Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 98

Edit: Lam

Beta: Miêu Nhi

"Điên rồi! Điên rồi! Hai người các cậu lại gây rắc rối cho tôi rồi!!! Chuyện yêu đương vừa dập xuống cho các cậu, các cậu lại lôi ra một đứa con cho tôi xử lý nữa??! Hai người các cậu giỏi lắm! Đứa con lớn đến mức tự có thể đi mua nước tương rồi cơ đấy!"

Trong phòng, Đường Việt sốt ruột đến phát bực. Hắn vừa đi vừa cầm điện thoại cập nhật tin tức mới nhất hiện giờ.

"Các cậu nhìn đi! Số người hâm mộ cập nhật một chút lại tụt mất một vạn, cập nhật một chút lại tụt mất một vạn. Thậm chí có tin nói các cậu bị Văn nữ sĩ bao dưỡng đấy! Hứa Trản thì không nói rồi! Fans cũng biết cậu ấy có một mối tình đầu, chia tay nhiều năm vẫn còn nhớ mãi không quên. Phương Tử Thanh! Từ khi cậu mới vào nghề, cậu chưa từng nói đến chuyện yêu đương. Kết quả giờ cậu đã có cả con luôn rồi! Fans cảm thấy mình đã bị lừa dối! Điều bọn họ không thể tha thứ nhất chính là lừa dối... Trời đất quỷ thần ơi!!!Còn có một bình luận nói các cậu bán t*nh tr*ng để kiếm tiền nữa! Không được! Không được! Không cần biết thật giả ra sao! Những lời bàn tán này cũng không được phép lan truyền nữa. Nếu không nó sẽ để lại ảnh hưởng xấu. Tôi phải tranh thủ thời gian đi thuê fan nặc danh* dập tin tức này xuống mới được!"

Đường Việt làu bà làu bàu. Sau đó, hắn cuống cuồng đi ra ngoài gọi điện thoại. Trên sô pha ở trong nhà, có hai người đang ngồi ở đó. Phương Tử Thanh thì đang nhắm mắt lại. Hứa Trản lại đang chơi trò chơi nhưng trong lòng không tập trung nên đã thua mấy ván liên tiếp.

Hai người từng cùng vào nghề, cũng ở dưới trướng của anh họ Hứa Trản - Đường Việt. Bọn họ không chịu được trói buộc trong gia đình nên đa số thời gian đều ở trong căn hộ do công ty sắp xếp. May mắn là bọn họ ở bên ngoài, nếu không bây giờ làm sao có thể được yên tĩnh như vậy chứ? Ở nhà chắc chắn đã bị cả dòng họ hỏi đến phiền chết!

Chờ đến khi Đường Việt rời khỏi đây, Phương Tử Thanh từ từ mở mắt ra. Ở phía đối diện, Hứa Trản cũng ngừng chơi game. Bầu không khí hết sức vi diệu. Anh em tốt bỗng trở thành bạn trai cũ của mẹ bọn trẻ. Mối quan hệ này khiến người ta có chút xấu hổ!

"Cậu..."

"Cậu..."

Hai người đồng thanh nói, lại đồng thanh dừng lại. Thực sự không biết nên nói cái gì.

Một lát sau, Phương Tử Thanh mở miệng phá vỡ sự yên lặng: "Trước đây, cậu nói trở thành ngôi sao có tên tuổi có thể khiến cô ấy nhìn nhận cậu. Cậu chắc là cô ấy chứ?"

Hứa Trản gật đầu. Khi đó, cho dù hắn tìm thế nào cũng không thấy người. Hắn lại không bằng lòng chia tay cho nên mới nghĩ tới chuyện bước chân vào showbiz, đứng ở vị trí cao nhất khiến cô biết rằng hắn vẫn đang nhớ mong cô... Nhưng hắn không nghĩ rằng không chỉ đợi được cô mà còn đợi được con của hai người!

Phương Tử Thanh nhíu mày, vẻ mặt có chút suy tư: "Nếu cậu đã thích cô ấy như vậy! Cô ấy cũng mang thai con của cậu. Vậy thì tạ sao lại chia tay? Cậu nên biết rằng con của cậu là con cả đấy!" Giọng của hắn nhấn mạnh thêm vào hai chữ "con cả". Ý nghĩa không nói cũng rõ.

Hứa Trản không quan tâm đến lời nói ẩn ý của Phương Tử Thanh. Điều hắn đang nghĩ trong đầu là tại sao lúc đó lại chia tay?

"Một đêm bảy lần, một lần hai ba tiếng đồng hồ. Có thể là do chúng ta còn nhỏ, anh có thể kiên trì gần nửa tiếng đã là không tồi rồi, không cần nhụt chí, về sau còn có thể cải thiện mà..."

Do vấn đề này mà bị bạn gái ghét bỏ rồi chia tay. Dù thế nào đi chăng nữa Hứa Trản cũng sẽ không nói với Phương Tử Thanh. Hắn im lặng rất lâu, lấy lý do từ chối trước đây của Văn Khanh nói: "Chúng tôi không hợp nhau..."

Lời nói này vừa nghe đã biết là lời nói đối phó. Đương nhiên Phương Tử Thanh không tin. Sự thật chắc chắn không đơn giản như lời cậu ta nói. Nhưng hắn cũng không thể tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi Hứa Trản trả lời, lại hỏi lại cho có lệ:"Còn cậu thì sao? Đầu đuôi như thế nào? Tưởng cậu chưa từng yêu đương cơ mà?" Hai người bọn họ là hàng xóm cách vách, thân đến không thể thân hơn. Tình cảnh của Phương Tử Thanh như nào thì trong lòng hắn biết thừa. Căn bản là cậu ta không có thời gian hẹn hò, nhưng lại bỗng nhiên xuất hiện một đứa con trai, lại còn là với bạn gái cũ của mình nữa! Làm sao hắn không tò mò cho được?

Vừa tò mò, vừa ức chế. Hắn có cảm giác giống như anh em tốt lên giường với bạn gái của mình. Mặc dù khi đó bọn họ đã chia tay, Phương Tử Thanh cũng không biết đó là bạn gái cũ của hắn.

Cho nên, nếu theo như tình huống thông thường, khi hắn vừa nghe thấy Phương Tử Thanh lên giường với Tô Văn Khanh, hắn phải đánh cho cậu ta một trận tơi bời mới đúng. Nhưng sự việc tiến triển quá quỷ dị, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa định hình ra được nên không biết phải làm ra hành động gì.

Phương Tử Thanh giống như tùy ý nói: "Tôi với cô ấy chỉ là tình một đêm thôi. Không có tìm hiểu nhau gì đâu." Cầm nhầm số phòng, đi vào nhầm phòng lại bị người ta coi là trai bao nữa! Xong xuôi còn ghét bỏ vì kỹ thuật của hắn không tốt. Chuyện này có đánh chết hắn cũng không thể nói!

Cùng lúc đó, Thẩm Nhược Sơ và Hạ Tấn Sinh cũng bị công ty tập hợp cùng một chỗ để trao đổi phương án giải quyết. Hai người bọn họ cùng thuộc một công ty, là anh em đồng môn.

Hai người gặp nhau đều có chút lúng túng. Trước đây khi gặp nhau còn có thể chào hỏi "Vừa khéo gặp anh ở đây". Nhưng bây giờ, chẳng lẽ lại nói rằng thật trùng hợp con tôi với con anh đều cùng một mẹ ư?

Người đại diện của cả hai đang sôi nổi bàn bạc chuyện này phải giải quyết như thế nào. Thẩm Nhược Sơ chợt hỏi Hạ Tấn Sinh: "Vì sao anh và cô ấy chia tay?"

Chẳng cần hỏi rõ cũng biết cô ấy trong lời nói của hắn là ai. Hạ Tấn Sinh khéo léo nói: "Chúng tôi không hợp nhau. Cậu thì sao?"

"Chúng tôi cũng không hợp nhau."

Lời nói bên ngoài không hề áp lực nhưng rốt cuộc không hợp ra sao thì chỉ có chính bọn họ biết rõ thôi.

"Tôi nói này! Hay là chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi! Dẫu trời sập xuống cũng có người cao hơn đỡ lấy, không phải còn có Bạc ảnh đế sao? Chắc hẳn cô ấy cũng chuẩn bị lộ diện rồi nhỉ? Chuyện này người lo lắng nhất chính là cái cô Văn Khanh kia mà? Giải quyết không tốt chắc sẽ ảnh hưởng tới sản nghiệp của cô ấy đúng không?" Người đại diện của Thẩm Nhược Sơ nói vô cùng có lý lẽ.

"Anh nói ngược rồi. Người lo lắng nhất không phải cô ấy. Người ta kiếm sống cũng không phải dựa vào fans. Bây giờ làm gì có quy luật trở thành người giàu nhất rồi còn có thể vì vài người không thích mà chết đói chứ! Hơn nữa, sự nghiệp của người ta ở nước Mỹ. Bên đó cởi mở hơn chúng ta rất nhiều. Chưa kết hôn đã sinh con cũng chẳng phải chuyện gì to tát." Người đại diện của Hạ Tấn Sinh nói thêm: "Hơn nữa Bạc Hà đã có tinh thần đề phòng trước. Gần đây luồng dư luận rất tốt, ảnh hưởng của chuyện lần này đối với anh ấy không lớn. Không lăn lộn được ở trong nước thì ra bên ngoài thế giới, anh ấy vẫn có thể phong sinh thủy khởi*. Chỉ có điều câu nói của cậu không sai. Thuận theo tự nhiên, bất biến ứng vạn biến. Bây giờ mọi chuyện còn chưa có kết luận. Trước tiên chúng ta đừng làm bản thân trở nên rối bời."

(*"Phong sinh thủy khởi" có nghĩa: gió đi khắp nơi để mọi vật được sinh ra, nước đi đến đâu thì mọi thứ sẽ được đâm chồi nảy lộc. Gió và nước đi đến đâu sẽ mang theo tài lộc may mắn đến đó.)

Chuyện lần này thật sự quá chấn kinh! Hai giới giải trí, tài chính đều nổi lên một cơn phong ba bão táp. Tin tức trên mạng thậm chí cũng không thể chặn được, giống như ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên rồi lan ra đồng cỏ.

Vào lúc trên mạng đang náo động, các "bà nội" đồng loạt xuất hiện.

"Mẹ nói cho con biết! Mẹ nhất định phải gặp được cháu trai đích tôn của mẹ. Chính con làm biếng không thèm kết hôn thì thôi đi, thật vất vả mới có cháu trai thì lại không thèm mang về! Trước khi đi ba của con đã nói: con trai có thể không cần nhưng cháu trai nhất định phải đón về!" Một quý phu nhân da dẻ hồng hào đang chống hông quở trách Phương Tử Thanh.

Phương Tử Thanh cạn lời: "Mẹ! Ngay cả sự tồn tại của đứa nhỏ cô ấy cũng không nói cho con biết. Mẹ nghĩ cô ấy có thể để cho Sơ Tam về nhà chúng ta không?"

"Vậy con cưới người ta về đi!" Phương Tử Thanh kinh hãi. Mẹ hắn rốt cuộc bao dung cỡ nào mới chấp nhận một người con dâu có bốn người con riêng chứ? Tuy chính hắn cũng rất "hiếm lạ" người phụ nữ kia, nhưng... vừa nghĩ đến chuyện Văn Khanh ngoài hắn ra còn có bốn người đàn ông khác, hắn thật sự hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện cưới cô.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Dù sao ban nãy mẹ của hắn đã nói rồi! Chỉ cần cháu trai, không cần con trai. Dẫu hắn cưới loại người như thế nào về làm vợ thì cũng chẳng sao cả!

Bên kia ba mẹ và ông bà Hứa Trản cũng đã đến.

Mẹ Hứa: "Con trai! Con rất giỏi! Thật biết cách khiến cho mẹ nở mày nở mặt. Trong khu chúng ta có một người, hôm trước còn khoe khoang với mẹ rằng con dâu bà ta sắp sinh. Nói mẹ cũng phải tranh thủ chớp lấy thời cơ. Ai dào ôi! Chớp mắt một cái, cháu trai mẹ cũng đã bảy tuổi rồi! Lát nữa thế nào mẹ cũng phải đưa cháu trai đi cùng xem bà ta còn dám đắc ý nữa không!"

Cha Hứa: "Con trai! Con tính khi nào thì đưa cháu trai về ra mắt mọi người? Không cần biết người ta có bằng lòng cho phép đứa bé thừa nhận chúng ta hay không. Nhưng ít nhất chúng ta phải thể hiện thái độ để cho cháu trai thấy, nếu không nó tưởng rằng chúng ta không thích nó thì làm sao bây giờ!"

Bà Hứa: "Bà thấy đứa bé kia trên TV rất đáng yêu đó! Cháu trai! Cháu cố gắng một chút nhanh chóng đưa thằng bé về nhà gặp mặt mọi người đi!

Ông Hứa: "Mẹ của đứa bé cũng không tồi. Cháu dẫn cả hai về là tốt nhất đấy!"

Hứa Trản: "... "

Đúng là hết cách! Cha mẹ và trưởng bối đều đã về hưu nên không có việc gì làm, cũng chỉ có thể chờ mong việc gia đình có thêm thành viên mới.