Khi Lê Tranh và Từ Sướиɠ đến đồn cảnh sát, một cuộc tranh cãi phát ra từ phòng hòa giải.
“Triệu Đồng, thần kinh cô bị gì vậy! Ai ai nɠɵạı ŧìиɧ! Hả?”
Lúc giọng nói giảm xuống, một tiếng tát “bốp” vang lên.
Người đàn ông chết lặng.
Phòng hòa giải im bặt.
Thế giới dường như cũng yên lặng.
“Tiểu Đồng à, có chuyện gì muốn nói thì con cứ nói đi.” Trái tim của bà mẹ như thắt lại, một cái tát vào mặt con trai bà cũng không khác gì rơi xuống mặt bà.
Bà không khỏi nắm chặt hai tay, nhẫn nhịn chịu đựng, “Đồng chí cảnh sát, nói gì đi chứ, chỗ này… chỗ này không thể đánh người đâu.”
Người phụ trách hòa giải là một nữ cảnh sát, cô ấy chỉ nói hai câu tượng trưng, để Triệu Đồng không bị kích động.
Triệu Đồng nhìn bàn tay phải vừa đánh ai đó, đau đến tê dại. Nhưng so với trái tim đang thắt lại của cô ta, nỗi đau này chẳng là gì.
Trong phòng hòa giải có không ít người, mẹ chồng cô ta, cùng một số người thân trong gia đình. Người đàn ông cố gắng kiềm chế, xoa xoa mặt, “Sáng sớm cô muốn đập muốn đập gì cũng được, tôi cũng không so đo với cô, biết cô bị áp lực trong công việc, nhưng tâm trạng có tệ đến đâu cũng không được vu khống cho tôi…”
Nói chưa hết câu đã bị Triệu Đồng ngắt lời, cô ta gằn từng chữ một, “Khuyên anh nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu anh lại mạnh miệng nói lời nào không đúng sự thật, cái tát này của tôi không có mắt.”
Người đàn ông bỗng cảm thấy ngột ngạt.
“Tiểu Đồng, chúng ta về nhà rồi nói chuyện, đừng gây chuyện làm chậm trễ công việc của cảnh sát.” Lúc này, một người lớn tuổi khác trong phòng hòa giải lên tiếng.
Đây là dì của người đàn ông, qua điện thoại Triệu Đồng thông báo cho bảy người dì và tám người cô của chồng cô cũng đều đến.
“Đó không còn là nhà nữa, làm sao quay về được?” Triệu Đồng nói với giọng bình tĩnh, “Tới cũng tới rồi, nếu không giải quyết tốt bằng lời nói, tôi lại phải trở về chiến đấu một lần nữa.”
Mọi người: “…”
Người đàn ông nhìn thấy phóng viên cũng có mặt ở đây, không muốn gây ồn ào, vì nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh trong công ty, làm thế không đáng.
Anh ta lẩm bẩm: “Vợ à, em nói cho anh biết muốn giải quyết thế nào, đều nghe em. Là anh không đúng, buổi tiệc tối qua anh không nên uống nhiều như vậy, cũng không nên cãi nhau nửa đêm khiến em không ngủ được.”
Triệu Đồng bỗng nhiên mỉm cười, chỉ nói hai chữ: “Ly hôn.”
Người đàn ông đột ngột ngồi thẳng dậy, “Không thể được.”
Người thân trong gia đình cũng chạy đến, khuyên can họ nên giữ bình tĩnh, làm sao có thể ly hôn được.
“Triệu Đồng, chúng ta cãi nhau cũng có mức độ được không?” Người đàn ông vò tóc mình, “Có phải em chán ghét anh vì anh không kiếm được nhiều tiền như em không, em…”
Triệu Đồng cả tinh thần và thể xác đều cảm thấy kiệt sức, lười phải nói nhiều lời, từ trong túi lấy ra một tập hồ sơ, đập thẳng vào mặt người đàn ông, “Anh còn muốn mặt mũi sao!”
Do quá dùng sức, không ít bức ảnh bị tuột ra ngoài rồi rơi xuống đất.
“Bộp” một tiếng, khuôn mặt người đàn ông trở nên tái mét.
Lê Tranh đứng ở cửa phòng hòa giải, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Triệu Đồng, Triệu Đồng hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, thật dễ để nhận ra cả đêm cô ta không được nghỉ ngơi.
Trong phòng thực ra rất mát mẻ, cô lại cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Từ Sướиɠ tắt camera, đến gần Lê Tranh nhỏ giọng nói: “Chồng của thư ký Triệu là giám đốc điều hành một công ty bất động sản nào đó, nhưng công ty đó không thể so sánh được với tập đoàn Nam Phong.”
‘Cốc cốc’, phía sau lưng cô có chuyển động, cửa phòng hòa giải được đẩy ra từ bên ngoài.
Lê Tranh quay lại nhìn xung quanh, đột nhiên không kịp đề phòng, đυ.ng phải ánh mắt lạnh lùng của Cận Phong. Hôm nay anh không mặc áo vest, áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
Từ biểu hiện của Cận Phong thì Lê Tranh có thể nhận ra, rõ ràng anh rất ngạc nhiên khi có thể gặp được cô ở khắp mọi nơi.
Cận Phong nhìn Lê Tranh từ trên xuống, ánh mắt anh dừng lại trên micro phỏng vấn trên tay cô.
Triệu Đồng đang ngồi bên trong nhìn thấy ông chủ của mình thì vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta nhanh chóng lấy di động ra, trước khi vào phòng hòa giải cô ta đã tắt âm báo cuộc gọi, lúc này mới thấy ông chủ gọi liền mấy cuộc điện thoại, cô ta đều không nghe máy.
Còn có một tin nhắn: [Tình hình như thế nào? Có nghiêm trọng không?]
Sáng sớm Triệu Đồng xin phép Cận Phong về nhà, nhưng cô ta không nói rõ lý do, chỉ nói là trong nhà có việc.
Cô ta bàn giao công việc của mình cho trợ lý, trợ lý hỏi cô ta có chuyện gì đã xảy ra, cô ta nói mình đang ở đồn cảnh sát, khi nào về công ty cô ta sẽ nói rõ hơn.
Ai biết rằng ông chủ còn đích thân đến đây, còn mang theo cả cố vấn pháp luật của tập đoàn.
“Tồng giám đốc Cận, giải quyết xong bên này tôi sẽ quay về công ty ngay.” Triệu Đồng đầu óc rối loạn, ngượng ngùng nói một câu.
“Đừng lo lắng.” Trước khi đến đây Cận Phong còn tưởng rằng Triệu Đồng có mâu thuẫn với người khác, không ngờ là mâu thuẫn vợ chồng. Với tư cách là ông chủ, anh không thích hợp ở đây vì những việc riêng tư của cấp dưới.
Dặn dò vài lời với luật sư, tạm thời luật sư sẽ ở lại đây.
Nếu Triệu Đồng tiến hành các thủ tục pháp lý để ly hôn, cô ta cần luật sư đại diện.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng hòa giải.
Cận Phong có hẹn bàn công chuyện vào buổi sáng, vốn dĩ anh đến đây để đón Triệu Đồng đi đàm phán, xem tình hình hiện tại của Triệu Đồng, dù mọi chuyện có giải quyết xong, cô ta cũng không quay lại ngay được.
Sau khi rời khỏi phòng hòa giải, Cận Phong gọi cho một thư ký khác, yêu cầu thư ký nhanh chóng có mặt ở nơi hẹn đàm phán.
Trên hành lang, một lần nữa, anh và Lê Tranh chạm mặt nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong phòng có rất nhiều người, Lê Tranh thở ra một hơi, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của anh. Không chịu thua kém, cô liền bắn một ánh mắt đáp trả.
Cận Phong cúp điện thoại, anh không biết Lê Tranh được Triệu Đồng gọi điện thoại đến phỏng vấn, “Phóng viên ở kênh các cô bây giờ có mặt ở khắp mọi nơi. Đưa tin không nên đưa tin, chỉ để thu hút người xem, các cô cũng nên một vừa hai phải đừng chuyện gì cũng can thiệp vào.”
Vừa nói, anh cố ý nói với giọng điệu chậm rãi, như muốn cảnh cáo: “Chuyện rắc thêm muối lên vết thương của người khác, các cô cũng muốn làm.”
Không để cho Lê Tranh có cơ hội nói chuyện, anh liền bước đi.
Ngay sau đó, quay người đi xuống cầu thang.
--
Hơn một giờ sau, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát.
Triệu Đồng quyết định ly hôn ngay khi biết chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, việc hòa giải dường như không có kết quả.
“Hôm nay tôi thật làm phiền mọi người, để mọi người phải chạy lui chạy tới trong ngày nắng nóng như vậy.” Triệu Đồng vừa rồi nói hơi nhiều, giọng nói có chút khàn.
Từ Sướиɠ: “Đừng khách sáo, đây là công việc của chúng tôi.” Cô ấy còn muốn an ủi Triệu Đồng vài câu, suy nghĩ câu từ một lúc lại thấy nói gì cũng trở nên vô nghĩa.
“Cô có lái xe được không? Nếu không thì gọi điện cho người lái xe thay đến?”
Triệu Đồng bất đắc dĩ mỉm cười, “Không sao đâu.”
Cô ta ôm lấy cánh tay, phản ứng so với bình thường chậm hơn vài nhịp, “Khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ thay đổi mọi thứ, sau đó sẽ gửi lại cho mọi người những thông tin để theo dõi cuộc sống tốt của tôi, nếu không buổi phỏng vấn hôm nay của mọi người sẽ không có ý nghĩa gì, có lẽ sẽ khó được lên sóng.”
Từ Sướиɠ cảm thấy hụt hẫng, “Không quan trọng, ngày nào tôi cũng ra ngoài để thu thập tin tức, không phải cứ lấy tin rồi biên tập là có thể lên sóng, cô không cần để tâm.”
Triệu Đồng vẫn đứng ở đó, hai mắt đờ đẫn, ngẩn người vài giây, đột nhiên không biết nói gì, vẫy vẫy tay với Từ Sướиɠ và Lê Tranh, cảm ơn lần nữa rồi lê bước chân mệt mỏi đến chỗ đậu xe.
Lê Tranh vẫn nhìn theo Triệu Đồng cho đến khi cô ta lên xe và đóng cửa lại.
Từ Sướиɠ vỗ vai Lê Tranh, “Đi thôi.” Cô ấy liếc mắt nhìn bầu trời, trời u ám, mây đen ngày càng dày đặc. “Có vẻ như chiều nay trời lại mưa.”
Lê Tranh dời mắt: “Dự báo thời tiết tuần này sẽ có mưa rào và sấm chớp ạ.”
Buổi tối khi cô chuẩn bị tan làm, cơn mưa đã tới như đã hẹn.
Phó Thành Lẫm vừa từ bên ngoài trở về, hôm nay dưới sự dẫn dắt của Tưởng Thành Duật, cùng với chủ tịch tập đoàn Nam Phong và con trai của chủ tịch Cận là Cận Phong, đã tiến hành đàm phán bàn chuyện hợp tác.
GR Capital dự định thực hiện hợp tác chiến lược với công ty sản xuất ô tô của tập đoàn Nam Phong, tại công ty sản xuất ô tô của Nam Phong sẽ cho thử nghiệm thực địa ô tô không người lái trong vài tháng tới.
Anh không quen với phong cách làm việc của Cận Phong, nhưng anh không ngại cùng nhau hợp tác để kiếm tiền.
Anh đã ở bên ngoài cả ngày hôm nay, có không ít công việc dồn ứ lại cần phải xử lý.
Phó Thành Lẫm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết khi nào mưa mới ngừng lại.
Anh gửi một tin nhắn cho Lê Tranh: [Hôm nay để tài xế qua đón em.]
Lê Tranh: [Không cần đâu, cảm ơn anh. Mẹ em đi ngang qua đây, tiện đường đưa em về.]
Phó Thành Lẫm chỉ vừa bấm được chữ ‘U’, còn chưa kịp bấm ‘Ừm’, thì có cuộc gọi đến của Lê Tranh, anh trực tiếp ấn phím trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay anh có phải về muộn à?”
Phó Thành Lẫm: “Gần như thế. Làm sao vậy?”
Lê Tranh dựa vào cửa sổ ngắm mưa, thầm nghĩ, nếu anh về muộn, cô sẽ không được ăn cơm cùng anh.
“Không có chuyện gì. Là hàng xóm với nhau, trời lại đang mưa như vậy, anh muốn tài xế đến đón em, em cũng phải thể hiện một chút quan tâm, mưa to, anh nhớ nói tài xế đi chậm một chút.”
Trong một khoảnh khắc, Phó Thành Lẫm cảm giác như đang nói chuyện với một người khác trên điện thoại. “Được rồi.”
“Anh làm tiếp đi.” Lê Tranh nghe được giọng của anh, cảm thấy thỏa mãn ngắt điện thoại.
Công việc hôm nay đã hoàn thành, cô đang suy nghĩ xem muốn mua món quà gì tặng cho Phó Thành Lẫm.
Cô thường tặng cho chú của mình những món quà nhỏ, hàng chục hoặc có lúc là hàng trăm tệ. Năm nay cô định mua cho chú một chiếc quạt mini, để mùa hè được mát mẻ.
Nhưng chiếc quạt mini không phù hợp với Phó Thành Lẫm, nhìn nó có vẻ rất trẻ con.
Cô muốn tặng món quà như một người phụ nữ tặng cho một người đàn ông.
Ví dụ như, cà vạt.
Nhưng món quà như vậy thể hiện tâm tư của cô quá lộ liễu.
Chuông điện thoại reo, mẹ của cô gọi đến, bà đã tới dưới lầu đài truyền hình.
Lê Tranh chào hỏi các đồng nghiệp vẫn còn ở lại, mang túi đi xuống lầu.
Lê Tân Hòa không phải tình cờ đi ngang qua đây, bà đặc biệt đem chú chó cưng đến cho con gái thăm, con gái còn nói muốn đi dạo phố để mua quà, bà muốn tham mưu cho cô.
Lê Tranh chạy vội qua bên này, Lê Tân Hòa mở cửa xe từ bên trong, “Chậm thôi, con chạy làm cái gì?”
“Con muốn được nhìn thấy Tưởng Tưởng sớm hơn một chút.” Lê Tranh bế con chó lên.
Tưởng Tưởng là một chú chó với bộ lông trắng tinh, thông minh đáng yêu, cực kỳ nghe lời.
Lê Tân Hòa hất mái tóc dài của con gái ra sau lưng, “Con muốn mua quà gì vậy? Mua cho ba và chú của con à?”
Lê Tranh lấy món đồ chơi trêu đùa với Tưởng Tưởng, gật đầu, “Dạ.”
Lê Tân Hòa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con gái, trông thấy sắc mặt cô tốt hơn rất nhiều so với lần gặp trước, lúc đó cô quá gầy, không đẹp chút nào cả.
Xem ra việc ăn cơm cùng Phó Thành Lẫm thực sự có hiệu quả.
Trung tâm mua sắm rất gần đài truyền hình, chỉ hơn mười phút đi xe.
Lê Tranh lấy vài món đồ chơi cho Tưởng Tưởng rồi để nó lại trong xe. Tưởng Tưởng không còn xa lạ với tài xế, nó lặng lẽ nằm chơi với món đồ chơi.
Lê Tranh đã mua một chiếc dao cạo râu mới cho ba, chiếc quạt nhỏ để tặng cho chú được cô đặt mua trên mạng, sẽ được giao đến vào ngày mai.
Lê Tân Hòa hỏi, “Con muốn mua gì cho chú của con? Nếu không thì lấy dao cạo râu luôn nhé.”
Lê Tranh trong lòng réo rắt suy tính, “Con muốn mua cà vạt cho chú của con.”
Lê Tân Hòa nhớ rõ ràng: “Không phải con nói cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ các loại là để dành cho bạn gái của chú tự mình tặng à, sao tự dưng lại đổi ý?”
Lê Tranh đã sớm nghĩ ra lý do: “Hai người còn chưa quay lại với nhau, nếu người ta trái tim sắt đá không muốn chú ấy nữa thì sao?”
Lê Tân Hòa: “…”
Chuyện này cũng không phải là không thể.
Tưởng Thành Duật tự mình đánh mất bạn gái, bây giờ ngày nào cũng tìm mọi cách để giảng hòa, không biết có tiến triển chút nào không.
Khi mua cà vạt, Lê Tranh không nhờ mẹ chọn giúp màu sắc và hoa văn, cô tỉ mỉ chọn một cái theo mắt nhìn của mình và thanh toán nó bằng tiền học bổng của cô.
--
Trận mưa kéo dài cho đến 9 giờ rưỡi mới ngừng lại, thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng tí tách tí tách.
Lúc Phó Thành Lẫm về đến nhà, Lê Tranh vẫn còn ở đó chưa quay về nhà.
Nghe tiếng, Lê Tranh buông cà vạt trong tay xuống, “Anh cả.”
Phó Thành Lẫm trả lời như có như không: “Chờ tôi à?”
“Dạ.” Lê Tranh nói: “Em tìm anh nhờ giúp đỡ xíu.”
Phó Thành Lẫm treo áo vest lên, xắn tay áo sơ mi lên, “Có việc gì sao?”
Khi anh bước vào phòng khách, anh nhìn thấy máy ảnh, nến và chiếc bật lửa màu xanh đậm của mình trên bàn cà phê.
Lê Tranh chỉ vào chiếc cà vạt, nói với giọng điệu bình thản: “Em muốn quay video quay lên tài khoản của mình, nhưng một mình em không thể làm được, lúc trước ở nhà đã quay thử một đoạn video, hiệu quả không được tốt lắm.”
Phó Thành Lẫm cầm máy ảnh lên, “Quay cái gì?”
Lê Tranh đặt chiếc cà vạt màu hồng vừa mua lên bàn cà phê, “Em muốn thử thắt cà vạt hình hoa hồng[*], có video hướng dẫn trên mạng, em đã học theo rất nhiều lần, em đang suy nghĩ cho thêm một chút ý tưởng mới.”
[*] Thắt cà vạt hình hoa hồng là thế này.Phó Thành Lẫm nhìn thấy túi đựng cà vạt bên cạnh, “Vừa mua một chiếc cà vạt?”
Lê Tranh gật đầu, “Màu này giống hoa hồng nhất.”
Phó Thành Lẫm không mảy may nghi ngờ, anh đã nghe Tưởng Thành Duật nói Lê Tranh là một blogger, tất cả video đều do cô biên tập, những bức tranh cũng chính tay cô vẽ.
Lê Tranh làm công tác chuẩn bị, điều chỉnh ánh sáng, “Em đã sẵn sàng, em nói ba hai một, anh bắt đầu bấm máy nhé.”
Phó Thành Lẫm tìm góc quay tốt nhất, không những có thể quay được cách cô gấp hoa hồng mà còn thể hiện dáng vẻ hoàn hảo của cô lúc nhìn từ trên xuống.
Lê Tranh vừa thắt hình hoa hồng vừa giải thích, có thể là do Phó Thành Lẫm đang đứng trước mặt nên giọng nói của cô dịu dàng hơn thường ngày khá nhiều.
Chỉ trong hai phút, chiếc cà vạt hoa hồng đã được hoàn thành.
Lê Tranh xem lại đoạn quay, “Tốt hơn nhiều so với em quay, cảm ơn anh.”
Cô thu dọn đạo cụ, chỉ có ‘bông hoa hồng’ vẫn nằm trên bàn cà phê.
“Ông chủ Phó, phần thưởng cho anh.” Cô như không quan tâm chỉ vào chiếc cà vạt, “Em lấy về cũng không để làm gì, nếu anh không chê thì em để lại cho anh, không chừng sau này còn phải nhờ anh quay video cho em.”
Chỉ có cô biết, khi cô nói điều này, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Phó Thành Lẫm nhìn cà vạt: “Em đem về đưa cho chú của em.”
Lê Tranh đeo máy ảnh, xách ba lô lên, “Nhãn mác cũng bị cắt rồi, chú của em lại nói em nhặt được ở đâu đưa cho chú ấy, không thích thế này không thích thế kia, phiền phức lắm.”
Cô vẫy tay chào: “Em về đây, chúc anh ngủ ngon.”
Vì sợ anh đuổi theo mang cà vạt trả cô, cô không khỏi bước nhanh hơn.
Phó Thành Lẫm không đi theo cô, cô đóng cửa nhà anh, thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Lê Tranh nóng lòng mở máy ảnh xem lại. Cô không định đăng video này lên mạng, video này do Phó Thành Lẫm quay, chiếc cà vạt hoa hồng cũng là thắt tặng anh.
Cô chỉ muốn tự mình trân trọng nó.