là chủ tử lớn nhất trong thiên hạ, coi như hắn mẫn cảm quá mức cũng không ai dám lên tiếng phản bác.

"Thẩm Mộ Ca, con không thông qua thánh ý đã tự ý đem việc trọng đại thế này giao vào tay Diệp Vĩnh Diên. Con có biết, một khi xuất chinh Tây Trì, phải điều động bao nhiêu binh mã hay không? Con có biết trong tay Diệp Vĩnh Diên nắm bao nhiêu binh mã hay không?" Cuối cùng Hoàng Đế không thể tiếp tục khắc chế tức giận, gọi thẳng tên Thẩm Mộ Ca, chỉ vào người đang quỳ trên mặt đất, chòm râu kịch liệt lay động.

"Nhi thần hiểu rõ những gì Phụ Hoàng đang lo lắng. Chính vì vậy, nhi thần mới để Trấn Quốc Công làm chủ. Thử nghĩ, nếu giao việc này vào tay một trong ba vị đại nhân còn lại, cũng không thể chân chính chạm tay vào các tướng tài trong quân ngũ, hơn nữa người bọn họ chọn, chắc chắn là môn đồ hoặc thân tín của mình. Xuất chinh Tây Trì, can hệ trọng đại, thậm chí liên quan đến vận nước, sao nhi thần có thể đem trọng trách giao vào tay những người kia?"

Ánh mắt Thẩm Thế Triết hòa hoãn phần nào, nhấc tay lên, ra hiệu Thẩm Mộ Ca nói tiếp. Hắn thay đổi tư thế, hướng về trước ngồi thẳng lên, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với Thẩm Mộ Ca.

"Binh quyền mà Trấn Quốc Công có là do tiên đế ban cho hắn, mặc dù Phụ Hoàng kiêng dè nhưng Người đăng cơ nhiều năm, trước sau vẫn tương an vô sự. Điều này cho thấy, Trấn Quốc Công đối với Phụ Hoàng, đối với Đại Thịnh, là trung thành tuyệt đối. Xuất chinh Tây Trì, bảo vệ Đại Thịnh, trong triều hiện giờ ngoại trừ Trấn Quốc Công, thật sự nhi thần không nghĩ ra có người thứ hai thích hợp."

"Con nói có lý. Nhưng tới giờ con vẫn không biết mình sai ở chỗ nào."

"Nhi thần biết rõ, chưa thông qua Phụ Hoàng đã tự ý làm chủ, đem quyền chủ động giao cho người khác, đặc biệt là để rơi vào tay Trấn Quốc Công." Quả thật Thẩm Mộ Ca rất thông minh, chỉ cần Phụ Hoàng thoáng đưa ra đề điểm, nàng lập tức lĩnh hội mấu chốt trong đó.

Thẩm Thế Triết nở nụ cười, nở nụ cười vì Thẩm Mộ Ca giải thích quá hoàn mỹ. Hắn cảm khái nữ nhi của mình thông minh nhanh trí, vừa bất đắc dĩ vì mình quá mẫn cảm dễ tức giận, hay vì bệnh tình bám thân đã lâu, tâm tình liền thay đổi không thể khống chế.

"Đứng dậy, ngồi xuống nói chuyện."

Rốt cuộc Thẩm Mộ Ca cũng có thể đứng dậy, lúc đứng lên hai chân hơi tê tê, nhưng nàng vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, không để lộ dấu hiệu lay động. Đứng thẳng eo, khúc xạ ánh sáng lên người phát ra hào quang cứng cỏi.