Không Được Đụng Vào Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 1: Bước vào Dương gia

Tại công ty DT

Trương Tư Diệp cả người toát ra mồ hôi, run rẩy cầm lấy cặp tài liệu nhìn chằm chằm cánh cửa viết ba chữ "Tổng Giám Đốc" trước mặt, đưa mắt nhìn người phụ nữ tự xưng là "mẹ của tổng giám đốc" mặt không sắc bên cạnh, khí chất toả ra từ người này thật khiến Tư Diệp ớn lạnh. Nhưng dù có là ai đi chăng nữa thì cô cũng không có gan phá hỏng cái không khí ngượng ngùng bên trong. Tiếng rêи ɾỉ vang lên mỗi lúc càng to càng khiến không khí xung quanh cô dần mất đi, nhìn người phụ nữ khẽ nhíu mày trong lòng cô liền khẩn trương.

- Còn phải đứng đây đến khi nào?

Giọng của người phụ nữ không nhanh không chậm vang lên mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ, lưng của Tư Diệp liền thẳng đứng, hít một hơi thật sâu chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc, cô nở nụ cười "công việc" nhẹ nhàng nói:

- Xin phu nhân đợi một chút.

"Cốc, cốc". Hai tiếng vừa vang lên, tiếng rên bên trong liền biến mất thay vào đó là giọng nói trầm thấp vang lên.

- Chuyện gì?

- Có người tự xưng là Dương phu nhân đến ạ._ Tư Diệp cố gắng bình tĩnh nói.

Bên trong không đáp lại chỉ thấy một lúc sau liền có một người phụ nữ thân hình đầy đặn bước ra, đây cũng là người mà nửa tiếng trước muốn gặp Dương tổng. Phụ nữ bên cạnh hắn không ít nhưng khi nhìn thấy người con gái đó bước ra đầu tóc có chút rối cùng vài dấu hôn trên cổ liền khiến cô cảm thấy khó chịu. Cánh cửa được mở, Dương phu nhân dường như quen với cảnh tượng như thế này liền chầm chậm bước vào. Tử Diệp theo sau đặt hợp đồng xuống bàn hơi căng thẳng nói:

- Đây là bản thống kê ngân sách của công ty trong tháng vừa qua._ Nói rồi cô hơi liếc nhìn về phía hắn, quần áo vẫn chỉnh chu, khí chất vẫn bức người như thế. - Tôi xin phép.

Vừa nói xong cô liền thu ánh mắt lại cúi đầu chào Dương phu nhân rồi nhanh chóng quay người đi ra đóng cửa lui về căn phòng bé nhỏ của mình.

Tử Diệp thở ra một hơi mạnh, dùng tập tài liệu không ngừng quạt vào người. Nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh vừa nãy của hắn cô không khỏi rùng mình, nếu không phải cô chuồn lẹ có lẽ cô đã chết ngay lúc đó rồi. Mệt mỏi nằm xuống bàn, tính đến nay cô đã làm việc ở đây đã được bốn tháng, mà trong bốn tháng này có không ít lần cô được tiếng rêи ɾỉ từ phòng của tổng giám đốc truyền ra mỗi khi đi ngang qua cửa phòng. Mỗi lần như thế, tim cô giống như bị một cây kim đâm vào bởi vì cô thích hắn. Đúng vậy, là cô đơn phương hắn, lần đầu tiên chạm mắt cô đã đơn phương hắn.

Lần đầu cô gặp hắn chính là vào hai năm trước, khi đó cô vẫn chưa có công việc ổn định được bạn bè rủ đi chơi khuya ở một quán bar nổi tiếng. Bởi vì uống quá nhiều rượu mà cô có chút buồn nôn nên muốn đi vệ sinh. Bởi vì say khiến tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ nên vào đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, trong bụng nổi lên từng trận cồn cào, Tư Diệp liền tìm một phòng không có người ra sức nôn ói vào bồn cầu. Mùi rượu trộn với mùi thức ăn xộc vào mũi đánh thẳng lên đại não làm Tư Diệp tỉnh rượu một chút, cô lảo đảo đứng dậy ấn nút rồi mở cửa bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, cô đi thẳng tới bồn rửa tay hất nước lên mặt cho tỉnh táo. Nào ngờ vừa mở mắt ra cô liền nhìn thấy một người cao một mét tám mặc một bộ vest lịch lãm đang nhìn chằm chằm cô như người ngoài hành tinh. Tư Diệp giật mình nhận ra đây là phòng vệ sinh nam lại nhìn người đàn ông trước mặt lại đứng hình vài giây. Chính khoảng khắc ngượng ngùng đó cô đã thích anh nhưng vì quá ngượng mà chạy mất dép. Hai năm sau, nhờ nổ lực mà cô đã được tuyển làm thư ký của tổng giám đốc công ty DT. Điều cô không ngờ tới chính là tổng giám đốc công ty DT này lại là người mà cô gặp đêm đó. Cứ nghĩ gặp lại anh sẽ rất ngượng ngùng nhưng không anh một chút cũng không nhớ đến cô, mà mỗi tuần đều mang đến một cô gái làm những chuyện khiến người ta xấu hổ. Bởi vì một lần cô không hiểu chuyện, phá hỏng chuyện tốt của hắn mà tiền lương của cô tháng đó liền trở về con số không. Vì thế mỗi lần có "khách" đến cô liền hủy mọi cuộc gặp mặt tổng giám đốc mà lần này là Dương phu nhân, cô thật không biết số phận của mình sẽ trôi đi đâu.

Lại thở ra một hơi thật mạnh, Tư Diệp vỗ thật mạnh vào hai má của mình, thẳng lưng tiếp tục công việc còn dang dở của mình.

Hai tiếng sau, điện thoại bàn bên cạnh vang lên, cô mắt nhìn chằm chằm vào máy tính tay vươn ra nhấc chiếc điện thoại lên áp vào tai.

- Xin chào.

- Đi đến phòng tôi ngay._ Không đợi cô nói thêm câu nào liền tắt máy.

Giọng nói này... Tư Diệp giật mình, không lẽ thời của cô đến đây là hết ư? Cô khóc thầm trong lòng, nhanh chóng đi đến phòng tổng giám đốc.

Mở cửa bước vào, nhìn người đàn ông đang mải mê viết gì đó lên tờ giấy khiến cô không khỏi rung động. Những lúc anh không nhìn cô là những lúc cô có thể thoải mái nhìn hắn mà không chút sợ sệt. Dương Tử cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người cũng không ngước đầu lên nhìn cô mà ra lệnh:

- Lại đây.

Cô hít một hơi thật sâu nhanh chóng bước tới đứng trước bàn làm việc của hắn, mắt không biết để đâu liền cúi xuống nhìn chân mình.

Dương Tử liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cẩn thận đánh giá cô một lượt cảm thấy không tồi liền xoay tờ giấy đưa ra trước mặt cô, giọng đều đều vang lên.

- Cô kí vào đây.

- Vâng?

Tư Diệp nhìn xuống tờ giấy nhìn thấy bốn chữ " Hợp Đồng Tình Nhân" liền có chút không hiểu, cô nhìn Dưong Tử thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, vì thế để tránh ánh mắt hắn cô tiếo tục đọc tiếp. Nội dung tóm tắt là Dương Tử muốn cô về Dương gia làm bạn gái hắn trong vòng hai năm để qua mắt mẹ hắn, còn lý do vì sao thì không nói rõ. Về phía hắn trong hai năm này sẽ chăm sóc cô chu đáo, tất cả mọi thứ cô muốn chỉ cần nói với hắn đều có. Sau hai năm, hai người một chút cũng không liên quan. Cô đọc từng chữ từng chữ một, lại đọc thêm một lần chắc chắn rằng mình không đọc nhầm, trên hợp đồng còn có cả tên cô và tên hắn. Cô khó tin ngước đầu nhìn hắn muốn tìm đáp án, hắn mở miệng chậm rãi nói:

- Xong rồi thì cho tôi địa chỉ nhà cô. Tôi sẽ cho người dọn đồ của cô qua Dương gia.

- Dương tổng, ngài thật sự không lầm người?_ Tư Diệp mặt hoảng hốt nhìn hắn.

- Cô nói xem?_ Dương Tử cau mày nhìn cô.

- ...

Tư Diệp im lặng không lên tiếng. Một cơ hội tốt như vậy cô thực sự không thể bỏ qua nhưng như vậy thì sao? Điều này cũng không chứng tỏ Dương Tử chú ý đến cô, hắn làm vậy là có mục đích gì? Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, liệu cô có còn được gần hắn hơn một lần nữa? Biết đâu hắn sẽ chú ý đến cô thì sao?

Dương Tử nhìn người phụ nữ trước mặt đắn đo liền nhướn mày. Những người phụ nữ khác nếu nhìn thấy cái này nhất định sẽ không nói gì mà kí vào ngay, vậy mà người phụ nữ này lại do dự, còn có vẻ mặt gì kia? Sợ hắn sẽ ngược đãi cô sao? Nhìn thấy cô lấy bút kí hắn liền mở miệng.

- Vậy mai tôi sẽ cho người sang nhà cô. Tiện thể thì từ ngày mai cô không cần đi làm nữa.