Dịch: lilynguyen
Biên: Mựp
- Phế vật, trước đó ngươi đã bại dưới tay ta, bây giờ lại còn muốn tiếp tục đấu với ta!
Một cước của Thần Thiên trực tiếp đá bay trường kiếm.
- Làm sao có thể… làm sao có thể…
Giờ khắc này, không chỉ có đệ tử của Thần gia không thể tin được, ngày cả các hộ pháp trưởng lão ở trên đài cao cũng không dám tin một màn vừa diễn ra trước mắt.
Thần Ngôn là Võ Sĩ tầng bảy, vậy mà lại bị đánh bại chỉ bởi một quyền của hắn.
Ngũ trưởng lão từ trên đài cao nhảy lên một cái:
- Thần Thiên, cái tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi dám phế đi võ phách của Thần Ngôn… Ta phải gϊếŧ ngươi…
Ngũ trưởng lão xông về phía chiến đài, trên tay cũng xuất ra một chưởng:
- Phế vật, chết đi!
- Làm càn!
Thần Phàm ra tay, một cỗ lực lượng cực lạnh tràn ngập toàn trường đấu, thân thể ngũ trưởng lão lập tức biến thành khối băng, lúc rơi xuống đất thì bị vỡ nát ra rơi đầy trên đất.
Chỉ với một chưởng, ngũ trưởng lão đã chết.
Giờ phút này, toàn bộ Thần gia đều yên tĩnh, bọn họ chưa từng nghĩ tới Thần Phàm thường ngày hòa ái, dịu dàng, ngoan ngoãn khi ra tay lại nặng đến như thế, trực tiếp gϊếŧ chết một trưởng lão của Thần gia!
- Thần Phàm, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi dám gϊếŧ ngũ trưởng lão!
Tất cả trưởng lão đều giận dữ, ồn ào chất vấn Thần Phàm, dám ra tay trước mặt bọn họ như vậy.
- Gϊếŧ thì cũng đã gϊếŧ rồi, ngũ trưởng lão thân là trưởng lão, chẳng những không chịu tuân thủ theo tộc quy, còn có âm mưu muốn gϊếŧ thiếu chủ, người như vậy mà không gϊếŧ, còn giữ lại làm cái gì? Các ngươi nói giúp hắn như vậy, chẳng lẽ là cùng một bọn?
Thần lão tứ cũng nổi giận lôi đình mà hét lớn, làm cho toàn trường đấu rung động lần nữa.
Nhìn thấy ba người ở trên sân, sắc mặt của đại trưởng lão cũng rất không tốt, kế hoạch hoàn hảo lúc đầu bây giờ đã mất đi cân bằng, hoàn cảnh lúc này đã không còn cách nào khống chế được nữa.
Không có người nào dám nói lại, Thần Phàm và Thần lão tứ bá đạo như vậy khiến những lời họ muốn nói đều phải nuốt trở về, lúc này bọn họ có tức giận cũng chỉ có thể nhịn.
Thần Thiên nhìn phụ thân của mình, trong lòng dâng lên tia ấm áp, đây là thế giới của cường giả, mà bây giờ phụ thân đang vì mình mà đứng ra.
- Đại trưởng lão, có phải nên thực hiện lời hứa lúc trước hay không, hiện tại, hãy dập đầu xin lỗi đi!
Thần Phàm cũng không quên nhắc lại chuyện trước đó, bây giờ đối mặt với đại trưởng lão càng trực tiếp hơn.
- Thần Phàm, ngươi cũng không nên làm càn quá mức, để đại trưởng lão xin lỗi một tiểu bối như Thần Thiên thì còn ra thể thống gì nữa!
Tam trưởng lão và lục trưởng lão nhao nhao bênh vực.
Ánh mắt Thần Phàm lạnh lẽo:
- Còn nói đến thể thống sao! Thần Phàm ta đã dùng chức vị tộc trưởng làm tiền đặt cược, các ngươi bây giờ còn muốn nói thể thống với ta, các ngươi coi chức vị tộc trưởng của ta chỉ là để trưng bày thôi sao? Đại trưởng lão, mau xin lỗi đi!
Ngông cuồng, bá đạo, Thần Phàm dịu dàng ngoan ngoãn trước kia đã thay đổi, làm rung động tất cả mọi người trong Thần gia, cho dù là những trưởng lão trước giờ luôn tự cho mình là có địa vị lớn vào giờ phút này cũng không nhịn được phải cúi đầu.
- Việc này để sau khi tộc hội kết thúc, ta sẽ thực hiện với ngươi!
Đại trưởng lão đã chịu thua, Thần Phàm cũng không đuổi theo tới cùng, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
- Đại trưởng lão, Thần Phàm thật quá càn rỡ!
Ánh mắt Thần Bá Thiên lạnh lùng, âm hiểm nhìn Thần Phàm.
Lúc này trong nội tâm của đại trưởng lão cũng đã nổi giận:
- Hôm nay nhất định phải kết thúc mọi việc, các ngươi hãy mau đi chuẩn bị đi.
Đám người kia nghe thấy vậy trong lòng đều hiểu rõ, nhìn xem, Thần gia hôm nay nhất định phải thay đổi.
Tiếp theo là đến tổ thứ hai chiến đấu, Thần Võ không có chút vất vả nào đạt được chiến thắng.
Tổ thứ ba lại càng dứt khoát hơn, Tuyết Lạc Hề trực tiếp chiến thắng.
Tổ thứ tư thì chiến đấu có vẻ hơi kịch liệt, Thần Nam, con trai của Thần lão tứ lúc này mới thể hiện ra thiên phú kinh người, làm tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
- Thuộc tính lại là Võ Hồn, gia hỏa Thần lão tứ kia ẩn tàng cũng thật sâu a.
- Thật là không nghĩ đến, không nghĩ đến, thuộc tính của Thần Nam cũng là Võ Hồn!
Ngay cả Thần Thiên cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thuộc tính Võ Hồn không giống với Kiếm Võ Hồn, Thú Võ Hồn, trên Linh Võ Đại Lục Thiên Địa này có tổng cộng 5 loại thuộc tính, bao gồm: phong, lôi, thủy, hỏa , thổ, phụ thân của hắn chính là thuộc tính Phong Võ Hồn hiếm thấy.
Mà bây giờ, Thần Nam lại là người sử dụng thuộc tính thổ, Thần gia lại xuất hiện thuộc tính Võ Giả, đương nhiên gây chấn động toàn trường đấu.
Bất quá, thuộc tính thổ vốn nổi danh là để phòng ngự, cuối cùng thì Thần Nam cũng chỉ là một Võ Sĩ mà thôi , khi đối mặt với Thần Nguyệt với tu vi Võ Đồ vẫn phải cố hết sức, không địch lại nên đành phải nhận thua, tuy vậy Thần Nam vẫn lưu lại rung động thật sâu trong lòng tất cả mọi người.
Đến lúc này, quán quân của bốn tổ đều đã xuất hiện, tổ thứ nhất, Thần Thiên, tổ thứ hai, Thần Võ, tổ thứ ba, Tuyết Lạc Hề, tổ thứ tư, Thần Nguyệt.
- Nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó tiến vào chung kết!
- Tứ thúc, chúng ta đều không tiêu hao sức lực nhiều, cứ trực tiếp bắt đầu luôn đi.
Ngữ khí của Thần Nguyệt đạm mạc, sau khi nhìn thấy biểu hiện của phế vật Thần Thiên thì không kìm nén được muốn gϊếŧ chết tên kia.
- Không sai, cứ trực tiếp bắt đầu đi, ta nghĩ cũng không có người nào là không dám a!
Thần Võ cũng phụ họa theo, hiện tại hắn cũng muốn hung hăng chà đạp Thần Thiên.
- Ta không có ý kiến.
Bọn họ đã không muốn chờ mà tới chịu bị ngược, làm sao Thần Thiên có thể từ chối đây.
- Thiên nhi, ngươi…
- Tứ thúc, yên tâm đi, đánh bại Thần Ngôn, căn bản ta không cần dùng lực.
Thần Thiên cười nhạt một tiếng, lại làm cho sắc mặt của người trong toàn trường đấu tái nhợt, từ lúc nào mà phế vật Thần Thiên kia điên cuồng như thế.
- Vậy ta cũng không có ý kiến, bắt đầu đi.
Tuyết Lạc Hề còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Thần Thiên tự tin như vậy thì cũng nhàn nhạt cười một tiếng.
- Nếu tất cả đều không có ý kiến gì, vậy thì hãy bắt đầu đi, trận đấu chung kết thay phiên đấu, mỗi người thay phiên ba trận, vòng tranh tài thứ nhất, Thần Thiên đấu với Thần Võ.
Cuối cùng thì cũng quyết đấu, toàn bộ Thần gia đều cực kỳ coi trọng.
- Hừ, vận may của tên phế vật kia cũng nên chấm dứt rồi, đánh với Thần Võ, nhất định là thua rồi.
Các trưởng lão ồn ào khinh thường nói, mặc dù Thần Thiên có thể đánh bại Thần Ngôn, nhưng Thần Võ là Võ Sĩ đang ở mức cao nhất của tầng chín, đương nhiên Thần Thiên không thể nào chống đỡ.
- Nhìn xem, trận đấu chung kết chân chính vẫn là trận đấu giữa Thần Nguyệt và Tuyết Lạc Hề.
- Ai, với thiên phú của nha đầu Thần gia ta mà nói, Thần gia ta không gì là không thể.
Một năm nay, trong Thần gia xuất hiện không ít người có thiên phú hơn người, chỉ cần có thể phát triển thật tốt thì Thần gia ở thành Thục Nam sẽ có chỗ đứng.
- Đại trưởng lão, trước khi chiến đấu ta có một đề nghị, Niên Hội của Thần gia ta lần này là dùng để kiểm tra thực lực thật sự của hậu bối trong gia tộc, nếu như chỉ nhận thua thì ta cảm thấy họ không thể phát huy toàn bộ lực lượng của mình!
Thần Bá Thiên nói xong thì nhìn về phía Thần Phàm, dường như bên trong đó có ý gây hấn.
- Đây chẳng phải là Thần Bá Thiên muốn Thần Võ ra tay độc ác với Thần Thiên a!
Đám người kia sao lại không biết rõ ý nghĩ của Thần Bá Thiên.
- Tộc trưởng, ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?
Thần Bá Thiên cắn chặt lấy tộc trưởng không buông, cười nhìn về phía Thần Phàm
- Phụ thân, nếu như đại hộ pháp đã nói như vậy thì cứ đáp ứng hắn đi.
Đang lúc mà Thần Phàm còn đang do dự, giọng nói Thần Thiên quanh quẩn ở trên đài cao, Thần Phàm thấy Thần Thiên tự tin như vậy, cũng nói ngắn gọn:
- Được!
- Đã là như thế thì liền bắt đầu đi, Thần Võ, hãy học tập cho tốt thực lực của thiếu chủ, không cần phải khách khí.
Thần Bá Thiên hướng về phía Thần Võ nói.
Thần Võ gật đầu, cuồng ngạo đi lên trên đài:
- Phế vật, mau lăn lên đây.
- Đến lúc kết thúc rồi!
Lúc còn ở Tông Môn Chi Lâm, Thần Võ cùng Thần Phi đánh lén hắn, sau đó lại ném xuống vách núi, thù này không báo thì thề không làm người!
- Phế vật, mạng ngươi lớn mới có thể sống tiếp được, nhưng hôm nay ngươi vẫn phải chết.
Thần Thiên không phản bác lại, chỉ cười nhạt một tiếng.
- Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn cười được, tên phế vật ngươi, hiện tại sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của ta!
Sau lưng Thần Võ hiện ra một cây Chiến Chùy bá đạo, rõ ràng là vũ khí Võ Hồn của hắn, Chiến Chùy mang theo khí thế cuồng ngạo, toàn bộ lôi đài kình phong mãnh liệt.
- Võ Hồn, Thần Võ đã trực tiếp triệu hoán Võ Hồn ra, xem ra lần này Thần Thiên xong đời rồi.
- Đúng vậy a, gia hỏa Thần Thiên kia tuy có thể đánh bại Thần Ngôn, nhưng so với Thần Võ thì vẫn là phế vật.
- Phế vật, đi chết đi…
- Cuồng Chiến Chùy Thủy!
Thân ảnh của Thần Võ giống như Đại Địa Man Ngưu xông lên, hai thanh Chiến Chùy trong tay phảng phất khí thế ngạo nghễ thiên hạ. Lúc này, tâm niệm Thần Thiên khẽ động, lắc lư Nghênh Phong Đạp Tuyết, Chiến Chùy đập xuống, lập tức toàn bộ lôi đài đều tan nát.
- Tránh được?
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn vừa phát sinh trên lôi đài.
- Ta xem xem ngươi có thể trốn được bao nhiêu lần?
Thần Võ phẫn nộ, Chiến Chùy vẫn không ngừng vung vẩy bên trên lôi đài, phá toàn bộ Diễn Võ Tràng thành từng mảnh, nhìn uy lực có thể hủy diệt cả lôi đài kia, nếu mà Thần Thiên bị đánh trúng thì nhất định sẽ phải chết.
- Phế vật, ngươi chỉ biết trốn thôi sao? Có bản lĩnh thì chiến đấu như một nam tử hán đi.
Một thân chiến lực như Thần Võ lại không có cách nào công kích được Thần Thiên, bèn gầm thét để kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thần Thiên.
Sắc mặt Thần Thiên dần dần lạnh xuống:
- Từ nhỏ đến lớn ngươi đều khi dễ ta, làm nhục ta, mắng ta, cuối cùng thậm chí còn muốn gϊếŧ chết ta, ngươi có biết lúc từ cấm địa của Tông Môn Chi Lâm trở về ta đã suy nghĩ gì không?
- Ta cần gì phải biết ngươi nghĩ cái gì, hiện tại hãy chết đi cho ta!
Thần Võ thấy Thần Thiên đã dừng lại, liền lao xuống gϊếŧ.
Ánh mắt Thần Thiên rét lạnh, sắc mặt đột nhiên dữ tợn nói:
- Lúc đó, ta đã thề, nếu còn có thể sống sót mà trở về, nhất định phải trả lại cho các ngươi gấp 100 lần…
- Hiện tại, chính là lúc mà các ngươi phải trả giá!
Thần Thiên giận dữ gầm lên, Lợi Kiếm trong tay giống như sấm sét rút ra khỏi vỏ!