Có Em Chung Đường

Chương 43: Gặp Mặt Bất Ngờ

Kỷ Tiểu Dao vừa đi vào lớp học, lập tức bị Quan Đồng kéo đến một góc ngồi xuống, thần thần bí bí nói: “Hai ngày nay cậu hoàn toàn biến mất, gọi điện cũng không bắt máy.”

“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng của cô ấy hình như xảy ra chuyện lớn gì.

“Cậu và mối tình đầu còn liên lạc với nhau không?”

Kỷ Tiểu Dao khó hiểu: “Không.”

“Tớ đã nói mà, bạn trai cậu tốt với cậu như vậy có ngốc mới quay lại với tình cũ. Huống hồ còn là một tên đàn ông cặn bã như vậy, uổng công bọn tớ còn coi trọng hắn ta.”

Lúc cô ấy nói còn làm ra vẻ mặt căm hận, Kỷ Tiểu Dao càng kỳ quái: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Cậu không biết đâu, tên đàn ông kia hai ngày nay đều đến trường đấy.”

“À.”

“Gì vậy? Sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Cậu không có ở trường, hắn ta đến tìm ai cậu không hỏi ư?”

Kỷ Tiểu Dao có chút buồn cười: “Vì sao cậu ta phải tới tìm tớ? Tớ và cậu ta đã không còn quan hệ gì rồi. Tớ nghĩ là cậu ta tới tìm hoa hậu giảng đường Cố đúng không.”

“Cậu đã sớm biết, vì sao không giận.” Vẻ mặt của Quan Đồng giống như tức giận đến mức muốn cãi nhau một trận: “Tên đàn ông kia quá vô sỉ, mới vài ngày, vừa bị cậu từ chối, hắn ta đã vội nhào đến bám vào người đẹp gia thế cao.” Vừa dứt lời lại phản ứng nhanh lại, vỗ vào tay Kỷ Tiểu Dao: “Tất nhiên cậu cũng rất đẹp, nhưng tên kia thay đổi quá nhanh! Thật sự là nhìn lầm hắn, vốn dĩ còn nghĩ hắn là một người si tình chứ, ai biết lại vô sỉ như vậy! Con nhà quyền thế trong đại viện thì giỏi sao, quá kiêu ngạo!”

Kỷ Tiểu Dao thấy cô nàng càng nói càng phẫn nộ, càng ngày càng thái quá, mới mấy câu đã chuyển tới sự kiện đánh người mấy hôm trước. Cô bật cười, trêu ghẹo cô nàng: “Cậu giống như oán phụ bị vứt bỏ vậy.”

Quan Đồng lập tức lườm cô: “Sao có thể chứ! Trong lòng tớ có bạch mã hoàng tử tốt vô cùng rồi!”

Ba người vừa đùa giỡn được một lúc thì chuông vào học vang lên. Sau khi ngồi về chỗ của mình, Kỷ Tiểu Dao vừa mở sách, vừa nói nhỏ với hai người bạn: “Tớ và cậu ta thực sự không còn quan hệ gì, hơn nữa cậu ta đã bị các cậu mắng thành xấu xa như vậy. Lại nói, thực ra là tớ làm chuyện áy náy với cậu ấy, sau này các cậu đừng nói lung tung nữa. Anh ta yêu ai là tự do của anh ta, tớ chúc phúc cho họ.”

Hai người Quan Đồng thấy cô nói chuyện lạnh nhạt nhưng cũng biết đây là suy nghĩ thật sự của cô, vì vậy nhìn nhau gật gật đầu: “Biết rồi.”

Cả buổi học hôm nay, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy rất không thoải mái, cảm giác như hai người kia nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Theo kinh nghiệm ngày trước mà suy đoán, hai cô nàng này chắc chắn nhìn thấy điểm đó hay ho trên người cô.

Trực giác trong lòng vang lên, cô quay sang hỏi: “Các cậu đang nhìn gì vậy.”

Hai người kia cười gian, vẻ mặt vô cùng mờ ám. Kỷ Tiểu Dao nổi da gà, theo tầm mắt của hai người kia sờ lên cổ mình, nhất thời hiểu ra, mặt dần dần nóng lên: “Hôm qua nhà tớ hơi nhiều muỗi, cho nên, khụ khụ, các cậu đừng nghĩ linh tinh.”

Hai cô ấy nhìn nhau gật đầu, cười càng đen tối, Quan Đồng thậm chí còn đưa tay sờ nên dấu dâu tây trên cổ cô: “Đúng vậy, bọn tớ là nghĩ linh tinh thôi, người ta đang trong tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào! Đêm tối gió lớn thích hợp để làm mấy việc vận động gì đó! Vừa có thể phát triển tình cảm, vừa có lợi cho sức khỏe và tinh thần.”

Kỷ Tiểu Dao xấu hổ lườm hai cô bạn: “Chẳng lẽ cậu còn chưa có người yêu?”

Quan Đồng nhếch miệng: “Tiện để học hỏi hai người các cậu.”

Là một ‘hủ nữ’ điển hình, không biết tiếp theo cô ấy sẽ trả lời thế nào, Kỷ Tiểu Dao không nói lại được đành cúi đầu nhìn xuống nhìn chân mình. Cũng may tiết học này là của giáo viên hướng dẫn khá khó tính nên người kia cũng không dám làm gì lớn tiếng, hỏi nhỏ cô mấy câu cũng không thấy cô trả lời đành ngoan ngoãn tiếp tục nghe giảng.

Mãi đến tận lúc tan học, ba người một đường cười nói hi hi ha ha trở về ký túc xá, Kỷ Tiểu Dao mới ném ra một trái bom: “Sau này tớ không có ở đây, hai cậu đóng cửa sớm một chút, không cần phải chờ tớ.”

“Cái gì? Hai người sống chung à?” Thời đại học nam nữ yêu nhau, sống chung cũng là chuyện bình thường, nhưng xảy ra trên người Kỷ Tiểu Dao lại là một chuyện đáng ngạc nhiên! Cũng không phải bình thường cô có biểu hiện thẹn thùng gì, mà cô tạo cho người khác cảm giác cô là một cô gái ngoan, là kiểu người sẽ ngoan ngoãn chỉ ở trong trường học tập.

Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy cả hai kinh ngạc, có chút bối rối, cảm giác hối hận hiện lên trong đầu, hơi chột dạ. Nếu sau này mọi người phát hiện ra quan hệ không bình thường của họ thì làm sao bây giờ?

Hai người đều nhìn thấy vẻ không thoải mái của cô, không khí ở ký tức xá có chút xấu hổ. Quan Đồng rất nhanh phản ứng lại, ôm lấy vai cô, gượng cười nói: “Chỉ trêu cậu thôi, nhìn cậu bị dọa kìa, đúng là nhát gan! Hơn nữa, chúng tớ còn cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, nói như vậy ký túc xá sẽ biến thành không gian của hai chúng tớ. Tớ và Quyên Quyên được hời lớn rồi.”

Lời nói của Quan Đồng giúp cho sự căng thẳng giảm đi, Kỷ Tiểu Dao thở nhẹ: “Cảm ơn.” Hy vọng hai người có thể trước sau như một duy trì tớ, tin tưởng tớ.

Nghĩ đến tương lai mờ mịt kia, tâm trạng cô trở nên hơi bực bội, nhân cơ hội đi vào WC gọi điện cho Kỷ Minh Diệu, bên kia rất nhanh bắt máy.

Ở bên kia điện thoại, Kỷ Minh Diệu cũng cố gắng nhỏ giọng lại, giọng nói hơi ngạc nhiên. Hai người mới cách nhau không lâu, mà Kỷ Tiểu Dao lại không có thói quen chủ động gọi điện thoại cho anh lúc ở trường học nên anh cảm thấy kỳ lạ: “Làm sao vậy, Dao Dao?”

“Mẹ vừa gọi cho em bảo buổi tối đến chỗ mẹ ăn cơm, còn bảo em hỏi anh xem anh có đến không?”

“Có đến.” Kỷ Minh Diệu trả lời không chút suy nghĩ. Ngay sau đó hỏi lại cô: “Còn có chuyện gì không? Anh đang họp.”

Kỷ Tiểu Dao bĩu môi. Cũng không có chuyện gì, cô chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi. Nhưng anh đã nói vậy, đành thôi: “Cũng không có chuyện gì, anh họp tiếp đi.”

“Ừm!” Đầu bên kia có tiếng lật giấy lẫn với tiếng trò chuyện nho nhỏ, dường như vô cùng nhiều việc: “Buổi tối em đến trước đi, anh có thể đến muộn. Được rồi, anh cúp máy đây.”

“Tút…tút…tút…” Kỷ Tiểu Dao cầm điện thoại đã mất tín hiệu ở trong nhà vệ sinh ngây ngốc một hồi, mãi cho đến khi Quan Đồng gọi cô mới xả nước bồn cầu đi ra ngoài.

“Chuyện gì thế?” Khi đi ra ngoài, cô thấy hai người kia đã thay quần áo, nghi hoặc hỏi.

Quan Đồng đứng ở trước gương xoay trái xoay phải chỉnh trang lại quần áo của mình: “Cậu còn nhớ tiền quỹ lớp mình kỳ vừa rồi không? Vừa nãy, lão Mã gọi điện đến, bảo là lớp mình dùng số tiền thừa đó đến quán bar nhỏ ở sau trường học tụ tập. Cậu mau thay quần áo đi.”

“Buổi tối tớ phải về nhà rồi.”

“Không sao, cậu chỉ đến một lúc là được rồi. Khó khăn lắm mọi người mới tụ tập một lần, đừng làm mọi người mất hứng.”

Kỷ Tiểu Dao thấy vẻ mặt cô bạn vui vẻ như vậy thì cũng đồng ý. Hơn nữa, trong lòng cô cũng thấy buồn phiền, đi cùng mọi người náo nhiệt một chút cũng tốt.

Quán bar gần trường đại học X chỉ có một, tuy quy mô hơi nhỏ nhưng vì cung không đủ cầu nên tối nào cũng hết sạch chỗ. May mà lớp Kỷ Tiểu Dao tụ tập sớm nên chiếm được đa số ghế ở đại sảnh.

Ánh đèn lập lòe, âm nhạc sôi động, sàn nhảy chật cư những đôi nam nữa ít tuổi lắc lư thân mình. Đây là nơi dễ dàng xảy ra những tình huống mờ ám nhất, trong lớp có mấy đôi yêu nhau đã ngồi trong một góc hẻo lánh tình chàng ý thϊếp với nhau.

Bạn bè trong lớp bắt đầu kéo nhau ra sàn nhảy. Kỷ Tiểu Dao sẽ không nhảy, mà cô cũng lười chen chúc, cô từ chối lời mời của mấy bạn, một mình một người chiếm khu vực này. Phiền muộn trong lòng không những không giảm bớt, mà lại cảm thấy càng nhàm chán hơn.

Phía sàn nhảy, Quan Đồng và Lý Quyên Quyên đã chìm trong biển người, không nhìn thấy bóng dáng đâu. Cô thu lại tầm mắt, đối diện với ly cocktail trước mặt, chất lỏng màu xanh biếc bên trong kết hợp với ánh đèn rực rỡ lại càng thêm lung linh. Cô càng nhìn càng thấy thú vị, cầm ly lên lắc lắc. Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy bất an, dường như có người ở sau lưng nhìn chằm chằm mình. Tim đập càng ngày càng nhanh, Kỷ Tiểu Dao quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở góc tối cạnh cửa ra vào, có một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tường đang nhìn thẳng vào mình.

Khói thuốc từ miệng người đàn ông làm mờ đi khuôn mặt, cả người lộ ra cảm giác chán nản, mất tinh thần.

Kỷ Tiểu Dao chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, người này là… Triển Phi. Cô hít một hơi thật sâu, không nghĩ lại khóe như vậy gặp anh ta. Biết như vậy đã không đến đây, về nhà giúp mẹ rửa thức ăn còn hơn.

Cô cảm giác không thể ngồi được nữa muốn bỏ chạy. Đang chuẩn bị đi lại thấy anh ta dập tắt đầu thuốc lá xuống bộ lọc, đi về phía cô.

Kỷ Tiểu Dao lo lắng, anh ta muốn làm gì?

Không biết phải làm thế nào thì đột nhiên một cô gái cao gầy chặn ngang trước mặt anh ta, kéo tay anh ta thì thầm vài câu. Không biết đã nói gì, Triển Phi dừng bước, yên lặng nhìn thẳng vào hai mắt cô, sau đó rời đi.

Cô gái kia thấy Triển Phi rời đi, quay lại nhìn Kỷ Tiểu Dao sau đó đi về phía cô. Đến gần Kỷ Tiểu Dao mới nhận ra, cô gái này là Cố Nặc.

Cô ta nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô được không?”

Kỷ Tiểu Dao gật đầu.

Cô ta cười xinh đẹp nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác đi, chỗ này quá ồn ào.”

Cố Nặc đưa Kỷ Tiểu Dao đi theo một con đường, vào trong WC ở phía sau, cách xa đại sảnh cũng im lặng hơn. Cô ta vươn tay đến trước mặt Kỷ Tiểu Dao: “Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”

Kỷ Tiểu Dao cũng cười, chẳng qua cười hơi gượng gạo, nắm lấy tay cô ta: “Đúng vậy.”

Cố Nặc buông tay cô ra, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ: “Tôi và Triển Phi đang hẹn hò.”

Thái độ của Cố Nặc rất tự nhiên, hòa nhã, không có một chút địch ý nào, khiến cho Kỷ Tiểu Dao nhẹ nhàng thở ra: “Ừm, chúc phúc cho hai người.”

Cô Nặc khẽ cười một tiếng, vén tóc: “Nhưng rõ ràng người anh ấy thích vẫn là cô.”

Kỷ Tiểu Dao mấp máy môi, muốn giải thích nhưng lại bị Cố Nặc nói trước: “Những chuyện trước kia của cô và anh ấy tôi cũng biết tương đối. Tôi và anh ấy ở chung một đại viện, danh tiếng của cô hồi học cấp hai tôi đã nghe qua rồi.”

Ánh mắt của cô ta có vẻ hoảng hốt, giống như tự thuật lại: “Khi đó, tôi giống như một thằng con trai, suốt ngày đuổi theo phía sau anh ấy. Anh ấy luôn không kiên nhẫn nói “Con gái thật là phiền phức” sau đó liền mặc kệ tôi. Sau đó không tìm được anh ấy, tôi liền trèo tường vào nhà anh ấy, đương nhiên đã được sự đông ý của cha mẹ anh ấy rồi. Phòng của anh ấy được trang trí giống như một phòng con trai bình thường, trên tường có kiếm gỗ, súng đồ chơi, có một cái tủ chuyên để mấy mô hình xe tăng, máy bay mà anh ấy xem như bảo bối, chưa bao giờ cho người khác chạm vào. Nếu thấy vị trí thay đổi dù chỉ một chút cũng sẽ tìm tôi tính sổ. Song, không ngờ có một ngày, tôi lại tìm thấy ở chỗ để mô hình những đồ mà chỉ có con gái thích, ví dụ như một hộp sô-cô-la được bọc ngay ngắn, đẹp đẽ, hay một quyển truyện tranh châm biếm mà con gái thích đọc được lưu hành lúc bấy giờ. Tôi còn phát hiện có rất nhiều ảnh chụp của một cô gái. Cô chắc chắn sẽ không tưởng tượng ra lúc ấy tôi đã ngạc nhiên đến mức nào.”

Kỷ Tiểu Dao cúi thấp đầu xuống, đó đã là chuyện cũ thời niên thiếu, cô cũng không thể nói gì.

Im lặng một lúc, Cô Nặc cười nói: “Nhưng mà không sao, tôi biết hiện tại cô đã có bạn trai, mà Triển Phi cũng đã chấp nhận tôi. Tương lai chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc, đúng không?”

Kỷ Tiểu Dao yên lặng gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.”

Cố Nặc cười lớn: “Cô quả nhiên là một cô gái tốt. Bây giờ tôi chỉ muốn nói với cô, về phía Triển Phi tôi sẽ cố gắng, nhưng tình cảm của một người không thể nói quên là dễ dàng quên ngay được. Nếu sau này anh ấy nhất thời không kiềm chế được…”

Kỷ Tiểu Dao vội nói: “Tôi sẽ không, trừ khi là trùng hợp hoặc bắt buộc, nếu không sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy.”

Cố Nặc tiến lên ôm cô: “Cám ơn, cám ơn cô, tôi thật may mắn khi người anh ấy thích lúc trước là cô.”

Kỷ Tiểu Dao trong lòng đau xót nhưng vẫn đồng ý với cô ta. Đột nhiên cửa phòng mở ra, một người nghiêng ngả lảo đảo lao ra ngoài. Người kia vẻ mặt hoảng sợ, lao vào WC cũng không nhìn người bên trong, trực tiếp đóng cửa lại.

Kỷ Tiểu Dao nhận ra người kia, sợ hãi kêu lên: “Bội Bội?”