Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 62: Từ hôm nay trở đi, không cần mọi người giúp đỡ nữa, con sẽ tự theo đuổi Tranh Tranh

Tiễn Phó Thành Lẫm đi xong, Tưởng Thành Duật hút điếu thuốc ở trong sân.

Anh ấy đã cai thuốc lâu như vậy vì Đường Đường, hôm nay biết bao công sức đã đổ sông đổ biển.

Rít mạnh một hơi, anh ấy báo cáo lại cho Đường Đường: [Anh hút nửa điếu thuốc, vì chuyện Tranh Tranh và Phó Thành Lẫm mà anh đã bị chị dâu chẻ đôi.]

Gió buổi sáng buốt thấu xương.

Tưởng Thành Duật dập mạnh điếu thuốc lá vào gạt tàn, nhả ra làn khói nóng từ trong miệng, nhưng lại bị gió quật lại vào mặt.

Anh ấy ôm áo khoác đi vào nhà.

Phòng khách yên tĩnh đến kì lạ.

Tưởng Thành Duật rót một cốc trà nóng cho ấm tay, anh ấy liếc nhìn bố mẹ rồi lại nhìn anh trai và chị dâu, sắc mặt mỗi người đều nặng nề.

“Roẹt.”

“Roẹt.”

Lê Tân Hòa xé đơn ly hôn ném thẳng vào thùng rác.

Tưởng Mộ Quân vừa đi pha cà phê và mang đến cho Lê Tân Hòa. Mùi hương cà phê trung hòa đi nhiều không khí lạnh lẽo trong phòng khách. Ông vuốt lưng cho Lê Tân Hòa để bà đỡ giận.

“Anh không làm em giận chứ?”

Lê Tân Hòa trừng mắt ông một cái, không thèm đáp.

Sự việc giằng co đến mức này không phải là ý muốn của Lê Tân Hòa, bà uống vài ngụm cà phê, đè nén cơn giận con lại vào trong lòng. Còn với Phó Thành Lẫm vừa rồi, bà vẫn chưa khiến trách gì quá đáng.

Bà nội Tưởng cất lên câu đầu tiên trong sáng sớm hôm nay, “Tân Hòa, nói cho mẹ rốt cuộc chuyện gì khiến con nổi trận lôi đình như thế, mẹ biết con không phải là người không biết chừng mực, nếu không sẽ không đến đây khi ánh bình minh còn chưa ló dạng như thế.”

“Đây không phải chuyện ngày một ngày hai mà đã dồn nén lâu lắm rồi, con không nhịn được nữa.” Lê Tân Hòa cất bút trên bàn vào lại trong túi, “Mẹ sớm đã biết chuyện Tranh Tranh phỏng vấn Hà Dập về hệ thống sưởi dưới sàn, vợ sếp La đã nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho mẹ rồi.”

Bà đơn giản kể lại mọi chuyện cho ông nội và bà nội Tưởng, không hề thêm mắm dặm đường, cũng không làm đẹp hóa thay cho Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm.

Bà nội Tưởng nghe thấy cháu gái phải chịu sự sợ hãi như vậy, hơn nữa còn ấm ức, bà lôi áo khoác không tay trên vai xuống, tiện thể lấy cái gối ôm, bước nhanh đến giáng xuống Tưởng Thành Duật.

“Mẹ, mẹ à, chú ý chút hình tượng đi.” Tường Thành Duật che tay trên đầu, gối ôm đánh không đau lắm, chỉ có điều anh ấy lớn tướng như vậy rồi vẫn bị mẹ đánh đòn, mặt mũi sắp mất hết rồi.

Bà nội Tưởng đánh vài cái lên đầu anh ấy, “Tranh Tranh kén ăn mẹ còn không nỡ nói nó, con còn dám để nó lau nước mắt.”

Ông nội Tưởng thương cháu gái thì chẳng có chút lập trường nào, “Bà lấy gối ôm đánh thì có hề gì, có ghi nhớ được không? Không phải có cái vợt tennis à?”

Tưởng Thành Duật: “…”

Lê Tân Hòa thu hút sự chú ý qua mình, “Phó Thành Lẫm đem quà cáp đến ăn cơm lần trước, cái lần tự hạ thấp địa vị đó là con đã biết chuyện của Thiên Hướng rồi.”

Lúc đó bà không thể hiện ra ngoài, thậm chí còn không trách Phó Thành Lẫm, cho dù thương con gái, bà vẫn phải thuyết phục bản thân mình đứng trên cương vị là một thương nhân, một bà chủ để suy xét.

Trải nghiệm lần đó xem như là sự rèn giũa cho Tranh Tranh.

“Nhưng đứng trên lập trường của mẹ vợ và con rể, chắc chắn con sẽ không lý trí được như vậy.“

Bà nội Tưởng lườm Tưởng Thành Duật, tức tối cầm gối ôm ngồi xuống, dáng ngồi thẳng tắp. Bà cụ vén những sợi tóc lộn xộn lui sau tai, khoác lại áo lông cừu lên người một cách tao nhã.

Tựa như người động tay động chân vừa rồi không phải là bà.

“Tân Hòa, con nói tiếp đi.”

Lê Tân Hòa vừa nhấp một ngụm cà phê, “Những chuyện vụn vặt quá nhiều, một hai câu cũng không thể nói hết.” Bà nói đến tối hôm qua, “Mấy tháng nay Phó Thành Lẫm vẫn luôn liên lạc với Tranh Tranh, thật ra con biết, chẳng qua là con nhắm mắt cho qua thôi.”

Bà thở dài, “Cách làm của Phó Thành Lẫm tối hôm qua làm con quá thất vọng.”

Tưởng Thành Luật cứng người nhìn chị dâu.

Vừa rồi Lê Tân Hòa không nói thẳng vào mặt Phó Thành Lẫm cũng xem như cho anh chút thể diện rồi.

“Trong tiềm thức của Phó Thành Lẫm đã chắc chắn Tranh Tranh sẽ không rời xa cậu ta, dỗ ngon dỗ ngọt vài lời là thôi, cách cậu ta xử lý chuyện tình cảm y chang như xử lý những vấn đề gặp phải trong đầu tư, có được lợi ích lớn nhất với vốn thấp nhất.”

Bà nhấn mạnh một lần nữa, “Không trách cậu ta được, cậu ta đã quen với cách tư duy như thế.”

Nhưng bà không thể nào chấp nhận được, “Tất cả sự khủng hoảng và bất an đều do Tranh Tranh chịu đựng trong hơn ba tháng, cậu ta chẳng qua áp lực một chút mà thôi. Cậu ta chỉ bớt chút thời gian dư thừa khi làm việc để dành cho Tranh Tranh, nhưng cậu ta không thể thấu hiểu được nỗi buồn và đau khổ mỗi ngày của Tranh Tranh.”

“Nói khó nghe hơn một chút,” Lê Tân Hòa nhìn Tưởng Thành Duật, “Có thể cậu ta còn cảm thấy mình bỏ ra quá nhiều, gánh vác áp lực lớn nhường ấy để cho Tranh Tranh một lời hứa, đây là lần đầu tiên cậu ta thỏa hiệp vì chuyện tình cảm, vì một người con gái, khó khăn biết bao.”

Tưởng Thành Duật cúi đầu uống trà, anh ấy cũng đang kiểm điểm bản thân.

Lê Tân Hòa: “Trong mắt nhiều người, có thể cho rằng công sức cậu ta bỏ ra vì một người con gái quả thật không dễ, dù sao thì lúc cậu ta 30 tuổi đã có thể làm cho GR trở thành một truyền kì trong giới đầu tư cùng với chú, nhiều tinh anh giao hết tài sản của mình cho cậu ta quản lí như thế cũng có thể đoán ra được.”

“Những người đàn ông như thế nên được yêu nên tôn sùng và ngưỡng mộ mới phải.”

Bà nhìn Tưởng Thành Duật, kì thực cũng đang nói anh ấy, “Hai người không chỉ ưu tú, hơn nữa còn có gia thế mà vô số người nằm mơ cũng không được, có nguồn tài chính đáng tự hào, cho dù ngồi tít trên cao cũng không ai dám chê trách.”

Lê Tân Hòa không tiếc lời khen cho Phó Thành Lẫm, “Phó Thành Lẫm đủ ưu tú, ưu tú đến nỗi người lăn lộn hơn hai mươi năm trong thương trường như chị cũng cảm thấy đáng gờm, và cũng vô cùng thưởng thức sự bình tĩnh, sát phạt quyết đoán của cậu ta. Cậu ta là mẫu đàn ông mà rất nhiều phụ nữ mơ ước muốn gả.”

“Nhưng mẫu đàn ông như thế, muốn cậu ta bỏ ra chút tình cảm quá khó. Người phụ nữ bên cạnh cậu ta phải chịu đựng ấm ức, trừ phi thèm muốn tiền của cậu ta, có được những thứ họ muốn, điều đó sao cũng được.”

“Thứ Tranh Tranh không thiếu chính là tiền.”

Tưởng Mộ Quân uống uống cốc cà phê đã nguội lạnh, sau đó rót lại một cốc nóng cho Lê Tân Hòa.

Bà nội Tưởng nhìn cốc của mình, lại liếc nhìn ông nội Tưởng, gửi vài ánh mắt qua đó.

Ông nội Tưởng nhận ra, vừa nghĩ gọi con trai lớn tiện tay rót một cốc, nhưng nhìn ánh mắt u ám của vợ, ông nền nuốt lại những lời đã đến nơi cổ họng.

Ông đứng dậy rót cà phê.

Lê Tân Hòa vẫn nói câu đó: “Không phải nói em và Phó Thành Lẫm không tốt, không ai là hoàn hảo cả. Người người làm mẹ là chị, tất nhiên muốn tìm cho con gái một phần tình cảm có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.”

Chứ không phải cho nó vài viên kẹo đường rồi để nó cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Nhân lúc Tưởng Mộ Quân vào nhà bếp, Lê Tân Hòa nói với Tưởng Thành Duật.

“Thành Duật, có lẽ bây giờ chú vẫn chưa hiểu, con gái chịu ấm ức bên ngoài, khi về nhà tâm lý luôn hy vọng có được sự an ủi vô điều kiện của gia đình, không cần phải nói lý lẽ gì to tát. Chúng ta đều hiểu lý lẽ, nhưng cái ấm ức đó lại không thể cho qua được, khoảnh khắc đó muốn được đặt lên trái tim.”

Đột nhiên Tưởng Thành Duật nghĩ đến Đường Đường.

Lê Tân Hòa hài lòng nói: “Anh trai chú chính là như thế, chuyện làm ăn của chị không thuận lợi, anh ấy hỏi thẳng chị ai làm chị ấm ức, anh ấy chống lưng giúp chị, anh ấy không giảng đạo lý với chị. Khi trong lòng chị đã thoải mái, sự ấm ức không nuốt trôi đó đã biến mất, làm sao chị có thể để anh ấy đi tìm người ta tính sổ chứ.”

“Phó Thành Lẫm chính là thiếu điểm này với Tranh Tranh.”

“Cậu ta không thể từ bỏ thân phận của mình vô điều kiện để dỗ Tranh Tranh khi nó ấm ức.”

Về bữa tiệc sinh nhật của Phó Thành Lẫm tối hôm qua, bà đều có thể hiểu, chính vì chắc chắn sau đó Phó Thành Lẫm cũng không đi tìm Tranh Tranh, bà giận đến mức gửi tin nhắn cho Phó Thành Lẫm lúc nửa đêm, sáng nay nói toạc ra hết mọi việc.

“Tối hôm qua Tranh Tranh mặc chiếc váy dạ hội mà chị mua đắt nhất cho nó đến dự tiệc, chị biết nó qua đó nhưng không ngăn cản. Nó trang điểm xinh đẹp như thế, chắc chắn là vì nó rất vui. Cuối cùng lại có kết quả như vậy.”

Lê Tân Hòa thẳng thắn, “Chị không ngờ được.”

Hai tay Tưởng Thành Duật cầm cốc thủy tinh, đừng nói là chị dâu, đến anh ấy cũng sững sờ sau khi biết.

Điều Lê Tân Hòa tiếc nuối nhất là, “Phó Thành Lẫm bị tạt rượu, cậu ta không đuổi theo Tranh Tranh, đến mức như thế rồi mà cậu ta vẫn kìm nén được.”

Bà cười khổ bất lực, “Nếu đổi lại là chú và Đường Đường, có thể chú cũng sẽ không đuổi theo, bởi vì các người phải suy nghĩ đến cái thể diện mà các người nên có, đuổi theo phụ nữ trước mặt mọi người thật là mất thân phận.”

Tưởng Thành Duật không phản bác.

Tưởng Thành Duật siết cốc thủy tinh, rõ ràng nước trà nóng hổi, nhưng anh ấy lại thấy uống vào lạnh ngắt khi nghe chị dâu nói thế.

Lạnh đến nôi dạ dày co thắt.

Cà phê đến rồi.

Mùi thơm lan tỏa.

Lê Tân Hòa chẳng còn hứng uống, bà khuấy nhẹ, “Nếu đổi lại là Cận Phong, chú đoán xem cậu ta sẽ làm thế nào?”

Bà tự hỏi tự trả lời: “Cho dù cậu ta có rớt mất một chiếc giày, cậu ta cũng sẽ chạy ra ngoài ôm người ta vào lòng.”

Tưởng Mộ Quân tỏ thái độ: “Anh cũng thế…”

Tưởng Thành Duật: “…”

Cạn lời.

Lê Tân Hòa từ từ bình tĩnh lại, “Nếu hai người yêu nhau mà quá xem trọng thể diện, suy nghĩ quá nhiều, thì đó không phải tình yêu nữa, cần hay không cần đều như nhau. Khi tình yêu đang mặn nồng, Phó Thành Lẫm bị chị ép cũng không có một chút gì là manh động, còn hy vọng sau này cậu ta sẽ chiều ý Tranh Tranh nhiều hơn ư? Không bao giờ.”

Tưởng Mộ Quân thấy bà xã không muốn uống cà phê, ông bèn đưa một cốc nước ấm qua.

Lê Tân Hòa nhấp một ngụm nước, “Cậu ta yêu đương cứ như đầu tư vậy, tiến hành theo kế hoạch, đầu tiên phải sắp xếp xong, sắp xếp ổn thỏa, đảm bảo không xảy ra chút sai sót nào, hẹn hò thì như thi hành công vụ, thật chẳng dụng tâm.”

Bà vẫn nói như vậy, “Cậu ta đã qua cái tuổi ăn quán vỉa hè với Tranh Tranh, đi dạo trong những con hẻm, chụp ảnh tự sướиɠ khắp nơi, đây không phải lỗi của cậu ta, nhưng Tranh Tranh không cần thiết phải chịu đựng những thứ này.”

“Chị lăn lộn cả nửa đời người, tiền tài cho Tranh Tranh không ít hơn Phó Thành Lẫm, chị không chịu được con gái chị chịu ấm ức ở chỗ người ta.”

“Trong chuyện tình cảm, cậu ta phải là Phó Thành Lẫm, chứ không phải là ông chủ của GR.”

Lê Tân Hòa nói những lời từ tận đáy lòng với Tưởng Thành Duật, “Thành Duật, nếu chú muốn theo đuổi lại Đường Đường, chú phải là người đàn ông của Đường Đường. Một người đàn ông bảo vệ cô ấy thực sự, một người cô ấy có thể làm nũng bất cứ lúc nào, người đàn ông thi thoảng giở tính trẻ con, chứ không phải cổ đông lớn của GR ngồi chễm chệ trên cao, không phải ông chủ của công ty chú, không phải là cậu ấm nhà họ Tưởng.”

Tưởng Thành Duật nặn ra một câu nói từ trong cổ họng, “Chị dâu nói đúng.”

Anh ấy vội giải thích, “Lời này tuyệt đối không phải nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Lê Tân Hòa không quan tâm nữa, không hy vọng hai người họ có thể sửa đổi chỉ trong ngày một ngày hai. “Các chú đừng giúp Phó Thành Lẫm nữa, nếu cậu ta không muốn thay đổi chính mình, ai cũng không giúp nổi.”

Bà cất điện thoại vào túi.

“Các chú không phải không biết chị nuông chiều Tranh Tranh bao nhiêu. Một người cường thế như chị, chị không yêu cầu nó phải trải qua cuộc đời mà chị lên kế hoạch cho nó. Chuyên ngành của nó, sở thích của nó, công việc thực tập của nó, cho dù chị không công nhận, chị cũng chiều theo ý nó, bởi vì nó vui vẻ. Nhưng Phó Thành Lẫm làm cho nó không vui.”

Lê Tân Hòa cầm túi lên, “Ba mẹ, con về công ty trước, buổi sáng vẫn còn.”

Bà nội Tưởng, “Ăn cơm rồi đi, không ăn sao được.”

Lê Tân Hòa quơ tay, “Con không đói.”

Tưởng Mộ Quân đứng dậy, cầm áo khoác cho bà, “Đi cùng đi, anh vẫn đủ thời gian, tiện thể đưa em đi.”

Hai người rời đi.

Bà nội Tưởng ngủ không ngon nên lên tầng ngủ bù. Ông nội Tưởng thì đến sân tập thể dục buổi sáng, chỉ còn lại mỗi Tưởng Thành Duật trong phòng khách, cứ như bị lãng quên.

“Mẹ, con vẫn chưa ăn cơm mà.” Tưởng Thành Duật nhìn bóng lưng đi lên cầu thang, bất lực nói.

“Con còn có mặt mũi ăn à.”

“...”

***

Tưởng Thành Duật đứng trong sân một hồi, cơm nóng đâu chẳng thấy, chỉ có ăn một bụng gió lạnh. Mẹ nói anh ấy còn mặt mũi nào để ăn, thế là đầu bếp không dám tự tiện làm bữa sáng cho anh ấy nữa.

Anh ấy còn muốn hút điếu thuốc.

Nhưng nghĩ đến Đường Đường, anh ấy lại ném hộp thuốc vào trong xe.

[Sáng sớm lạnh, em mặc nhiều một chút.] Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn cho Đường Đường, sau đó kéo cửa xe, lái rời đi.

Trên đường trở về, anh ấy còn lo buồn thay cho Phó Thành Lẫm.

Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho Phó Thành Lẫm, sợ anh bị chị dâu đả kích đến nghĩ không thông.

“Đến nhà chưa?”

Phó Thành Lẫm đang kẹt trong dòng xe, anh nhìn chiếc xe phía trước, “Chưa.”

Anh biết Tưởng Thành Duật lo lắng cái gì, “Nếu là tôi lúc hai mươi hai tuổi, bị chủ tịch Lê gọi qua đó chắc chắn cảm thấy mất mặt không chịu được.”

Tưởng Thành Duật trêu đùa, “Sao nào, không gọi chi dâu nữa à? Chẳng phải gọi anh cả rất trôi chảy ư.”

Phó Thành Lẫm chẳng có tâm trạng nói chuyện phiếm: “Cậu nói với bố mẹ cậu một tiếng, không cần nói tốt giúp tôi nữa, không cần âm thầm giúp tôi nữa.”

Tưởng Thành Duật nói thẳng, “Cậu nghĩ gì thế, không có ai giúp cậu cả, bố mẹ tôi biết hết rồi, sau này đãi ngộ của cậu cũng như tôi thôi, đừng vọng tưởng có trà nóng mà uống.”

Chiếc xe đằng trước khởi động, Phó Thành Lẫm đạp chân ga, “Hôm nay xem như tạm thời vạch rõ ranh giới với gia đình cậu, không cần mọi người tiếp tục giúp đỡ. Sau này tôi làm gì, chủ tịch Lê không quản được tôi, bà ấy có ly hôn với anh trai cậu, cũng chẳng còn quan hệ gì với tôi.”

Tảng đá trong lòng Tưởng Thành Duật rơi xuống, xem ra Phó Thành Lẫm đã bình tĩnh lại, biết vấn đề giữa mình và Tranh Tranh nằm ở đâu. Xem như những lời nói đó của chị dâu không phải vô ích.

Phó Thành Lẫm ngắt điện thoại, nhân lúc kẹt xe, anh gửi tin nhắn thoại trong nhóm chát của gia đình: [Bắt đầu từ hôm nay không cần mọi người giúp đỡ, con sẽ tự theo đuổi Tranh Tranh.]

Ông nội: [Lại gặp trở ngại rồi. Thôi không sao, còn nước còn tát. Con xem Ký Trầm, nó đã vấp phải bao nhiêu bức tường khi theo đuổi Du Khuynh, bây giờ đã kết hôn rồi, con cái cũng có rồi, con không thua kém em trai con đâu.]

Đến ngã tư phía trước, rẽ trái, đi thẳng theo hướng khu nhà cho thuê.

Phó Thành Lẫm dừng trên bên lề đường, giống như trong quá khứ, lấy ra hai hộp đồ hộp cho mèo từ cốp sau xe.

Anh đi ngang qua bồn hoa, không kìm được sự ngạc nhiên.

Đã lâu không đến, tất cả đã thay đổi.

Từ khi Lê Tân Hòa biết anh đang theo đuổi Lê Tranh, anh không đến đây nữa, mà chỉ nhờ trợ lý Tằng liên hệ với bên bất động sản làm mới lại chỗ này.

Hai chú mèo nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành trong ổ, anh mở hộp đồ ăn đặt trước ổ, đợi bọn nó tỉnh dậy rồi ăn.

Buổi sáng cuối tuần trời mùa đông, tám giờ rưỡi, “nhị thế tổ*” vẫn chưa thức dậy.

*二世祖 – chỉ những người không thiếu của cải, chỉ biết tiêu tiền hưởng lạc, chuyên chỉ đời thứ nhất giàu có quyền thế, những cậu ấm cô chiêu đời thứ hai chỉ lo ăn chơi.

Tối quá lái xe hóng gió với Lê Tranh, gần ba giờ sáng mới về.

Tiếng chuông cửa vang lên, Cận Phong kéo chăn lên tận đầu.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng “đing đoong” kêu lên không ngừng.

Anh ta chửi tục một câu rồi vén chăn dậy.

Điều phiền hà nhất khi ở đây là ai đến cũng có thể gõ cửa, không giống như sống ở chung cư, không có hẹn trước thì không ai có thể đến được tầng lầu phòng anh.

Cho dù mẹ có đến, cũng có dì trong nhà mở cửa, không cần anh phải bò dậy khỏi giường.

“Ai thế?”

Không có tiếng của ai ngoài cánh không được cách âm cho lắm đó.

Cận Phong nhìn thấy một khuôn mặt không biểu cảm thông qua lỗ mắt mèo, “Đợi hai mươi phút.”

Anh ta kéo lê chiếc dép xoay người vào nhà tắm, thi thoảng còn ngáp một cái.

Phó Thành Lẫm dựa lưng vào lan can bảo vệ trên ở hành lang, gió Bắc thổi ù ù.

Anh nghịch bật lửa, ngọn lửa bị gió tạt hỗn loạn.

Anh vô cùng chán ngắt, bên trong phòng vẫn chưa có động tĩnh.

Phó Thành Lẫm lấy điện thoại xem tin nhắn, lần nhắn tin cuối cùng dừng ở [97].

Trong hơn ba tháng, vô hình chung anh đã bỏ rơi cô lâu như vậy.

Tối hôm qua còn nói với cô: Sao em lại đến đây?

Hai mươi lăm phút trôi qua, cửa đã mở.

Phó Thành Lẫm thu lại suy tư rồi bước vào phòng.

Cận Phong vừa lau tóc vừa chỉ vào phòng bếp, “Tự rót nước đi, máy pha cà phê ở đâu cậu cũng tự tìm đi.”

Phó Thành Lẫm đóng cửa lại, treo áo khoác lên.

Anh vẫn chưa ăn bữa sáng, bụng rỗng nên không muốn uống cà phê, thế là rót một cốc nước ấm.

Cận Phong uể oải ngồi lên ghế sô pha, “Đến nghe ngóng tình trạng của công chúa à?”

Phó Thành Lẫm dựa trên tay vịn ghế sô pha, “Không phải.” Tình trạng của Lê Tranh không cần phải nghe ngóng, anh biết chắc chắn bây giờ cô rất buồn.

Cận Phong hiếu kì nhìn anh, “Lẽ nào chúng ta còn có tiếng nói chung gì đó nữa sao?”

Phó Thành Lẫm nói thẳng: “Không có.”

Nhưng nói không chừng sau này sẽ có.

“Thế sao cậu tự mò đến đây?”

Có những lời trong lòng nghĩ thì dễ, nhưng nói ra lại là một chuyện khác.

Phó Thành Lẫm uống nửa cốc nước, “Tôi vừa về từ nhà họ Tưởng, chủ tịch Lê gọi tôi qua đó.”

Cận Phong gật đầu, anh ta không hề ngạc nhiên.

Bời vì gần đây anh ta cảm thấy ra ngoài cùng công chúa luôn có người theo dõi, sau này vệ sĩ của anh nói rằng đó là người phụ trách an toàn cho Lê Tranh.

Phó Thành Lẫm tiếp tục nói: “Có nhắc đến cậu, nói rằng cậu càng thấu hiểu Tranh Tranh hơn, phù hợp với cô ấy.”

“Cái gì?” Cận Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy, không thèm lau tóc nữa, “Chủ tịch Lê khen tôi như thế sao?” Được khen mà sợ.

Lê Tân Hòa nổi tiếng có năng lực ở trong giới, con người bà rất khiêm tốn.

Anh ta chưa từng tiếp xúc qua, nghe nói ngoài đời bà ấy rất hài hước, tính tình hiền lành, nhưng nếu ở trên bàn đàm phán lại như Phó Thành Lẫm.

Cận Phong lau loạn đầu tóc, “Tôi còn tưởng rằng chẳng là cái thá gì trong mắt những người lớn bọn họ, ngoại trừ ăn chơi lêu lổng thì chẳng được tích sự gì.”

Anh ta cười, “Mắt nhìn của mẹ chúng ta không tệ.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Vênh mặt lên tận trời.

Tâm trạng của Cận Phong rất thoải mái, anh ta trả khăn về lại phòng tắm, những sợi tóc vẫn còn nhỏ nước, trượt xuống cổ mát lạnh.

“Nhưng mà.” Cận Phong biết rõ mình, “Mẹ chúng ta nói quá rồi. Tôi khá là khốn nạn, không có một chút trách nhiệm, cũng không muốn chịu trách nhiệm.”

Vì thế, cho dù anh ta thích ai, cuối cùng cũng vì trách nhiệm mà lùi bước.

Đột nhiên Cận Phong nghi ngờ nhìn Phó Thành Lẫm: “Cậu rảnh rỗi như vậy từ khi nào, không ngờ đặc biệt đến đây nói với tôi là tôi được mẹ chúng ta khen ngợi.”

Phó Thành Lẫm: “Muốn hỏi chuyện cậu.”

Cận Phong ra hiệu cho anh nói, anh ta chỉ chỉ vào lỗ tai mình.

Rửa tai lắng nghe.

“Cậu đã biết lần Hướng Thư và Tranh Tranh quay quảng cáo ở bãi thi lái ô tô rồi chứ?”

“Vốn không biết, buổi đánh golf lần đó, cậu bắt Hướng Thư xin lỗi công chúa, tôi có mù đi chăng nữa cũng biết chuyện gì xảy ra.”

Cận Phong bật máy lọc không khí, anh ta muốn hút điếu thuốc, nhưng bao thuốc rỗng không, anh ta lại trở về phòng khách.

“Cậu cũng cảm thấy mình xử lý chuyện này có vấn đề ư?”

Phó Thành Lẫm không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng chắc chắn là có. Bởi vì lúc đó Lê Tranh rõ ràng bất mãn, là sự bất mãn dành cho anh, sau này quá bận, anh đã quên mấy chuyện này.

Hôm này tâm trạng của Cận Phong rất tốt, nên bèn chỉ điểm cho anh chút ít.

“Cái cảm giác bị người ta nhìn cậu có biết khó chịu bao nhiêu không?”

Nói được một nửa, Cận Phong vào nhà bếp rót cốc nước ấm, xúc thêm vài thìa đường bỏ vào trong.

Phó Thành Lẫm nhận ra nói chuyện với Cận Phong rất mệt nhọc, cậu ta cư như bị chứng ADHD* vậy, không thể ngồi yên một chỗ nói cho xong chuyện rồi mới đi làm việc khác.

*ADHD, tiếng Trung là 多动症, chứng rối loạn tăng động, giảm chú ý ở người lớn, là một rối loạn bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động quá mức và hành vi bốc đồng.

Cận Phong mang nước đường ra.

Phó Thành Lẫm đợi cậu nói tiếp.

Cận Phong ngồi bên bàn ăn, thi thoảng thổi cái cốc, “Sáng sớm hôm đó, chưa đến năm giờ công chúa đã dậy, lái xe hơn ba tiếng đồng hồ đến làm việc, kết quả bị đám người hợp lại chọc phá, sau khi Hướng Thư biết lại dung túng cho trợ lý và người đại diện, sau đó bị công chúa vạch trần, cô ta còn giả ngây ấm ức không hiểu.”

Thứ Phó Thành Lẫm muốn nghe không phải cái này: “Nói vào trọng điểm.”

“Trọng điểm chính là, nếu như lúc đó tôi biết công chúa bị chơi xấu, tôi sẽ trực tiếp kéo cô ấy đến trước mặt Hướng Thư đối chất, cho dù Hướng Thư là bạn của tôi cũng không ngoại lệ.”

Cận Phong uống một ngụm nước đường, rất ngọt, “Là bạn của tôi lại không chút tôn trọng người mà tôi thích thì còn làm bạn với cô ta làm gì?”

“Cạch”, Phó Thành Lẫm đang quẹt bật lửa lại thả tay ra.

“Nếu lúc đó cậu đã biết chuyện này, và gọi điện thoại trực tiếp cho cô ấy, muốn dẫn cô ấy đến trước mặt Hướng Thư giải quyết thì chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động, và cũng không làm cậu khó xử, cũng không để cậu đi tìm Hướng Thư đối chất thật sự. Chẳng phải cô ấy chỉ muốn một chút thái độ của cậu thôi sao?”

“Cậu thì hay rồi, chỉ để Hướng Thứ xin lỗi cô ấy, cũng không quan công chúa có buồn hay không.”

Cận Phong chân thành nói: “Xin lỗi là thứ yếu, thậm chí là dư thừa, bởi vì đây là cố ý hãm hại, xin lỗi không thôi rất giả dối.”

“Cậu nên quan tâm đến công chúa, một câu thôi cũng đủ rồi.”

Cận Phong không rõ rốt cuộc làm sao Phó Thành Lẫm có thể thuyết phục Hướng Thư xin lỗi, “Cậu uy hϊếp, hay là tỏ rõ thái độ của cậu?”

Phó Thành Lẫm không giấu diếm, “Cái trước.”

Nếu không xin lỗi, Hướng Thư không cần gọi điện thoại cho anh, không cần đến GR thực tập nữa.

Cận Phong: “Điều này giống như phụ huynh phạt con cái khi phạm lỗi lầm, nếu nó không ngoan, cậu sẽ không cho nó tiền tiêu.”

“Nhìn thì có vẻ cậu vì công chúa, nhưng nghĩ kĩ thì không phải là như vậy, cậu đã đứng sai lập trường, cậu đã vô thức xem Hướng Thư là người của mình, cậu cảm thấy lần này đúng thật là lỗi của cô ta, và cũng đã để cho công chúa tổn thương, không xin lỗi sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên và lợi ích của Hướng Thư.”

Nước đường uống rất ngon.

Qua một lúc.

Cận Phong tiếp tục nói.

“Cậu xem công chúa là một người ngoài.”

“Vì thế công chúa bất mãn, Hướng Thư không kiêng nể gì cả.”

Cận Phong uống nước đường, còn hỏi Phó Thành Lẫm có uống không.

Phó Thành Lẫm chẳng để ý, anh đang suy nghĩ cẩn thận về những lời Cận Phong nói vừa rồi.

Cận Phong ngồi thẳng, đồng thời vươn vai một cái.

“Công chúa ghen không phải vì cậu giúp Hướng Thư, mà ghen vì cậu đối tốt với Hướng Thư hơn cô ấy. Nếu như cậu đặt cô ấy lên vị trí hàng đầu mọi lúc, thì cho dù thỉnh thoảng cậu giúp Hướng Thư, ăn chung với Hướng Thư và những người bạn khác, cô ấy cũng lười hỏi. Cô ấy cũng có bạn khác giới, chẳng phải sao?”

“Còn nữa,” Cận Phong lại nhớ ra, “Cậu thấy lời xin lỗi của Hướng Thư có chút gì là thành ý không? Lúc đó cậu ở hiện trường. Xin lỗi cũng cần phải chú trọng, nếu phạm lỗi ở những nơi công cộng, phải xin lỗi ngay trước mặt tất cả mọi người, đó mới là thành ý. Nếu phạm lỗi khi ở riêng, thì phải tìm người ra xin lỗi riêng, đây mới là thái độ.”

Hôm nay nói nhiều như thế, Cận Phong cũng không tiếc nói thêm vài câu, “Cậu Anh xem Hướng Thư, người ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, cô ta còn già mồm đưa chai nước cho công chúa trước mặt nhiều người như thế, còn ngay trước mặt cậu, nếu công chúa không tha thứ, chẳng phải tỏ rõ cô ấy là người hèn mọn lại không tiết chế ư. Thể loại xin lỗi đó chẳng phải rất ghê tởm sao?”

Cận Phong uống hết ngụm nước đường cuối cùng.

“Tôi đã đủ thành ý rồi, trước kia luôn âm thầm giúp cậu, đăng status nhắc nhở cậu đủ kiểu, không “đào chân tường” nhà cậu, hôm nay lại chỉ điểm cho cậu nhiều như thế.”

Cận Phong ngồi đối diện Phó Thành Lẫm, hai chân bắt chéo, tư thế rất nghiêm túc.

“Tôi định chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.”

Phó Thành Lẫm ngẩng đầu, mở miệng nói: “Ý gì?”

Cận Phong đỡ trán, “Có sự chấp nhận của chủ tịch Lê, tất nhiên, tôi biết sự chấp nhận này chỉ là để so sánh với anh, không có nghĩa là tôi thật sự tốt, nhưng mà tôi vẫn rất vui.”

Phó Thành Lẫm bất lực: “Có phải cậu thấy rất thú vị không?”

Cận Phong trở nên nghiêm túc, “Lần này tôi có đùa với cậu.”

Anh ta nói tại sao muốn theo đuổi.

“Gần đây tôi bị mẹ làm phiền đến nổ não, tôi muốn nghiêm túc theo đuổi công chúa, nếu như tôi theo đuổi lúc trước đó, hình như có chút không phải. Bây giờ cô ấy đã bỏ anh hoàn toàn rồi, không thể nói là tôi chen chân vào nữa.”

Bỗng dưng Cận Phong mỉm cười, cảm giác giống như tuyên chiến, hơn nữa là tuyên chiến với Phó Thành Lẫm.

Có chút không tự lượng sức mình.

Phó Thành Lẫm không nói năng gì, chỉ yên tĩnh nhìn anh ta.

Cận Phong bình tĩnh nói: “Từ bây giờ hai chúng ta sẽ cùng chạy đua, có thể cậu nhanh hơn tôi, bởi vì công chúa vẫn chưa thể quên được cậu, đây là ưu thế của cậu.”

Tất nhiên là anh ta cũng có ưu thế.

Anh ta trẻ hơn Phó Thành Lẫm.

Cận Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, “Khả năng tôi thua cậu vô cùng lớn.”

Tỉ lệ chiến thắng thật mỏng manh.

Nhưng không theo đuổi sẽ hối tiếc.

Cho dù thua cũng không mất mặt.

Anh ta không phải là người không thể thua, Phó Thành Lẫm cũng không phải người nhỏ nhen. Nếu thua rồi, sau này chỉ làm bạn. Anh ta muốn trải nghiệm xem trách nhiệm là gì.

“Thua rồi cũng không thiệt.”

Cận Phong hữu nghị nhắc nhở Phó Thành Lẫm, “Lúc trước tôi đăng status đa số là để cậu xem, muốn cậu hiểu công chúa hơn một chút, biết được tình hình gần đây của cô ấy.”

Không phải anh ta dát vàng vào mặt mình, không phải kể công với Phó Thành Lẫm, “Đừng hiểu lầm, thực ra là tôi giúp công chúa. Vòng bạn bè sau này của tôi sẽ thể hiện tình cảm của tôi thật sự, có thể sẽ đâm vào tim cậu, cậu cẩn thận một chút.”

Cận Phong nói: “Tôi sống ở tầng bốn, nhìn xa hơn cậu.”

Phó Thành Lẫm xoa xoa chóp mũi, anh đến để hỏi chuyện, kết quả hỏi ra được một tình địch.

Điện thoại của Cận Phong rung lên, tiếng chuông truyền đến từ phòng ngủ, anh ta bước vào nhận điện thoại.

Cùng lúc đó, chuông của cũng vang lên.

Phó Thành Lẫm đứng dậy đi mở cửa, anh không hề do dự, cứ thế kéo cửa ra.

Lê Tranh đứng hình, trong lúc hoảng hốt còn tưởng mình nằm mơ, nhưng cô biết là không phải.

Đứng trước mặt cô đây đích thực chính là Phó Thành Lẫm.

Bên miệng cô còn có chút dầu, chắc là vừa cắn một miếng lớn.

Tay kia xách vài xiên quẩy, còn có bánh thịt bò mà Cận Phong thích.

Cái này còn chưa tính là gì.

Vừa rồi cô xuống tầng mua đồ ăn sáng, gió rất lớn, cô đội mũ của áo khoác bông, lên tầng cô vừa mới bỏ mũ ra, tóc tai đều bị bẹp xuống, rối tung cả lên, còn có dáng vẻ nhe nanh múa vuốt đó nữa.

Đây là lần đầu tiên cô hớ hênh trước mặt Phó Thành Lẫm.

Vẻ thần tiên mất đi sạch sẽ.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ cô chẳng có quan hệ gì với anh, mặc kệ anh ta nghĩ gì.

Phó Thành Lẫm mở rộng cửa, “Anh vừa đến, tìm Cận Phong có chuyện.”

Lê Tranh không nhìn anh, cô đè ép tâm trạng nhộn nhạo xuống.

Cô thay giày, đi thẳng vào nhà bếp, “Cận Phong? Ăn cơm thôi.”

Cận Phong nói với điện thoại: “Mẹ, không nói nữa, Lê Tranh mua bữa sáng về rồi.”

Lê Tranh đã không còn quan tâm hình tượng nữa, há miệng ăn quẩy.

Cận Phong đi đến, “Sao em đến sớm thế?”

Lê Tranh điềm nhiên như không nói: “Tỉnh ngủ rồi.”

Thật ra là ngủ không được.

Nằm trên giường khó chịu, thế là cô bò dậy.

Tối qua Cận Phong hóng gió cùng cô mấy tiếng đồng hồ, cô có qua có lại, đi mua đồ ăn sáng, biết ngay anh ta lười xuống tầng.

Cận Phong rửa tay, “Quẩy vừa ra lò hả?”

“Ừ, còn nóng đấy.”

Cận Phong cúi xuống, lấy ra một que quẩy trong túi nilon cô đang xách, thơm lừng.

Anh ta vào nhà bếp lấy hai cái bát và đũa, đổ sữa đậu nành vào bát.

Lê Tranh còn mua dưa muối, anh ta lại đi tìm cái đĩa nhỏ soạn ra.

Hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện, xem Phó Thành Lẫm như là không khí.

Không xem anh là không khí cũng không được, nếu như anh qua ăn, chắc chắn Lê Tranh sẽ đi.

Cận Phong nhớ ra, “Tương ớt mà mẹ Giang Tiểu Nam mang đến rất ngon, ngọt mà không quá cay.” Anh ta lấy một bình trong tủ lạnh, tiện thể mang theo một cây xúc xích.

Sau khi bóc ra, anh ta bẻ một cho Lê Tranh, “Chấm tương ăn đi, mỹ vị nhân gian đó.”

Phó Thành Lẫm lật xem tạp chí, lật được vài trang rồi những vẫn không biết trên đó viết cái gì.

Thi thoảng anh lại nghiêng đầu nhìn phía bàn ăn.

Lê Tranh và Cận Phong trực tiếp dùng tay cầm, cây xúc xích ăn, chẳng cầu kì chút nào.

Anh nhớ đến khoảng thời gian học đại học, anh và Tưởng Thành Duật sinh tồn nơi hoang dã, thường nhóm lửa nướng bánh bao ăn, lúc đó cũng chẳng cầu kì gì.