Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 67: Cướp người

Lê Tranh cất tờ giấy đi, đây là món quà quý giá nhất mà cô nhận được từ trước đến nay.

Cô nhìn anh, “Nghe nói khoảnh khắc đàn ông thề thốt với phụ nữ đều xuất phát từ nội tâm, nhưng sau đó…”

Phó Thành Lẫm tiếp lời cô, “Sau đó khi thực hiện lời hứa, anh sẽ càng nghiêm túc.”

Lê Tranh cất giấy vào trong túi: “Em giữ nó trước, đợi lúc anh không nghiêm túc thực hiện, em sẽ vứt nó không do dự.”

Phó Thành Lẫm: “Em không có cơ hội đó đâu.”

Lê Tranh lấy ly cần tây, đưa lên chóp mũi ngửi, không có mùi gì cả. Phó Thành Lẫm lấy ra một bình xịt nhỏ, “Bên trong này là nước ép cần tây, có thể phun một ít lên, sáng nay dì mới ép.”

Lê Tranh: “…”

Cô không phun lên nhưng lại ngửi mùi.

Mùi hương thanh mát độc đáo thấm vào ruột gan.

Phó Thành Lẫm tìm bức ảnh cây cần tây nhỏ trồng bị chết trước đây, “Chăm được một thời gian, vốn nghĩ đợi nó ra lá rồi tặng em, sau đó không chăm nó sống được.”

Mỗi lần thay nước anh đều sẽ chụp ảnh.

Lê Tranh lướt xem, nhìn thấy tấm thứ hai bỗng có điện thoại đến, ghi chú là “Hướng Thư”.

Phó Thành Lẫm không biết điện thoại của ai: “Kệ nó, em nhấn từ chối tiếp tục xem đi.”

Lê Tranh không nhấn, trả điện thoại lại cho anh.

Phó Thành Lẫm thấy tên ghi chú, nhấn nghe ngay trước mặt Lê Tranh, “Chuyện gì?”

Hướng Thư: “Em ở dưới GR.”

Phó Thành Lẫm bất giác nhíu mày, “Không phải em đang quay bên ngoài à?”

“Vâng, vừa vội về từ sân bay tìm anh có chuyện gấp, anh nói bảo vệ cho em qua rồi nhấn cho em cái thang máy.”

Phó Thành Lẫm: “Chuyện gấp gì em không thể nói qua điện thoại mà cứ phải chạy về một chuyến?”

Hướng Thư thở dài: “Chính là chuyện tài xế tông Giang Đông Đình, nếu có thể nói rõ qua điện thoại, em cũng không cố ý bay về làm gì, tưởng em ăn no rửng mỡ thật à.”

“Em đã đứng ở thang máy, đợi gặp rồi nói.”

Phó Thành Lẫm đáp một tiếng, gọi điện bảo bảo vệ cho qua.

Lê Tranh đứng dậy, “Không làm lỡ chuyện của sếp Phó nữa.”

Phó Thành Lẫm cũng đứng dậy theo, cách cái bàn làm việc, anh duỗi tay ấn vai cô bảo cô ngồi xuống, “Anh đi phòng tiếp khách, em ở đây, anh đã chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt em thích ăn từ sớm rồi.”

Anh nói: “Hướng Thư đến vì chuyện của Giang Đông Đình, anh cũng không rõ tình hình cụ thể, đi tìm hiểu một lát.”

Phó Thành Lẫm lướt nhanh như gió qua bàn làm việc, bê đĩa trái cây và đồ ăn trên bàn trà qua, “Em đợi anh, tối dẫn anh đi ăn lẩu cay, nhiều nhất mười phút là giải quyết xong.”

Lê Tranh không ư hử, Phó Thành Lẫm cầm điện thoại đến phòng tiếp khách.

Hướng Thư được thư kí thông báo Phó tổng đợi cô ta ở phòng tiếp khách, cô ta ngỡ ngàng, “Văn phòng sếp Phó có khách ư?”

“Không có, là cô Tranh.”

Hướng Thư cười “ha ha” trong lòng, bây giờ chẳng màng đến tức giận, cô ta đi như chạy qua đó, nếu như giải quyết xong chuyện này, tối nay cô ta mới ngủ thẳng giấc được.

Trong phòng tiếp khách, Phó Thành Lẫm bắt chéo hai chân, đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.

Hướng Thư mở cửa bước vào, chào hỏi được giản lược.

Thư kí đưa hai tách trà vào, sau đó ra ngoài.

Phó Thành Lẫm đang xem điện thoại, “Nói chuyện chính.”

Cho dù anh không nhắc nhở, Hướng Thư cũng không có tâm trạng vòng vo, “Anh phải giúp em,” Cô tự nhiên căng thẳng, ngón tay đặt trên túi cong lên, “Hình như Giang Đông Đình nổi giận rồi, anh có thể nói với anh ta rằng bọn em nói chuyện riêng với anh ta được không, điều kiện gì cũng được. Hơn nữa, có ai muốn tông người đâu đúng chứ? Tài xế cũng không cố ý.”

“Lần này là chuyện của mình em, tình hình cấp bách, nhưng không phải vấn đề về tiền, anh không thể thấy chết không cứu.”

Phó Thành Lẫm ngẩng đầu, “Người như Giang Đông Đình không thiếu thứ gì, cũng không tồn tại việc rảnh rỗi đi gây sự, nhưng nếu có thể khiến anh ta bỏ qua, anh ta sẽ không cậy mình có lý bắt chẹt người khác.”

Hướng Thư: “Đó là đối với bạn bè như các anh, bọn em không thân với anh ta. Ba em không yên tâm.” Có những lời không thể nói ra ngoài được, cô ta cắn môi.

Phó Thành Lẫm cũng giả vờ không biết, vừa rồi anh đã lướt qua tin nhắn ở trong nhóm, Giang Đông Đình không tin tài xế đâm cậu ta.

“Chuyện này tôi không giúp được.”

Hướng Thư như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, lạnh đến tâm can, hốc mắt đỏ ửng, “Anh không giúp thật sao? Chỉ cần một lời của anh thôi.”

Nói đoạn, cô ta không khống chế được bản thân, nước mắt rơi xuống.

“Em tin anh nên mới tới tìm anh, em cũng đến đường cùng bất đắc dĩ.”

Hướng Thư móc khăn giấy ra khỏi túi, “Anh phá lệ lần này thôi được không?”

Phó Thành Lẫm không nói gì, đứng dậy, “Trà sắp nguội rồi, tôi tìm thư kí đổi cho em.” Anh rời khỏi phòng tiếp khách.

Cửa phòng làm việc mở ra.

Phó Thành Lẫm bước nhanh, thư kí đến báo cáo, “Sếp Phó, cô Lê có việc nên về trước rồi, bảo tôi nói cho anh một tiếng.”

“Biết rồi.” Phó Thành Lẫm dự cảm không lành, đi như bay vào văn phòng, trái cây trên bàn chưa hề động qua như anh dự liệu, tờ giấy anh đưa cho cô trước đó kẹp dưới bút.

Cô không cần, lại trả về cho anh.

Phó Thành Lẫm gọi điện cho Lê Tranh, gọi đến lần thứ hai mới được.

“Sếp Phó, có gì xin chỉ giáo.”

“Tranh Tranh, không phải nói em đợi anh trong văn phòng ư, sao em đi vội vậy, còn có tờ giấy đó, sao em lại bỏ lại?”

“Em nhận được cuộc gọi của Cận Phong, đang trên đường đến bệnh viện, chuyện Giang Đông Đình tai nạn xe, anh ta muốn tìm truyền thông đưa tin, cung cấp manh mối cho em và thầy Hà, tạm thời em vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì, nhưng có thể khiến Hướng Thư gác quay phim tìm anh, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”

Yên tĩnh vài giây.

“Ông chủ Phó, chúng ta lại đứng về phía đối lập nhau, em không muốn làm khó anh, tờ giấy kia em trả lại cho anh. Cảm ơn lời hứa của anh, ít nhất em đã rất vui vào lúc đó.”

Phó Thành Lẫm thấp giọng nói: “Anh không giúp Hướng Thư, chuyện này anh giúp không nổi. Sau này không tồn tại hai lập trường giữa anh và em, em ở bên nào thì anh ở bên đó, không kể đúng sai.” Anh không làm phiền cô lái xe nữa, “Tối anh đem đi cho em.”

Ngắt cuộc gọi.

Nửa tiếng sau, Lê Tranh đã đến bệnh viện, Hà Dập vẫn chưa đến, chỉ có Cận Phong và Giang Đông Đình trong phòng bệnh.

Sắc mặt của Giang Đông Đình hôm nay đã tốt lên không ít, có thể dựa nửa người vào đầu giường, chân và tay đều được bó bột.

“Chào chú Hải Thượng Hoàng.”

Nhất thời Giang Đông Đình nghe không hiểu Hải Thượng Hoàng nghĩa là gì, chú của công chúa, không phải hoàng thúc à, anh ta mỉm cười: “Cháu gái ngoan, chắc cũng ba năm chưa gặp rồi nhỉ.”

Vào dịp tết mỗi năm, Giang Đông Đình đều sẽ đi chúc tết cụ Tưởng cùng người nhà, thi thoảng có gặp Lê Tranh, nhưng hai năm nay chưa hề gặp. Lên đại học rồi, Tết có đủ cuộc hẹn, không còn thích tiếp đón người lớn đến chúc tết nữa.

Cận Phong gõ trán, “Não em hư rồi, trước kia còn tưởng công chúa không quen anh, còn giới thiệu tất tần tật về anh với cô ấy.”

Bây giờ não bình thường rồi, người quen biết Lê Tranh đều là người có thể đến nhà họ Tưởng, nhà Giang Đông Đình đã quen biết nhà họ Tưởng từ lâu.

“Ai biểu anh không nói thẳng tên của chú Hải Thượng Hoàng cho em, nếu không tối đó em cũng tới bệnh viện cùng anh rồi.” Lê Tranh nhấc ghế tới ngồi bên cạnh dượng, quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe hiện tại của Giang Đông Đình trước, sau đó mới nói đến việc đưa tin, “Sao lại nghĩ đến muốn tìm truyền thông đưa tin? Theo lý thì ông chủ như các anh không thích nhất là đời sống riêng tư bị truyền thông phanh phui, hơn nữa còn bị thương nhập viện thì càng muốn yên tĩnh.”

Giang Đông Đình: “Người đâm anh là Hướng Tuấn, mặc áo sơ mi đỏ rượu, không phải tài xế, anh chắc chắn.” Nhưng không có chứng cứ.

Chỗ anh ấy bị tông không có camera giám sát, ở trước và sau đều có camera trị an, nhưng có chút khoảng cách nên không thể chụp được chiếc xe đó của Hướng Tuấn có trạng thái như thế nào sau khi xảy ra tai nạn.

Sau vài phút, xe của chủ tịch Hướng cũng đến, không quay được trong xe có mấy người.

Trong camera có thể tra được của phía câu lạc bộ, vệ sĩ của chủ tịch Hướng chạy về bãi đỗ xe, chẳng bao lâu, máy bay của Hướng Đổng cũng bay đi như vậy, không quay được lái xe, không thể chứng minh được vệ sĩ đã đưa tài xế đến lúc lâm thời.

Với sự nhạy cảm của vệ sĩ, nếu đã muốn đến hiện trường ứng cứu, có thể tránh khỏi camera thì sớm đã tránh rồi, sẽ không để lại chứng cứ.

Lê Tranh nhìn Giang Đông Đình, “Hôm đó Hướng Tuấn thực sự mặc áo sơ mi đỏ rượu, còn uống không ít rượu.”

“Cái gì?” Cận Phong đang chơi game, cũng chẳng quan tâm mình có bị đánh chết không, “Hôm đó em gặp Hướng Tuấn ở câu lạc bộ hả?”

Lê Tranh gật đầu, “Em lái xe điện đi chơi, mới đầu anh ta không nhận ra em, bảo em đưa anh ta đến bãi đậu xe.”

Khoảng cách gần như vậy, cô còn đặc biệt liếc nhìn Hướng Tuấn thêm một cái, không thể nhận nhầm màu áo sơ mi được.

Cận Phong xác nhận với Giang Đông Đình lần nữa, “Hôm đó Hướng Tuấn ngồi ở ghế phụ, có phải anh nhìn nhầm chỗ không, không chú ý tài xế vì bị màu đỏ đậm đó thu hút ánh mắt.”

“Người ngồi ghế phụ mà gác được tay lên cửa sổ bên ghế lái hả? Thế cái tay nó phải dài bao nhiêu?” Giang Đông Đình xoa giữa đôi lông mày bằng cái tay lành lặn, “Tôi chắc chắn không nhìn nhầm.”

Anh ấy nói với Lê Tranh, “Quy trình khởi kiện cần mấy ngày, mấy người làm một bản tin theo dõi đi, trước khi xác định là Hướng Tuấn hãy khoan lên tiếng, tránh khi tôi mù mắt nhìn nhầm thật, tuy rằng tình huống đó không tồn tại, nhưng chúng ta vẫn phải chú ý một chút.”

Lê Tranh: “Tìm chứng cớ khá là khó.”

Giang Đông Đình không lo lắng, “Chỉ cần là cậu ta làm thì không thoát được, tôi chưa bao giờ tin áo tiên thì không có vết chỉ khâu.”

Bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Nếu như lúc đó tôi không qua khỏi, ông bà tôi, bố mẹ tôi, con tôi, còn có Châu Toàn, bọn họ phải sống tiếp như thế nào? Không chỉ mình tôi ra di, mà căn bản cả nhà tôi đều sẽ chết tâm.”

Cận Phong thoát ra khỏi điện thoại, nói một câu tình người: “Uống nhiều rượu thế còn lái xe vượt tốc độ, không đáng đồng tình, bắt buộc phải tìm cho ra, nếu không lần sau hắn ta vẫn sẽ như vậy.”

Giang Đông Đình: “Đợi tối mai giao thừa xong, tôi sẽ tính món nợ này với nhà họ Hướng.”

Lê Tranh cạn lời: “Chú còn muốn đón giao thừa cơ à?”

Một tay Giang Đông Đình đặt sau đầu, mỉm cười, “Tôi đã liên lạc xong xuôi, ngày mai bọn họ sẽ đến hội quán đánh bài với tôi, phòng bệnh này không được cách âm, sợ làm ồn bạn giường phòng bên thì không hay. Tôi ngồi xe lăn, dù sao thì một tay vẫn có thể đánh, não không hư hỏng gì, tính bài khéo lắm.”

Lê Tranh: “…”

Giang Đông Đình nhìn Cận Phong, “Ngày mai cậu đến tìm tôi chứ.”

Cận Phong nhận lời được được, nhưng tối về anh mới biết, tối mai nhà anh mời nhà họ Tưởng dự tiệc ở biệt thự nhà mình, đi ra ngoài không tiện lắm.

Lê Tranh cũng phải về đến nhà thuê mới nhìn thấy tin nhắn ông gửi cho cô, nói tối mai đến nhà Cân Phong ăn cơm, cô nhớ rõ ràng: [Hình như ông và ông của Cận Phong chỉ quen biết thôi, quan hệ bình thường chứ ạ?]

Nhưng vì chú út và chủ tịch Cận hợp tác với nhau nên quan hệ trước nay đều rất tốt.

Ông nội Tưởng: [Trước kia cũng được, sau này mọi ai bận việc người đó, liên lạc không nhiều, tự nhiên sẽ xa cách. Đây chẳng phải lớn tuổi rồi à, cuối cùng đã rảnh rỗi, chơi vài ván cờ thì lại quen nhau thôi.]

Ông nhắc đến chơi cờ: [Hồi đó ông của Phó Thành Lẫm toàn tìm ông chơi cờ, tiện thể tìm vài bạn cờ, trong đó có ông của Cận Phong.]

Lê Tranh đỡ trán, cái vòng này nói nhỏ thì cũng nhỏ y như vừng vậy.

Ông nội Tưởng: [Đi ăn bữa cơm, chúng ta cũng chạy theo mốt, đón giao thừa cùng với đám trẻ các cháu. Nghe nói cháu và Cận Phong nói chuyện hợp, có thể làm bạn thật hiếm thấy, nếu không ông cũng không qua đó.]

Điện thoại của Lê Tranh có tin nhắn riêng trên Weibo, “ONE” [Blogger, ngủ chưa?]

[Ngủ rồi.]

Phó Thành Lẫm: [Đêm giao thừa ngày mai anh ở cùng em.]

Lê Tranh: [Không có thời gian, trong nhà có tiệc, anh đi chơi với bạn đi.]

Phó Thành Lẫm nhìn tin nhắn, [Mười một giờ chắc kết thúc rồi đúng không? Anh đến đón em.]

Lê Tranh: [Không nói trước được, không cần đợi em, em đón năm mới cùng người thân.]

Phó Thành Lẫm muốn cho cô một ngạc nhiên mà anh đã chuẩn bị từ lâu, [Lúc đó gắng cho anh chút thời gian, nửa tiếng là đủ, không làm lỡ em tiệc tùng với gia đình đâu.]

***

Ngày hôm sau, Phó Thành Lẫm bận làm việc cả ngày trời, chập tối mới hoàn thành công việc.

Lê Tranh phải ăn cơm với gia đình, anh ở nhà không việc gì bèn đến hội quán.

Không ngờ Giang Đông Đình ngồi xe lăn đánh bài trước bàn, thấy anh còn vẫy vẫy tay, “Chơi với tôi ván đi, xem tôi có thể đánh bại anh chỉ với một tay không.”

Có người đứng dậy nhường chỗ cho Phó Thành Lẫm, anh cởϊ áσ khoác ngồi xuống, “Anh chơi hai tay cũng không thắng được tôi.”

Giang Đông Đình híp mắt, cười: “Nếu như tôi thắng rồi, có phải thua thì sao cũng chịu?”

Phó Thành Lẫm không sợ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Được.”

Có người la ó trên bàn: “-1, nghe nói buổi tối hôm sinh nhật anh, lúc bọn tôi đi hết anh bị tạt rượu, ai gan lớn như thế vây?”

Phó Thành Lẫm nheo mắt nhìn người đó, không đáp lại.

Giang Đông Đình tiếp lời, “Nếu tối nay tôi thắng, mấy người sẽ biết đó là ai.”

Nói đoạn, anh ấy mắng Cận Phong: “Không biết chết rấp đâu rồi, nói phải đến bệnh viện tìm tôi, kết quả không thấy bóng người đâu, nói gì mà liên hoan.”

Có người gửi tin nhắn cho Cận Phong: [Khi nào qua? Làm chứng điều vi diệu này, xem Giang Đông Đình và Phó Thành Lẫm ai có thể thắng, đến chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi.]

Cân Phong: [Không đi được, có nhiều người đến nhà lắm, tối không qua đó được rồi.]

Người bạn: [Ăn bữa cơm thôi mà, cậu thật lòng thật dạ thế làm gì, ăn xong mau qua đây, đang đợi cậu đón năm mới đó, không thì chán lắm.]

Cận Phong chụp tấm hình gửi qua, cậu đùa một câu: [Đang đính hôn, chàng rể mới như tôi không ở hiện trường thì tệ lắm, đúng không.]

“Cái đệch, công chúa sao vậy, sao lại đính hôn với Cận Phong chứ?”

Động tác trên tay Phó Thành Lẫm khựng lại, “Đính hôn gì?”

Người bạn đưa bức ảnh đến trước mặt anh, “Đây là công chúa chứ ai, bọn họ ở nhà họ Cận, đây là biệt thự nhà Cân Phong.”

Tuy chỉ là cái bóng lưng, Phó Thành lẫm liếc qua cũng nhận ra đó là Lê Tranh.

Phó Thành Lẫm bình ổn lại vài giây, dù cảm thấy chuyện đính hôn là không thể nào, nhưng ai có thể nói trước được, có lẽ, Lê Tân Hòa không muốn cho anh cơ hội nữa, cảm thấy Cận Phong thích hợp, nếu không cả nhà họ Tưởng cũng không qua đó, đặc biệt là ông nội Tưởng.

Tưởng Mộ Quân và Lê Tân Hòa cũng rất ít khi đi làm khách nhà người khác. Theo những gì anh biết, quan hệ của nhà họ Cận và nhà họ Tưởng bình thường, không cớ gì bỗng chốc thân thuộc như vậy.

Trừ khi là tình huống đặc biệt.

Anh gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật, “Cậu ở đâu?”

Tưởng Thành Duật đến bên ngoài biệt thự: “Ở nhà Cận Phong, ông nội nói muốn qua ăn cơm.”

“Chuyện gì thế?”

“Tôi có biết đâu, không có chuyện gì cả, chắc thế.” Đến cả bản thân anh ta còn không tin.

Phó Thành Lẫm ngắt điện thoại, ném quân bài trong tay, đứng dậy, đến áo khoác cũng không kịp mang.

Giang Đông Đình nhìn bóng lưng anh: “Này, anh làm gì thế, còn chưa bắt đầu mà, thế này là sợ sao?”

Phó Thành Lẫm chẳng thèm quay đầu: “Đi cướp người.”