Thảo nguyên xanh mướt, rộng thênh thang.
Bãi ngựa rộng chừng mấy trăm dặm, trải dài, vô cùng rộng lớn.
Tiêu Phượng chỉ phía xa xa nói: “Lãnh Hạ, chính là nơi đó, đây hẳn là lần đầu tiên ngươi đến?”
Chiến Bắc Liệt nhìn bộ dáng nóng lòng muốn làm của nàng, bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi cứ thích những trò vận động nguy hiểm, ở khuê phòng thêu hoa luyện chữ không phải tốt sao?”
Tiêu Phượng vẻ mặt chế giễu: “Ai muốn làm mấy thứ của tiểu cô nương đó, chơi đùa phải giống nam tử mới thích.”
Lãnh Hạ nhìn phía xa xa, từng con từng con ngựa xếp hàng chỉnh tề, khoảng mấy trăm con. Đa số đều bị nhốt bên trong, còn một số rất ít rải ở xung quanh chuồng, nhưng tất cả đều cách một con ngựa trắng cao to rất xa, dường như là không dám xâm phạm địa bàn của nó.
Con ngựa kia cực kì cao lớn, nhàn nhã giậm chân tại chỗ trên mặt đất, thân hình khỏe đẹp, bờm sáng bóng mượt mà, ở giữa đầu một chùm lông màu đen, tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm liệt.
Tiêu Phượng chỉ vào con ngựa trắng hưng phấn nói: “Chính là nó, chính là anh chị em cùng với Điện Xế của Chiến Bắc Liệt, đều là ngựa quý. Lần trước thời điểm Điện Xế tới đây đã đá ngã không biết bao nhiêu mã sư, cuối cùng chịu phục tùng Chiến Bắc Liệt. Ngày đi ngàn dặm, mã vương!” (người thuần ngựa)
Chiến Bắc Diễn lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có nghĩ linh tinh. Con ngựa này dị thường, có thể nguy hiểm tới tính mạng. Nhanh chọn một con ngựa khác, không thì ta sẽ bắt ngươi hồi cung.”
Tiêu Phượng tiếc hận bĩu môi nhưng cũng không phản bác lại.
Đi đến gần, con ngựa kia cảm thấy được người đến gần, bắt đầu cảnh giác nhày chồm lên, đuôi ngựa quét tới quét lui trên cỏ, trong mắt tràn đầy sự ngỗ ngược, bướng bỉnh, kiêu ngạo mười phần.
Lãnh Hạ nhìn chằm chằm hai mắt nó, sự cuồng liệt trong đôi mắt ấy làm nàng cảm thấy hưng phấn, chậm bước tới phía nó.
“Nguy hiểm, đừng đi!” Tiêu Phượng kinh hoàng quát một tiếng, con ngựa này cực kì nguy hiểm, ngay cả mã sư nhiều năm kinh nghiệm cũng không dễ dàng tiếp cận, nữa là Lãnh Hạ yếu đuối, không có chút nội lực.
Chiến Bắc Liệt cũng hơi nhíu mi, hắn biết thân thủ của nàng sắc bén kinh người, nhưng thuần ngựa không phải chỉ dựa vào thân thủ tốt là được, đều phải có chút kĩ xảo ở bên trong.
Lãnh Hạ không để tâm mọi người nhắc nhở, nhìn không rời con ngựa. Con ngựa kia cũng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hiện lên tia khinh thường, lỗ mũi phun khí, bốn vó dậm mạnh trên mặt đất.
Một người một ngựa đối diện, trong mắt đồng thời là cuồng ngạo.
Lãnh Hạ cười lạnh, quả nhiên là bảo mã, ngươi càng không muốn ta càng phải thu phục ngươi.
Đột nhiên, nàng cả người nhảy lên, giữa không trung xẹt qua một đường cong, nhảy lên lưng nó, hung hăng nắm lấy bờm.
Ngựa kia bị đau, kêu lên một tiếng, thân thể hung hăng lắc, muốn nhanh chóng đem người trên lưng hất văng.
Lãnh Hạ nằm úp xuống, dính vào người nó, dù nó lắc như thế nào cũng không mảy may ảnh hưởng đến nàng. Nó lại rống to một tiếng, chạy như điên, tốc độ nhanh như tên bắn.
Bao nhiêu con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ ở giữa sân đều bị nó làm cho kinh sợ, đêu hí một tiếng rồi bỏ chạy.
Chiến Bắc Diễn chau mày, nghi hoặc nói: “Vệ quốc công chúa này biết võ công? Rõ ràng không có nội lực………”
Chiến Bắc Liệt gật đầu: “Nội lực không có, thân thủ tương xứng với ta.”
Chiến Bắc Diễn nhìn hắn không phải nói đùa, kinh ngạc nói: “Tương xứng cùng ngươi, điều này sao có thể……………..”
Một vòng, hai vòng, ba vòng,……………. Trong chớp mắt đã chạy năm vòng.
Tiêu Phượng thấy vậy vội vàng kéo tay áo Chiến Bắc Liệt, thúc giục: “Bây giờ còn nói cái này! Mau cứu nàng, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?”
Chiến Bắc Liệt chau mày, nhìn chằm chằm một đôi người ngựa giữa sân. Hồi lâu, dần dần dãn ra, trong mắt hiện lên tia tán thưởng: “Mẫu sư tử, không cần ta cứu!”
Hai người thấy vẻ mặt này của hắn, liền vội vàng quay đầu lại, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra.
Tốc độ của con ngựa trắng kia dần chậm lại, chạy tiếp một vòng rồi đứng lại. Mà Lãnh Hạ vẫn bình thản trên lưng ngựa, rõ ràng là đã thuần phục được bảo mã của Bắc Yến. (ngựa quý)
Tiêu Phượng hoan hô một tiếng, muốn đi lên kiểm tra nó, ngựa kia ngay lập tức dựng lông, trừng mắt nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng lại gần một chút sẽ đá bay nàng.
Lãnh Hạ lập tức nhảy xuống, nhẹ nhàng vuốt ve nó, cười nói: “Về sau, ngươi gọi là Phong Trì.”
Phong trì híp mắt hưởng thụ, vươn đầu lưỡi liếʍ tay nàng, không còn chút bộ dạng kiêu ngạo như lúc nãy, hoàn toàn là một con mèo nhỏ.
Tiêu Phượng ghen tị, nhào vào lòng Chiến Bắc Diễn tìm kiếm an ủi.
Chiến Bắc Liệt phân phó một thị vệ mang Điện Xế đến, khiêu mi nhìn Lãnh Hạ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Một vòng?”
Lãnh Hạ nheo mắt, sao không thể, Chiến Bắc Liệt cũng hiểu được ý tứ của nàng, nữ nhân này chưa bao giờ biết chữ ‘sợ’ viết như thế nào, quả nhiên là cuồng vọng vô cùng.
Điện Xế là một con hắc mã, ở giữa bờm có một nhùm lông trắng. Vừa thấy Phong Trì liền ngay lập tức chạy tới, hai con ngựa vô cùng thân thiết đứng chung một chỗ, quả thật giống như người yêu vậy.
Chiến Bắc Liệt búng tay, Điện Xế không bằng lòng quay về bên người hắn.
Lãnh Hạ vuốt ve Phong Trì, phi thân nhảy lên ngựa, quay đầu nhìn hắn một cái, ngạo nghễ nói: “Bắt đầu?”
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, bắt đầu!
Hai người như hai cơn lốc lướt qua thảo nguyên, gió rít gào bên tai. Điện Xế không hổ được xưng là mã vương ngày đi ngàn dặm, tốc độ nhanh không thể diễn tả bằng lời, nhanh chóng chạy quanh một vòng.
Hai người khí thế bằng bằng, tóc tai bay loạn, Tiêu Phượng túm vạt áo Chiến Bắc Diễn, buồn bực nói: “Lão nương ghen tị a!”
Chiến Bắc Diễn vươn tay xoa đầu, cười nói: “Hai người này thật xứng đôi, chính là không biết tại sao Vệ quốc Công chúa hoàn toàn không giống như lời đồn đại.”
Tiêu Phượng cọ cọ vào tay hắn, bĩu môi nói: “Quản chuyện này làm gì, chỉ cần Lãnh Hạ không có ác ý thì tốt rồi, ta thực rất thuận mắt nàng.”
Vừa dứt lời, một trận cuồng phong quét qua, hai con ngựa đồng thời trở về, hòa!