Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 139: Ngoại truyện 7

Nói thế nào thì Mệnh Cách Tinh Quân cũng là một tên tuổi lớn trong giới văn học của Thiên cung và Địa phủ.

Trên Thiên cung rất nhiều thần tiên, còn ở Địa phủ có vô số quỷ thần chưa vào vòng luân hồi. Một khi người đông thì sẽ có nhu cầu văn hóa tinh thần, dĩ nhiên sẽ có sách truyện.

Mệnh Cách Tinh Quân là một công chức cấp cao trên thiên giới, việc viết truyện chỉ là nghề tay trái. Văn phong không hay lắm, cốt truyện cũng bình thường, sở dĩ nổi tiếng là vì hai chữ ‘cẩu huyết’.

Trên trời dưới đất, không ai có thể cẩu huyết bằng ông.

Ông phụ trách mệnh cách của chúng sinh, vốn đã có rất nhiều tài liệu. Khi nhìn thấy điều gì thú vị, ông bắt lấy viết ngay.

Những gì ông viết chẳng qua là vài câu chuyện yêu hận tình thù vô cùng nhàm chán, sở thích của ông không được tao nhã cho lắm, đặc biệt yêu thích nam chính bá đạo lạnh lùng và cốt truyện ép buộc yêu đương.

Nữ thần tiên trên trời và nữ quỷ dưới địa phủ dĩ nhiên không dễ lừa như vậy. Nhưng mọi người nhàn rỗi lại thích xem mấy câu chuyện tiếu lâm sáo rỗng để giải tỏa buồn chán.

Thế nên, tuy danh tiếng sách truyện do Mệnh Cách Tinh Quân xuất bản không mấy tốt, nhưng doanh số bán ra cũng rất được, chưa từng gây rối gì dẫn đến hủy hoại thiên đình, loạn mạch suy nghĩ.

Mãi đến ngày hôm đó, ông vô tình đánh rơi sách truyện mới viết xuống phàm trần, bị một người phàm nhìn thấy.

Người phàm đó tình cờ đầu thai chuyển thế, nhân vật chính trong sách lại là người thân xung quanh người phàm đó.

Để dập tắt tình trạng lộn xộn này, Mệnh Cách Tinh Quân luống cuống hết một khoảng thời gian.

May là người phàm đó có bản lĩnh, không chỉ giải quyết tốt những rắc rối mà mình gây ra, không ai phát hiện ra sự tồn tại của sách truyện đó, còn thuận lợi thu nạp sát tinh giáng thế kia, để hắn an ổn sống một đời.

Mệnh Cách Tinh Quân rất hài lòng, chỉ khi nguy cơ được giải quyết hoàn toàn, ông mới yên tâm đi viết tiếp truyện của mình.

Tuy nhiên, ông không an tâm được quá lâu.

Cuộc sống trên thiên đình không biết năm tháng, cũng không biết qua sáu mươi năm hay bảy mươi năm, sát tinh quay về, trở lại thiên đình.

Sát tinh đó vừa về, liền biết chuyện của sách truyện đó.

Theo các thiên binh thiên tướng có mặt lúc ấy, lúc vị sát tinh kia cầm quyển sách đó, hắn lật sách từ đầu đến cuối một lượt, hai mắt như sắp tách ra, cầm thần binh trong tay, đằng vân mà đi, trực tiếp đánh tới cửa nhà của Mệnh Cách Tinh Quân.

Tuy hai người đều là Tinh Quân, nhưng chủ tử kia lại là Thất Sát Tinh Quân, chủ thần bạo lực, chưởng quản chiến tranh tai họa ở phàm trần.

Mệnh Cách Tinh Quân là một ông già viết sách hàng vạn năm, dĩ nhiên không chống lại cơn tức giận của vị Tinh Quân này.

May là lúc Mệnh Cách Tinh Quân bị đánh đến sưng bầm mặt mũi, nhốn nháo khắp thiên đình, suýt chút nữa kinh động đến Thiên Đế, thì một vị tiên quân đã tới.

Chính là người phàm đó.

Hóa ra người phàm vốn là đệ tử của Thiên Đế, sau mười ngàn năm tu luyện đã được Thiên Đế phái xuống phàm giới lịch kiếp. Khi còn ở phàm trần, y là một vị quan có quyền thế, ân đức truyền đến đời sau, còn có công cứu trợ thiên tai, trấn áp tà ma, cứu sống hàng nghìn người ở phàm trần, chính vì lương thiện nhân từ, sau khi quay về được Thiên Đế phong làm tiên quân.

Khi đó, Mệnh Cách Tinh Quân bị đánh choáng váng đầu óc, lúc thấy sát tinh đó cầm trường kích lao thẳng đến sau lưng mình, vị tiên quân kia đã bay đến.

Ống tay áo tung bay, bạch y phấp phới, dưới phát quan bạch ngọc, mái tóc đen huyền xõa sau lưng.

“Tiết Yến.” vị tiên quân đó gọi một tiếng.

Trường kích sắp chọc vào sống lưng của Mệnh Cách Tinh Quân dừng lại.

Mệnh Cách Tinh Quân run rẩy ngẩng đầu, thấy Thất Sát Tinh Quân một thân huyền giáp, khoác áo choàng đỏ rực phía sau, một tay cầm trường kích ngơ ngác nhìn về phía trước.

Lại thấy vị tiên quân kia chớp chớp mắt.

Kế đó, Thất Sát Tinh Quân vứt bỏ thần binh trong tay, sải bước về phía trước, kéo vị tiên quân kia vào lòng.

Ôm rất chặt.

“Trở về dáng vẻ trẻ tuổi, tính tình sao cũng nóng nảy như trước vậy?” vị tiên quân đó cười khẽ.

Hung thần ác sát vừa rồi khiến Mệnh Cách Tinh Quân lần đầu tiên cảm nhận được sự đe dọa của cái chết trong hàng vạn năm, thế mà chỉ vừa cúi đầu, giọng nói trầm thấp, âm đuôi mang theo sự dịu dàng quyến luyến.

“Tính toán theo thời gian trên trời, chết trước ngươi cũng chỉ có vài khắc.” hắn nói “…… ta đã bắt đầu nhớ ngươi rồi.”

Mệnh Cách Tinh Quân “……”

Ông chỉ cảm thấy sắp mù mắt chó của mình rồi.

— HOÀN NGOẠI TRUYỆN —