Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 189: Cướp Con Gái

Bóng đêm nồng đậm.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, có mấy cái bóng hắt lên tường, ba người, một nôi, hình ảnh đầm ấm hài hòa.

Cái bóng nho nhỏ khẽ động.

Chiến Thập Thất ngồi dậy, mắt vẫn nhắm kéo Lãnh Hạ làm nũng: "Mẹ, Thập Thất mệt."

Lãnh Hạ hiểu ý, khoác thêm áo vào rồi chuẩn bị đưa Thập Thất về phòng, con trai đã lớn, đã biết ngủ một mình.

"Tiểu tử thối!" Chiến Bắc Liệt vừa đùa với con gái vừa ghét bỏ liếc nó: "Nam tử hán bốn tuổi đầu còn suốt ngày bắt mẹ đưa."

Tiểu ưng mâu lập tức mở to ra, có vài phần ý chí chiến đấu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu.

"Ngươi đố kị a?"

Mỗ nam lầu bầu vài câu, lười phản ứng với nó, nắm lấy hai quả đấm nhỏ của con gái vẫy vẫy.

Dựng tai lên thì nghe thấy mỗ nam lẩm bẩm: "Đúng là một đứa trẻ không đáng yêu, khó trách chim nhỏ chưa trưởng thành...."

Chim nhỏ chưa trưởng thành......

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng.

Chiến Thập Thất lao về phía mỗ nam cắn một miếng ở bả vai rồi lại cắn một miếng ở tai, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mẫu thân nói, với kẻ địch, có cơ hội phải lên, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội mà lên, nhưng chiếm được ngon ngọt thì phải hiểu một vừa hai phải, kiếm lời xong phải chạy, không thể để bị phản công.

Mỗ nam trừng mắt, nhìn cái bóng nho nhỏ kia chạy mất, nhẹ nhàng buông tay con gái ra rồi đuổi theo.

"Nhóc con, đừng để lão tử bắt được ngươi."

"Ta sợ ngươi a!"

Nhìn tình cảnh một lớn một nhỏ đuổi nhau đã diễn mấy ngày nay, Lãnh Hạ cười híp mắt lại dịch dịch góc chăn cho tiểu Ca Dao: "Chờ nha, mẫu thân đi can ngăn."

Thổi tắt ngọn đèn rồi chậm rãi ra ngoài theo.

Bên trong gian phòng im ắng, chỉ còn một cái nôi nhỏ đung đưa.

Bỗng nhiên, có một cái bóng nhỏ gầy hắt lên cửa.

Kẹt.........

Cửa phòng bị mở ra từ phía ngoài.

Bóng người quan sát xung quanh một phen, trong gian phòng tối như mực không thể gì cả, có lẽ người này đã sớm xác nhận ở đây không có ai, cũng rất am hiểu bố trí ở đây, đóng cửa lại rồi chậm rãi bước từng bước đến giường, không, là cái nôi nhỏ cạnh giường........

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, trong tay hiện ra một chủy thủ sắc nhọn, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Người kia nở một nụ cười tàn nhẫn rồi giơ chủy thủ lên cao.

"Khanh khách......."

Tiếng cười thanh thúy vang lên.

Người kia chợt cứng đờ, dù trong phòng tối đen vẫn có thể nhận ra tiếng cười non nớt kia không phát ra từ nôi.

Cũng trong lúc đó, cả phòng sáng bừng lên.

Người nọ cả kinh, giờ mới nhìn rõ, trong nôi không có một bóng người!

Quay đầu nhìn về phía bàn tròn thì thấy có một nam tử đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh bàn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong con ngươi nhạt nhẽo trỗng rỗng, giống như nhìn mình, cũng giống như lướt qua mình mà nhìn qua chỗ khác, vạt áo của hắn căng phồng, có hai cái đầu nhỏ thò ra.

Một là tiểu hắc hổ đen nhánh, một là tiểu nha đầu đáng yêu.

"Graooo......"

"Khanh khách........"

Ngay lập tức, người nọ đã trấn tĩnh lại, tuy rằng không biết nam nhân này vào đây bằng cách nào nhưng rõ ràng giờ không phải lúc tính toán điều này.

Quan sát nam nhân này một phen, từ đôi mắt đờ đẫn kia có thể nhận ra đầu óc hắn ta có bệnh.

Dưới ánh đèn sáng, thân thể người này hiện lên rõ ràng, nhỏ gầy yểu điệu, diện mạo rất đẹp, toàn thân lộ vẻ đoan trang cao cao tại thượng, dù mặc trang phục cung nữ cũng không giảm đi chút ung dung cao ngạo nào.

Nàng ta nói: "Đưa đứa bé cho ta."

Nam nhân đầu óc có bệnh như thể không hề nghe thấy, di chuyển con ngươi rồi vươn tay ấn hai cái đầu nhỏ xuống, hài lòng tiếp tục đờ ra.

Vạt áo hơi động đậy, hai cái đầu nhỏ kia lại chui ra, tiểu hắc hổ ngáp một cái, tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn hắn, mày hơi nhíu lại, miệng méo xệch, sắp khóc to rồi.

Lăng Tử kia run người một cái, nhanh chóng vươn một ngón tay ra cho tiểu nha đầu kia gặm, nước mắt của tiểu nha đầu nói đến là đến, ngưng đầy quanh hốc mắt, có giọt còn đọng ở lông mi, muốn rơi mà không được, ai nhìn thấy bộ dạng này cũng mềm nhũn cả ra.

Cho nên, Mộ Đại thần y bị gặm tay dính đầy bước bọt, do dự một lát rồi lựa chọn nhịn.

Người kia nhíu mày, biết rằng cứ thế sẽ không có chỗ nào tốt nên nhanh chóng chạy ra ngoài......

Rầm........

Cửa phòng rộng mở.

Một tiếng cười nhạo truyền đến, một giọng nữ thanh lãnh có chứa ý cười vang lên: "Thật sự coi Lăng Tử là kẻ ngốc sao?"

Chiến Bắc Liệt đứng ở bên cạnh thật sự rất muốn nói rằng Lăng Tử chính là đồ ngốc, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống, dù sao thì con gái vẫn còn trong tay người ta đấy.

Đứng cạnh hai người là Hoa Thiên ẻo lả và Thác Bạt Nhung đang vác đại đao, trong mắt đầy sát khí và lãnh ý.

"Thái hậu nương nương, đã lâu không gặp."

Người tới chính là Hoa Mị, nàng ta nhanh chóng nhìn ra phía sau, thì thấy ở một cánh cửa sổ đang mở, lão ngoan đồng và Diệp Nhất Hoàng đang cười hì hì vẫy tay chào.

Đến lúc này, chẳng nhẽ còn chưa hiểu, mọi đường ra đều đã bị chặn lại, Hoa Mị cũng sẽ không giãy dụa vô dụng nữa.

Nàng ta lạnh lùng cười: "Các ngươi giăng bẫy?"

Quả thực là Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt giăng bẫy.

Người muốn hại mẹ con nàng vẫn đang ẩn nấp, bọn họ đã nghĩ qua là Hoa Mị nhưng Hoàng cung rộng lớn, lại có vô số người, thật sự không dễ dàng tìm ra, người nọ như một con rắn độc ngủ đông, giấu ở một chỗ tối theo dõi bọn họ, đợi cơ hội để ra tay.

Ngày ấy lúc hai người vô tình gặp cung nữ ở vườn mai, dù thấy kỳ quái nhưng cũng bị lừa, vì thấy Hoa Thiên cũng không phải kẻ không thể làm ra loại chuyện ấy. Nhưng mấy hôm sau trêu đùa với hắn một hồi thì Hoa Mị đã bị vạch trần.

Lãnh Hạ đạp hắn một cước, trừng mắt: "Quay về với hoa mai của ngươi đi!"

Mà Hoa Thiên cũng mờ mịt: "Hoa mai gì?"

Nhìn thế, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt biết, Hoa Mị đã trốn thoát một lần dưới mí mắt bọn họ.

Hiểu Hoa Thiên như thế, trừ nàng ta ra thì không còn ai.

Sơ sẩy một lần nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai, nếu Hoa Mị vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nàng vậy thì họ liền diễn một màn kịch, mấy ngày hôm nay, ngày nào hai cha con kia cũng cãi nhau ầm ĩ rồi chạy ra khỏi phòng, Lãnh Hạ cười cười đi can ngăn, thuận tiện đưa tiểu Thập Thất về phòng nó.

Nhiều ngày liên tục, chỉ có mình tiểu Ca Dao ở trong phòng.

Không phải ngươi đang tìm cơ hội sao, vậy thì chúng ta tặng cho ngươi cơ hội!

Dụ rắn ra khỏi hang!

Mọi người đóng cửa phòng lại, bước vào.

"Nếu đã đi rồi, tội gì phải quay lại......."

Nếu như nàng ta thật sự cao chạy xa bay xuống cuộc đời bình yên thì chưa chắc họ đã tìm được, nhưng lại cứ làm chuyện xấu hết lần này tới lần khác, tự đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng.

Tội gì phải thế?

Lúc này Hoa Mị đã biết mình chắc chắn phải chết, cũng không giả bộ cầu xin, lười biếng ngồi xuống ghế, ánh mắt không rời Lãnh Hạ, đánh giá nàng: "Không quay lại nhìn đối thủ tận mắt, sao Ai gia có thể cam tâm!"

Đối thủ.......

Lãnh Hạ ngẫm nghĩ từ này một phen rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Quả thật thủ đoạn của nàng ta rất độc ác, chưa chắc đã có mấy người hơn, nhẫn tâm gϊếŧ chết Tiên hoàng Nam Hàn vô cùng sủng ái nàng ta, lợi dụng con ruột ngồi lên ngôi cao, dùng cha ruột là bia đỡ đạn, đã từng có ý định gϊếŧ Công Tôn Minh, và đã thật sự tự tay gϊếŧ chết Hoa Trọng Lập, nếu không phải do Hoa Trọng Lập đã chết ở dưới đường hầm thì Lãnh Hạ cũng sẽ không cho là Hoa Mị đã chạy thoát.

Vì quyền thế mà làm đến mức này, Lãnh Hạ cũng không khỏi kêu một tiếng giỏi.

Nhưng mà nàng ta cũng chỉ thế thôi.... từ bỏ tình thân tình ái, vứt bỏ tình cảm trân quý nhất thế gian, đi làm nô ɭệ cho quyền lực.....

Dùng lời nói của Chiến Bắc Liệt thì là, thế giới quan thì không phải là một hàng bắt đầu!

(Kiri: câu trên ta không hiểu, ai có lòng hảo tâm thì giải thích hộ với ^____^)

Đối thủ, nàng ta không xứng.

Nhìn khóe mắt Lãnh Hạ chẳng hề che giấu sự khinh thường, ánh mắt Hoa Mị dần dần trở nên lạnh lẽo, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, thể hiện khí độ và uy nghiêm của một nữ tử ngồi trên địa vị cao hơn chục năm.

Nàng ta nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, cười lạnh nói: "Rốt cuộc cũng gặp, chẳng có gì hơn người cả, chỉ là số ngươi may thôi, Ai gia lao tâm khổ tứ mấy chục năm không chiếm được cái ghế kia, ngươi lại dễ dàng ngồi lên!"

Lãnh Hạ trực tiếp lười phản ứng với nàng ta.

Từ bốn năm trước, nữ nhân này xúi giục Chu Nho Thân ra tay, vừa giúp Phương Nghĩa bắt Thập Thất lại vừa muốn bắt con gái nàng bây giờ, những điều này khiến nàng ta chết vạn lần cũng không đủ, vậy mà giờ sắp cận kề cái chết đến nơi còn cố gắng giữ vững sự uy nghi của một Thái hậu.

Giờ nàng đã hoàn toàn không muốn gϊếŧ Hoa Mị.

Một nữ nhân thật đáng buồn.

Chiến Bắc Liệt càng trực tiếp chạy đến chỗ Mộ Nhị, cướp con gái thôi.

Hoa cô nương chớp chớp mắt, lãnh ý lan tràn ngồi xổm người xuống, lạnh lẽo hỏi: "Tiểu Thập Thất a, cháu nói xem nữ nhân này nên chết như thế nào đây? Lụa trắng? Rượu độc? Hỏa thiêu? Chết đuối? Ngũ mã phanh thây?"

Hắn xòe tay ra đếm, rất có hứng thú, cuối cùng vỗ đùi đét một cái, gật gật đầu: "Không thì ném cho chó ăn đi......"

Hắn đếm một tiếng, Thập Thất lại run một cái, khiến Lãnh Hạ thật sự muốn đá bay ẻo lả kia ra ngoài.

Cái tên làm hư con trai nàng này!

Thập Thất run xong, vuốt cằm suy tư rồi chọc chọc ngón tay: "Hoa cô cô, chúng ta không nên gϊếŧ bà ta."

Mỗ mẹ ruột âm thầm gật đầu, con trai ngoan, có lòng nhân từ.

Còn chưa khen xong đã thấy mỗ tiểu hài tử hai mắt bừng sáng: "Mẫu thân từng nói, cảnh giới gϊếŧ người cao nhất là gϊếŧ người không thấy máu, Hoa cô cô, chúng ta nên gọt bà ta thành gậy người vứt xuống rãnh mương, để ngày ngày bà ta nhìn thấy cô cô sống vui vẻ, miệng không thể nói người không thể động, để lòng đố kỵ tự gϊếŧ mình!"

Tiểu hài nhi nói xong liền chớp chớp mắt, rất là đắc ý.

Sau đó nó chạy đến bên cạnh mẫu thân, ngẩng đầu lên đòi phần thưởng: "Mẹ, gϊếŧ người không thấy máu, Thập Thất nói đúng không?"

Cánh tay vừa vươn ra được một nửa liền rụt lại, khóe miệng không ngừng co giật, rốt cuộc thì nàng nên nói đúng hay không đúng đây.........

Tiểu ác ma này!

Cuối cùng, nhìn con trai tươi cười rạng rỡ, mỗ nữ xoa xoa đầu nó, rưng rưng đáp: "Đúng."

Chiến Thập Thất vui vẻ.

"Các ngươi muốn sỉ nhục Ai gia?"

Hoa Mị đột nhiên giơ chủy thủ trong tay lên, để ở cổ, gương mặt lộ rõ vẻ thấy chết không sờn: "Ai gia sẽ không cho các ngươi cơ hội này!"

Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, thật sự là coi trọng bản thân a.

Kéo con trai lại chỉnh sửa y phục cho nó, rồi chợt nghe Hoa Mị cười ha ha: "Mộ Dung Lãnh Hạ, ngươi rất tò mò phải không, rốt cuộc thì Đông Phương Nhuận đã đi đâu?"

Lãnh Hạ nhíu mày dạy bảo: "Đầu đầy mồ hôi, con không sợ nhiễm phong hàn chắc."

"Nhất định ngươi đã biết hắn không ở quân doanh Đông Sở, ngươi đoán xem hắn đi đâu? Ngươi sẽ không đoán được đâu, ngươi quá kiêu ngạo, cũng quá tự tin, ngươi cho là không ai thắng được các ngươi sao?"

Tiểu Thập Thất rụt cổ lại, lau mồ hôi đi rồi lon ton chạy ra chỗ muội muội.

Lãnh Hạ nhìn tiểu Ca Dao ở bên kia có nam nhân và con trai vây quanh, lần thứ ba nhận thức rõ ràng chuyện nàng chỉ là bánh bao lạnh chó cũng không thèm.

Bất đắc dĩ, thở dài.

"Có phải ngươi rất đắc ý về vũ khí bí mật của mình? Mộ Dung Lãnh Hạ, ngươi sai rồi! Dù ngươi thắng Ai gia, ngươi cũng không thắng được Đông Phương Nhuận!"

Nghe tiếng cười thanh thúy của tiểu Ca Dao, Lãnh Hạ đá cho Hoa Thiên một cước, cắn răng: "Còn cười đê tiện như vậy ta liền đá ngươi ra ngoài."

Hoa cô nương xoa xoa mông rồi trốn ra phía sau Thác Bạt Nhung tìm an toàn.

"Mộ Dung Lãnh Hạ, ngươi đừng giả vờ, sao ngươi không suy nghĩ xem vì lý do gì mà đại quân Đông Sở không lui binh, rốt cuộc thì Đông Phương Nhuận đã đi đâu? Ha ha ha ha.... ta rất muốn biết, lúc ngươi biết, trên khuôn mặt lạnh nhạt này sẽ có cảm xúc gì!"

Hoa Mị nhìn một lượt quanh phòng, chẳng ai thể hiện là có hứng thú với lời của nàng ta cả, lửa giận bừng bừng, thu lại nụ cười rồi trong mắt hiện lên sát khí, cắn môi thốt ra câu cuối cùng.

"Gậy ông đập lưng ông, cái này mới thú vị, không phải sao?"

Đáy lòng khẽ động, có thứ gì đó chợt lóe lên nhưng Lãnh Hạ không bắt được.

Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hoa Mị, khẽ cười nói: "Muốn ta giúp không?"

Xoẹt!

Chủy thủ sắc bén cắt đứt cổ nàng ta.

Máu tươi phun ra ngoài, Hoa Mị trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, vẻ mặt đầy vui sướиɠ, giống như đã biết trước kết cục bi thảm của Lãnh Hạ nhưng lại không được chứng kiến.

Cuối cùng, mọi người dừng lại việc đang làm, liếc nhau.

Đến tận lúc chết, Hoa Mị cũng không hỏi về Công Tôn Minh một câu nào, mọi biểu hiện của nàng ta đều chứng tỏ nữ nhân này không có chút ăn năn nào, nếu thế thì dù hỏi nàng ta cũng không nói, nàng ta chỉ muốn nhìn thấy sự nôn nóng của mọi người, sao có thể để nàng ta toại nguyện được.

Nhưng dù tỏ vẻ bình thản thì trong lòng bọn họ vẫn cứ có dự cảm không tốt, dựa vào cái gì mà Hoa Mị tin chắc như vậy, sự tin tưởng của nàng ta không phải giả vờ, cái đó họ đều nhận ra.

Đông Phương Nhuận đã đi đâu?

Trời đất bao la, muốn tìm một người có lòng giấu hành tung thì cũng không dễ dàng, việc có thể làm bây giờ là khiến Trường An bên kia luôn luôn chú ý.

Lãnh Hạ cụp mắt, khẽ lẩm bẩm: "Gậy ông đập lưng ông...."

"Oa ——"

Một tiếng trẻ con khóc chấn động trời đất đã kéo suy nghĩ của nàng trở về, tên con gái mình quả là không đặt sai, Trường Ca, tiếng hát vang mãi, ngay cả tiếng khóc cũng oang oang.

Chiến Bắc Liệt cả kinh, nhìn tiểu Ca Dao đang khóc lớn mà hoảng hốt, vội vàng đặt vào tay Lăng Tử, tiểu Ca Dao lập tức ngừng khóc, còn cười rất vui vẻ.

Há miệng gặm vạt áo của Lăng Tử làm ngực hắn dính đầy nước bọt, tươi cười rực rỡ, phượng mâu giống y Lãnh Hạ, long lanh xinh đẹp, rất có lực sát thương.

"Khanh khách......."

Đại Tần Chiến thần bị thương.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Tử đang đờ ra, cắn răng: "Ngươi đã làm gì con gái lão tử?"

Dựa vào cái gì mà đứa con gái lão tử tâm tâm niệm niệm chờ mong sáu năm, vừa sinh ra còn chưa bế nóng tay đã bị ngươi lừa đi!

Người là đồ cầm thú khoác da người!

Đối mặt với lửa giận và ghen tuông điên cuồng của Chiến Bắc Liệt, ngốc vẫn hoàn ngốc, vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu bãi nước bọt bẩn thỉu trên áo, mày cau lại thật chặt.

Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt đang nổi điên, ý nói: Là con gái ngươi đã làm gì với ta.......

Con mẹ nó, còn dám ghét bỏ tiểu công chúa của lão tử!

Nhìn cái bộ mặt tìm đánh kia mà Chiến Bắc Liệt phải tự hít vào thở ra thật sâu, thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tiên và mười tám đời con cháu hắn!

Vẫn không cam lòng nên lén lút vươn tay, cố gắng thử thêm lần nữa, hắn lặng lẽ, lặng lẽ kéo hai tay tiểu Ca Dao.....

Tiểu mày liễu chợt nhíu lại, hai mắt mở to, bắt đầu có xu thế ngập nước, đáng thương nhìn cha.

Chiến Bắc Liệt lập tức rụt tay lại ra vẻ mình không làm gì hết, bắt đầu nhìn trời.

Tiểu Ca Dao hình như cảm thấy uy hϊếp đã biến mất, lại xoay đầu tiếp tục công việc gặm vạt áo ngon lành!

Trái tim thủy tinh vỡ tan tình, mỗ nam tin chắc rằng con gái mình đã bị Lăng tử đầu độc, vung tay lên, một chén trà lao về phía Mộ Nhị.

Lăng Tử nhanh chóng thi triển khinh công tránh thoát nhưng chân còn chưa đứng vững đã bị một cái chổi lao thẳng vào người.

Tâm tình Đại Tần Chiến thần bây giờ vô cùng phức tạp, việc gấp gáp bây giờ là phun cục tức trong họng ra, lão tử không hộc máu đã không hổ với mấy chục năm tu dưỡng rồi, còn không cho hắn đánh người phát tiết sao?

Mộ Đại thần y, lần đầu tiên...... lườm người.

Hắn điểm mũi chân một cái, bay lên cao khiến tiểu cô nương bật cười khanh khách, ánh mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nhìn thấy cái chổi mà cha ruột đang ném đi đánh người.

Mỗ nam mỉm cười, hơi vận lực, cái chổi lập tức vỡ nát, mảnh vụn bay bay trên không trung, có vài phần của vẻ tiên nữ rải hoa.

Chiến Bắc Liệt trừng mắt: "Che mắt con gái lão tử lại!"

Mộ Nhị cũng trừng lại, nhưng vẫn nghe lời, che mắt tiểu Ca Dao lại.

Tiểu cô nương bị bịt mắt nên đương nhiên là không biết màn kịch đặc sắc ở bên ngoài, mỗ nam nhân không còn gì ngăn cản liền vứt toàn bộ dịu dàng hòa nhã của người cha sang một bên, đen mặt lao lên không trung đuổi theo Mộ Nhị.

Đánh!

Đánh hắn thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang!

Đánh hắn thần sầu quỷ khóc, nở hoa rực rỡ!

Kết quả là, trong hoàng cung Nam Hàn xuất hiện một màn như vậy, phía trước là một tên ngốc mặt mũi trắng bệch thở hồng hộc chạy trốn, phía sau là một sát thần mặt đen truy sát, giữa hai người là tiếng cười thanh thúy của trẻ con........

Hình ảnh như vậy kéo dài suốt mấy ngày, lúc đầu là hơn nửa đêm, thậm chí còn có người cho rằng là quỷ, khiến cả Hoàng cung Nam Hàn ầm ĩ một trận.

Đến giờ, mọi người đã nhìn mãi rồi nên hình thành ba phản ứng khác biệt.

Một loại là nhìn mãi thành quen, nhìn hai bóng người đang lao đi xa, chỉ cảm thán một câu: "Lại bắt đầu a!"

Một loại đấm ngực giậm chân, một Vương gia một thần y, động tý là đuổi đánh: "Mặc kệ chính sự, mặc kệ chính sự a!"

Một loại vui mừng khôn xiết: "Chiến thần và thần y giao đấu, rốt cuộc tiểu công chúa thuộc về ai đây, chúng ta mỏi mắt mong chờ!"

Còn Lãnh Hạ thì có nhiều hơn vài phần xem kịch vui.

Ngày nào cũng kê một cái ghế nằm trong viện, uống trà cắn hạt dưa, dưới chân có tiểu hắc hổ lông tơ mềm mượt, bên cạnh có tiểu Thập Thất tươi cười rực rỡ, cuộc sống rất an nhàn thoải mái!

Đã không còn sự đe dọa của Hoa Mị, nhưng việc Đông Phương Nhuận đi đâu thì nàng nghĩ mãi không ra, liền ném chuyện này qua sau đầu, ai cũng có thể dự đoán, ngày thái bình chắc không còn xa nữa, dù là Chiến Bắc Liệt hay Đông Phương Nhuận, đều là việc chắn chắn phải làm.

Nếu nói giờ Đại Tần đã chiếm ba phần năm đại lục, Tây Vệ và Đại Tần còn là quan hệ đồng minh, tỉ lệ bốn một như thế, Đông Phương Nhuận đã không còn phần thắng, nhưng nếu hắn co đầu rút cổ trong Đông Sở thì cũng chẳng dễ mà nuốt được Đông Sở đâu.

Nguyên nhân rất đơn giản, hải chiến!

Nhưng Đông Phương Nhuận cũng không phải người an phận ở một góc, cho nên một ngày nào đó không xa, chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến, có chuyện dù tránh cũng không kịp nên bây giờ, hãy hưởng thụ sự yên bình trước cơn bão táp đi.

Đương nhiên, trừ Lãnh Hạ bình tĩnh như vậy, ai cũng không bình tĩnh được vì hai nam nhân ồn ào kia.

Cạch cạch cạch cạch........

Leng keng leng keng.......

Mấy tiếng động huyên náo trộn vào nhau, Lãnh Hạ không nhìn cũng biết, nhất là mùi hương nồng nặc kia......

Nàng lười biếng hé mắt, dột nhiên sửng sốt.

Sao trò chơi một đuổi một chạy này, còn lập nhóm chơi chung à?

Ở phía xa, Hoa cô nương đang vẫy vẫy khăn tay, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, hoảng sợ gào khóc như thấy quỷ.

Cũng ở phía xa, Thác Bạt Nhung nghiến răng, điên cuồng đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn: "Tên chết tiệt, đừng để lão tử bắt được ngươi!"

"Mẹ, Hoa cô cô sao thế?" Tiểu Thập Thất gối lên đùi nàng, tò mò hỏi.

Lãnh Hạ cười tủm tỉm, chống má rất hứng thú muốn biết, sao Thác Bạt Nhung lại tức giận đến độ đuổi theo Hoa cô nương mà quên cả dùng khinh công.

Hoa Thiên lao đến trốn sau nàng nhanh như chớp, lầm bầm: "Hắn không thấy ta hắn không thấy ta hắn không thấy ta......"

Thác Bạt Nhung thở hổn hển chạy đến, đá vào mông hắn một cước.

Hoa Thiên lập tức gào lên: "Lãnh Hạ cứu ta!"

Ừm, tiếng kêu này như chuột bị đạp đuôi, mỗ nữ cong khóe mắt, hảo tâm khuyên bảo: "Sao thế, có chuyện gì từ từ nói."

Tiểu Thập Thất gật đầu theo: "Xúc động là ma quỷ."

Hoa cô nương cảm động không thôi, vừa quay đầu lại, tấm lòng cảm động vô bờ đã biến thành biển giận, thật sự muốn nhảy lên cắn cổ hai mẹ con nàng.

Hai mẹ con kia đang chống má, bốn con mắt tò mò nhìn, ngoài miệng thì khuyên can nhưng trên mặt viết rõ ràng: "Đánh đi, đánh đi!"

Hoa Thiên khóc than một tiếng, ngốc a, sao lại chạy đến chỗ hai mẹ con lừa đảo này tị nạn?

Tới cũng đã tới rồi nên hắn chỉ đành cọ cọ vào Lãnh Hạ, giơ tay lên che mặt, xoa xoa mông: "Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt ta!"

"Không đánh vào mặt?" Mỗ nam cười gằn, hai mắt bốc lửa: "Không đánh vào mặt để đi gặp ai?"

Ẻo lả không sợ chết lập tức đáp lời: "Mạc Tuyên."

Nói xong liền cúi đầu, tiện miệng này.

Lãnh Hạ nghiêng đầu nghĩ một chút, người từ Trường An tới lại chậm trễ rất lâu, nhưng nếu đó là Mạc Tuyên thì liền hiểu, có lẽ là hắn ta cần thời gian để tự điều chỉnh tâm lý và nghĩ cách trốn khỏi Hoa cô nương.

Đến lúc hắn tới thì nàng và Chiến Bắc Liệt có thể thu dọn quay về Đại Tần rồi.

Ở lại đây là vì Nam Hàn không thể không có người chủ trì đại cục, giờ Mạc Tuyên đã đến, bọn họ sẽ về Trường An, dù Đông Phương Nhuận muốn làm gì thì cũng cần thời gian để chuẩn bị cho chiến tranh.

Việc cấp thiết nhất là huấn luyện hải chiến.

Thác Bạt Nhung giận mà không chỗ phát tiết, túm cổ áo Hoa Thiên, giơ hắn lên cao rồi lắc mạnh, lắc làm vô số thứ rơi ra khỏi người hắn.

Lãnh Hạ tò mò nghểnh cổ sang nhìn.

Ngân phiếu, nguyên bảo, tiền đồng, ngọc bích, trân châu, chỉ cần là thứ có giá trị liền nhét vào vạt áo, không cần phải nói, chắc chắn là để lấy lòng nam nhân nào đó thấy tiền là sáng mắt.