Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 151: Ta Tin Nàng, Nàng Tin Ta

Hành động nhặt kiếm này lập tức khiến mọi người căng thẳng.

Chiến Bắc Việt lắp bắp: "Nhị nhị nhị.... Nhị tẩu...."

Lãnh Hạ coi như không nghe thấy, nắm chặt kiếm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chiến Bắc Liệt, trong mắt trĩu nặng sự u ám không rõ ràng.

Trong mắt Phương Nghĩa lộ vẻ hưng phấn đã báo được thù, khuôn mặt vốn tái nhợt do mất máu nhưng giờ lại như được chiếu sáng, phấn khởi nói: "Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn ta sẽ thả con trai ngươi!"

Một lát sau, Chiến Bắc Liệt cũng ngồi xổm xuống nhặt trọng kiếm của mình lên.

Tiêu Phượng trừng mắt không thể tin, đang định nói thì bị Chiến Bắc Diễn kéo sang một bên, mày chau lại, híp đôi mắt hồ ly nhìn về phía hai người rất trầm tĩnh, giống như hiểu ra điều gì.

Phương Nghĩa vội vàng bước lên hai bước, hai mắt đảo qua hai người, bỗng nhiên giơ tiểu bất điểm lên cao quá đầu rồi kích động nói: "Nữ nhân này muốn gϊếŧ ngươi, ngươi cũng phải gϊếŧ nàng! Mau ra tay, không thì ta gϊếŧ con trai của các ngươi!"

Hai người mỗi người nắm chặt một thanh kiếm, dần dần khí tức tăng vọt, sát khí nồng đậm.

Những người xung quanh đều căng thẳng nhìn, không dám thở mạnh dù chỉ một chút, trong rừng rậm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Phương Nghĩa ồm ồm và tiếng gió rít qua những kẽ lá, tim mọi người như bị treo lên.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ hướng ngực đối phương.....

Chỉ trong phút chốc, hai người cùng xuất kiếm!

Hai thanh kiếm xé gió lao đi trong không khí, lực đạo không hề lưu tình, tốc độ xuất thủ cũng không cho phép dừng tay, thật sự là đồng quy vu tận cực kỳ tàn nhẫn!

Vô số tiếng hít khí vang lên, mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai người, tim thắt chặt lại, ngay cả Chiến Bắc Diễn cho rằng mình đã hiểu cũng bắt đầu hoài nghi sự phán đoán của mình.

Hai thanh kiếm lao đi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi thứ chảy xảy ra trong phút chốc.

Ánh mắt của Phương Nghĩa hưng phấn đến đỏ lên, nhìn hai thanh kiếm không chớp mắt, tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn.

Ngay lúc mũi kiếm chỉ còn cách l*иg ngực của đối phương một chút xíu......

Không hẹn mà cùng dừng lại!

Một tiếng hét lớn vang lên: "Phương Nghĩa!"

Phương Nghĩa đang hết sức chăm chú nên đây chính là lúc ý chí yếu ớt nhất, nghe tiếng hét lớn này liền phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, liền chạm vào một đôi mắt vô cùng kỳ lạ.........

Đôi mắt kia ngập đầy ánh sáng, những vòng ánh sáng rực rõ nhiều màu sắc tỏa ra xung quanh, giống như gần ngay trước mắt lại giống như xa tận chân trời, chạm vào đáy lòng hắn, mọi tâm tình như điều phơi bày trước thứ ánh sáng rực rỡ này.

Hắn không tự chủ được mà đắm chìm trong đôi mắt này, khó mà tự kềm chế, không thể tự thoát ra được!

Mọi người khó hiểu nhìn Phương Nghĩa đột nhiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt của hắn dại ra, sự điên cuồng trong mắt nhạt dần, cứ thể nhìn Lãnh Hạ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút .........

Không ai dám lên tiếng, Lãnh Hạ vươn tay, chậm rãi bước về phía Phương Nghĩa, nhìn hắn, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Đứa bé."

Mọi người đều nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ hoài nghi, dù sao thì cũng không thể chỉ bằng một câu nói mà Phương Nghĩa vừa rồi còn tâm thần muốn hai người đồng quy vu tận sẽ ngoan ngoãn giao con cho nàng chứ?

Nhưng mà mọi người cũng không có hành động gì, tùy ý để Lãnh Hạ tiếp cận nam nhân kia, luôn có một loại dự cảm kỳ quái ở trong lòng.

Lãnh Hạ bưu hãn như thế, có khi, chắc là, nói không chừng......

Thật sự có thể khiến Phương Nghĩa thành thành thật thật giao đứa bé ra?

Sau đó, mọi người mở to mắt nhìn, lập tức trên đất rơi ra vô số con ngươi, nhưng cũng không ai đi nhặt lại, mọi người đều biến thành tượng đá.

Chỉ thấy Phương Nghĩa nỉ non theo: "Đứa bé....."

Sau đó không hề kháng cự mà buông cánh tay đang giơ cao xuống, vẻ mặt bình thản, chậm rãi bế tiểu bất điểm đưa về phía Lãnh Hạ.

Màn kịch thay đổi đột ngột thế này làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, không ai dám lên tiếng hay có cử động gì, mọi hành động đều cố gắng để khẽ khàng nhất.

Ai có thể ngờ, Phương Nghĩa điên cuồng lại nghe theo một câu mệnh lệnh của Lãnh Hạ!

Thái độ ngoan ngoãn này thật sự khiến họ hoài nghi, có phải mình đang nằm mơ không.

Chỉ còn mấy người tạm coi là bình tĩnh, là mấy người Chung Thương và Chiến Bắc Việt, bọn họ lập tức nghĩ đến lần "Thôi miên" trước, tuy rằng lần trước là tiếng động, lần này là ánh mắt, nhưng tóm lại hiệu quả đều giống nhau, giờ trừ sùng kính và cảm thán thì cũng không bị kinh sợ nữa.

Thậm chí nhìn mấy người khác vẻ mặt ngốc nghếch còn có mấy phần hả hê sảng khoái, biểu hiện lần trước của chúng ta cũng không mất mặt như thế a!

Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, nheo mắt lại, đã phát hiện nguyên nhân khiến Phương Nghĩa trở nên bất thường.

Niên Tiểu Đao nghi hoặc liếc ánh mắt của Lãnh Hạ, bỗng nhiên dại ra giống Phương Nghĩa, giống như bị hút vào trong, đến tận lúc Chiến Bắc Việt thấy bất thường mới lay tỉnh nàng, nàng nuốt nước miếng một cái, trong lòng còn sợ hãi.

Lãnh Hạ dừng lại trước mặt của Phương Nghĩa, con ngươi sâu xa kỳ lạ, ra lệnh: "Cho ta."

"Cho ngươi......." Phương Nghĩa duỗi tay ra, lúc này tiểu bất điểm vẫn đang ngủ say, đứa bé này cũng không hề biết có chuyện gì xảy ra, khóe môi cong lên một độ cong thánh khiết.

Cánh tay từ từ tiếp xúc với tiểu bất điểm, nhận lấy đứa bé từ tay hắn ta.

Lãnh Hạ nhẹ nhàng thở phào, Chiến Bắc Liệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người vừa yên lòng thì đúng lúc này..........

"Phương Nghĩa, ngươi đừng mắc thêm lỗi lẫm nữa!" Một tiếng hét lớn truyền đến từ phía xa, ngay sau đó có mấy nam nhân bay nhanh tới, chưa đến gần đã vội vàng nói: "Chủ tử nói, nếu ngươi có thể hối cải, hãy theo chúng ta về, mọi chuyện coi như chưa hề xảy ra!"

Không tốt!

Trong lòng mọi người đều toát ra câu này, rõ ràng là Phương Nghĩa ở thời điểm thiếu tập trung nhất bị Lãnh Hạ chớp lấy cơ hội, hiện giờ như bị mất đi thần trí, mà tiếng hét này, có khi sẽ khiến hắn tỉnh táo lại!

Quả nhiên, Phương Nghĩa giật mình một cái, hai mắt trợn to, muốn giật lại hai tay và tiểu bất điểm vừa đưa cho Lãnh Hạ.

Sát khí ngọc thạch câu phần đột ngột bùng lên!

(Ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng tan, cả hai bên đều chết)

Lãnh Hạ cau mày, trong phượng mâu bốc lên sát khí dữ tợn, con đã về tới tay nàng, ai cũng đừng hòng cướp đi nữa.

Ngọc thạch câu phần?

Hắn còn không xứng!

Cũng trong lúc đó, một tay túm lấy cánh tay đang lao về phía con trai, thuận theo đó, tay kia nhanh như chớp bóp nát cổ tay còn lại!

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang lên, cổ tay Phương Nghĩa rũ xuống như rắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hung ác trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, nhưng mà còn chưa kết thúc......

Lãnh Hạ ánh mắt tàn nhẫn, khóe môi băng lãnh, xoay tay khóa chéo tay hắn lại ở sau lưng, thuận thế vung trường kiếm xuống!

Hai cánh tay bị cụt bay lên rồi rơi xuống ở phía xa xa.

"A ——" Tiếng kêu thảm thiết vang lên bi thống, máu tươi phun ào ào, thẫm đẫm một khoảng đất, Phương Nghĩa ngã phịch xuống.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, đến lúc nhóm người kia bay tới thì Phương Nghĩa đã người không ra người quỷ không ra quỷ quỳ trong vũng máu.

Không còn tiểu bất điểm để uy hϊếp, trong mắt Lãnh Hạ, hắn ta còn không bằng một con kiến.

Nhóm người kia có sáu người, đều có vẻ mệt mỏi, thấy Phương Nghĩa như vậy, trong mắt lóe lên vẻ không đành lòng, không dám tin trừng mắt nhìn Lãnh Hạ: "Vệ Hoàng......."

Nàng ném thanh trường kiếm vấy máu đi, nhìn sáu người rồi nói: "Người của Đông Phương Nhuận?"

Thủ lĩnh của nhóm người đó căm hận nhìn nàng, nhớ tới mục đích lần này đến, không tình nguyện chắp tay nói: "Vệ Hoàng, Phương Nghĩa gây chuyện không phải do chủ tử nhà chúng ta bày mưu đặt kế, chủ tử vừa phát hiện hắn biến mất liền lệnh cho chúng ta đến đây ngăn cản, tin tưởng rằng Vệ Hoàng có thể phân biệt rõ thật giả."

"Cho nên?" Lãnh Hạ nhàn nhạt hỏi.

Người nọ cau mày, liếc nhìn Phương Nghĩa mặt trắng bệch không còn chút máu, không cam lòng nói: "Cũng may vẫn chưa gây nên đại họa, Vệ Hoàng đã chặt hai cánh tay của hắn, xin cho ta đưa hắn về, chuyện Phương Nghĩa gây nên chắc chắn chủ tử sẽ trừng phạt nghiêm khắc."

Mục đích bọn họ tới đây, một là muốn ngăn cản Phương Nghĩa trả thù, lúc này Đông Sở không thể có thù hận với Đại Tần Tây Vệ, hai là mang hắn về, huynh đệ của Phương Nghĩa từng xả thân cứu giúp, đối với việc này, Đông Phương Nhuận vẫn luôn áy náy.

Theo như họ nghĩ, nếu đứa bé kia không bị tổn thương gì, Lãnh Hạ cũng đã xả giận thì chuyện dẫn người về là đương nhiên, dù sao Phương Nghĩa cũng là người Đông Sở, dù làm sai thì cũng phải do chủ tử hắn trừng trị.

Lãnh Hạ cũng cười nhạo một tiếng, phượng mâu tĩnh lặng, không có nửa phần buông lỏng.

Một lát sau, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Phương Nghĩa, phượng mâu lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên đá ra một cước, trường kiếm trên mặt đất giống như có sinh mạng, lượn một vòng giữa không trung rồi nhắm thẳng vào ngực Phương Nghĩa mà đâm xuống!

Sáu người kia cũng lập tức bay lên xông đến!

Không ngờ nữ nhân này nói cũng không nói đã động thủ gϊếŧ Phương Nghĩa.

Một thanh trọng kiếm cách không bay tới, quét ngang qua sáu người làm họ dừng bước, chỉ mới ngừng lại trong giây lát.......

Phụt!

Trường kiếm đâm thủng ngực!

Phương Nghĩa trợn mắt, ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu, cả người co quắp, mất mạng.

Lãnh Hạ chậm rãi xoay người, cong môi lạnh lùng nói với sáu người đang giận dữ: "Dù hôm nay người tới là Đông Phương Nhuận, người này cũng chắc chắn chết!"

Sát ý như thế, sáu người không tự chủ được mà lùi về phía sau.

Chiến Bắc Liệt giơ tay lên hút trọng kiếm của mình lại, nhìn cũng không thèm nhìn sáu người kia, bước đến bên cạnh Lãnh Hạ, nhướn mày ôn hòa nói: "Tức phụ, về nhà thôi!"

==

Liệt Vương phủ, Thanh Hoan uyển.

Tiểu bất điểm đúng là chỉ bị điểm huyệt ngủ, sau khi tỉnh lại được uống sữa liền sinh long hoạt hổ.

Tiếng cười khanh khách vang lên không ngừng, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, giỏi thật, đúng là con của hai người kia, bưu hãn vô cùng!

Tiêu Phượng chớp chớp mắt, hỏi: "Các ngươi hù chết lão nương, thông báo cho nhau lúc nào vậy? Cứ tưởng rằng định đồng quy vu tận thật chứ!"

Nói đến đây, không chỉ Tiêu Phượng mà tất cả mọi người đều dựng tai lên, đúng là lúc nãy bị hai người này dọa hết hồn.

"Không thấy hai người các ngươi ngầm thông báo mà...." Niên Tiểu Đao nhớ lại, vỗ bàn một cái, chắc chắc nói: "Thì ra các ngươi đã sớm đoán được hắn sẽ làm như vậy nên thương lượng trước rồi a!"

Lãnh Hạ bế cục cưng, ngẩng đầu nhìn một đám hiếu kỳ.

Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, Tiêu Phượng mở to mắt, Niên Tiểu Đao vắt chéo chân, Chiến Bắc Việt ôm đầu, mấy người ám vệ thò đầu ra nhìn, càng không cần phải nói, ngay cả Tiểu Quai và Tiểu Tiêm cũng đều nhìn hai người.

Trên mặt viết rất rõ ràng: Các ngươi không trượng nghĩa!

"À!" Lãnh Hạ lắc đầu, bật cười nói: "Không báo trước."

Bọn họ rõ ràng là không tin, không báo trước mà hai người ra chiêu cùng lúc, lại cùng thu chiêu, lúc ấy rõ ràng còn sát khí ngập trời, lừa quỷ à!

Chiến Bắc Liệt hiện lên tia kiêu ngạo trong ưng mâu, nhìn tức phụ không chớp mắt rồi nói toạc ra: "Ta tin nàng, nàng tin ta!"

Mọi người chớp chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hai người, nhất là nhìn bộ dạng Chiến Bắc Liệt đắc ý không coi ai ra gì, răng liền có chút ngứa muốn cắn người?

Chỉ đơn giản như vậy?

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nhún nhún vai, chỉ đơn giản như vậy!

Trước lúc hai người xuất kiếm hoàn toàn chưa hề có cơ hội thương lượng, mọi thứ đều dựa vào ăn ý, một ánh mắt, một động tác, lập tức có thể hiểu ý của đối phương.

Chiến Bắc Liệt vừa thấy Lãnh Hạ cầm kiếm, liền đoán được nàng có kế hoạch khác, trong lúc ấy, việc cần làm là phối hợp, hắn chưa bao giờ hoài nghi mẫu sư tử có thể hạ thủ, ý nghĩ này ngay cả cơ hội ngoi lên cũng không có.

Lãnh Hạ cũng không bao giờ nghĩ Chiến Bắc Liệt sẽ động thủ, cũng chưa từng nghĩ Chiến Bắc Liệt sẽ hoài nghi, hoàn toàn yên tâm để trọng kiếm đâm đến ngực mình, giao tính mạng mình cho hắn.

Tuyệt đối ăn ý, tuyệt đối tín nhiệm!

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nhìn nhau, tình ý miên man, cục cưng cười khanh khách, làm trong uyển nhuốm màu ấm áp.

Mọi người ở đây đều sửng sốt, thấy vẻ mặt của bọn họ, không khỏi tự hỏi lòng mình.

Nếu đó là mình thì có thể làm được như vậy không?

Hoàn toàn giao phó tính mạng mình cho đối phương, dưới tốc độ và lực đạo như vậy, mắt thấy mũi kiếm sẽ đâm vào ngực mình mà vẫn có thể thản nhiên trấn định như cũ, không chút nghi ngờ.

Không đến một giây kia bọn họ cũng sẽ không biết được đáp án, nhưng sự tín nhiệm và ăn ý của hai người làm bọn họ vô cùng chấn động, hai người như vậy, tựa như đã hòa thành một thể......

Không có bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì có thể tách họ ra!

Tiêu Phượng òa khóc, làm Chiến Bắc Diễn vội vàng xông lên hỏi: "Sao vậy sao vậy?"

Nàng khóc lóc vùi mặt vào vạt áo Chiến Bắc Diễn, lau hết nước mắt nước mũi vào áo hắn rồi mới thút thít: "Lão nương cảm động a!"

Hồ ly liếc mắt, im lặng nhìn long bào dính bẩn, một lát sau mới cười tủm tỉm ôm lấy nàng, dỗ như dỗ trẻ con: "Chờ, lúc nào có cơ hội ta sẽ cho nàng thử!"

Tiểu khốc nam đứng bên cạnh, nhìn xem, đó tuyệt đối không phải mẹ ruột của nó, nhìn cả người bên cạnh nữa, cũng tuyệt đối không phải cha ruột nó, ghét bỏ rời mắt đi.

Chiến Bắc Việt ghé sát mặt vào gần Niên Tiểu Đao, thâm tình vô hạn nói: "Ta cũng sẽ cho nàng thử!"

Niên Tiểu Đao khinh bỉ "Phi" một tiếng rồi đạp hắn bay ra xa: "Ta sẽ đâm chết ngươi!"

Chiến Bắc Việt run một cái, tội nghiệp bò dậy rồi liếc nhìn nàng để phân biệt thật giả, nhìn làm Niên Tiểu Đao ho khan một tiếng, chuyển mắt sang chỗ khác.

Ôi, có cửa!

Chiến Bắc Việt hai mắt sáng ngời, dũng cảm lao qua, chân chó nói: "Tiểu Thái Bản, nàng không ra tay được đúng không?"

Niên Tiểu Đao quay sang, mỉm cười, e lệ mà ngại ngùng, làm hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, lẽ nào mùa xuân của lão tử sắp tới?

Chỉ là......

Sao đôi mắt kia lại lóe lên ánh sáng xanh nguy hiểm?

Đáp án được công bố rất nhanh, trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, trên đầu đau xót, Chiến Bắc Việt nhảy dựng lên, ôm đầu vừa bị nghiên mực đập bầm tím, khóc không ra nước mắt.

"Mẹ nó đồ hoang tưởng!" Niên Tiểu Đao gào lên rồi bế Tiểu Tiêm rời đi.

Chiến Bắc Việt quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt trông mong nhìn bóng lưng người ấy một đi không trở lại, trông mòn con mắt.

Mọi người đều ném cho hắn ánh mắt đồng tính, đương nhiên, trong đó cũng có vài phần hả hê: Cách mạng chưa thành công, Bắc Việt vẫn cần cố gắng!

Nhân dịp tiểu bất điểm quay về, bầu không khí vui mừng bao trùm toàn bộ Liệt Vương phủ, thậm chí là toàn bộ Trường An, ai ai cũng vui mừng ra mặt, dù sao thì Chiến Bắc Liệt cũng là Đại Tần Chiến thần, là thần hộ mệnh của Đại Tần, uy danh thậm chí còn cao hơn Hoàng đế Chiến Bắc Diễn.

Không khí vui mừng này kéo dài hơn một tháng, đến trung tuần tháng giêng, không chỉ không giảm bớt mà còn tăng lên.

Nguyên nhân rất đơn giản, song hỷ lâm môn.

Thứ nhất, năm mới đến.

Thứ hai, Chiến Tiểu Quai đã được một tuổi, cử hành lễ chọn đồ vật đoán tương lai.

Hai chuyện vui gần nhau nên tiệc Chiến Tiểu Quai chọn đồ vật đoán tương lai sẽ làm cùng tiệc giao thừa.

Từ sáng sớm hôm ấy, nhà nhà đều treo đèn l*иg đỏ, dán câu đối xuân, ai ai cũng tươi cười rạng rỡ, đốt pháo reo vui, bầu không khí vô cùng vui vẻ khiến Lãnh Hạ cũng không khỏi có vài phần chờ mong.

Đến trưa, tuyết rơi rất nhiều, những bông hoa tuyết rơi đầy trên đất, trắng xóa, càng làm nổi bật dân chúng mặc y phục rực rỡ, cực kỳ vui mừng.

Mà trong cung đã sớm lộng lẫy vô cùng, đèn đỏ khắp nơi, lụa màu bay lượn.

Chiến Bắc Diễn tổ chức yến tiệc tại Xuân Hi cung, tiệc trừ tịch này kéo dài từ chiều đến tối, quân thần cùng đón giao thừa, không khí hoà thuận vui vẻ.

Một chiếc xe ngựa đen dừng trước cửa hoàng cung, nếu là bình thường thì không ai không nhận ra đây là xe ngựa riêng của Đại Tần Chiến thần, nhưng hôm nay, xe ngựa treo đầy lục lạc, những quả cầu đầy màu sắc, thậm chí cả vải đỏ, thật sự là khiến người ta lóa mắt.

Đại Tần Chiến thần cả người mặc y bào đen, nhưng mặt thậm chí còn đen hơn y phục, bất đắc dĩ xuống xe ngựa, ghét bỏ liếc mắt.

Lão gia hỏa Chu Phúc kia, tìm được đường sống trong chỗ chết một lần, lá gan ngày càng to!

Màn xe xốc lên, Lãnh Hạ mặc cung trang đỏ rực bước xuống, bế tiểu bất điểm trong lòng, nhìn khuôn mặt ai oán của người kia liền nắm lấy bàn tay hắn.

Có tức phụ ở bên, lập tức Chiến Bắc Liệt ném cái xe ngựa mất mặt kia ra sau đầu, ôm lấy eo nàng, hăng hái đi về phía Xuân Hi cung.

Ta nhớ lần trước hình như có ai hỏi ta ý nghĩa tên của Tiểu Quai thì phải? Huhu cho ta xin lỗi, tính ta đãng trí lắm, tự nhiên hôm nay lại nhớ ra Orz

Từ Quai có hai nghĩa. Một là thông minh, lanh lợi; Một là gàn dở, không bình thường.

Mọi người có thể hiểu theo nghĩa mà mình muốn O_O