Mắt Mèo Hoang Dại

Chương 30: Bát Mì Trường Thọ (Hạ)

Tôi mặt không đổi sắc, mang theo bùn đất của hầm mộ trét trên mặt, giờ phút này tựa như một chiến sĩ nhà Tần, xuyên qua bầy người chết sống lại.

Ông chủ nhà trọ dẫn đầu xích lại gần, ngửi ngửi trên mặt tôi.

Tim tôi sắp nhảy ra ngoài đến nơi nhưng vẫn cố tự trấn định, nghiêng người chen qua bọn họ, bọn chúng quay đầu phóng tới những tượng binh mã khác không điều tra tôi nữa.

Cuối cùng tôi từng bước một đi ra khỏi nhà bảo tàng tượng binh mã, đứng giữa ánh nắng ngửa đầu cười ha ha, niềm vui sống sót sau đại nạn tràn ngập từng tấc cơ thể tôi

Mà bọn người chết sống lại này sẽ bị trận đồ của tượng binh mã vây khốn vĩnh viễn, khi tuổi thọ cướp đoạt hao mòn hết sẽ sớm bị đẩy vào địa ngục!

Tôi thậm chí không nghĩ đến việc tẩy đi bùn đất an vị trên xe quay về. Tôi muốn đi tìm Hồ chủ nhiệm chia sẻ tin tức tốt lành này!

...

Trước cửa bệnh viện, tôi bị cảnh sát Lý ngăn lại: Hiện tại chúng tôi định kết án, nhưng còn một vấn đề.... Thi thể bạn anh không có người nhà nhận lãnh cậu là người nhìn thấy anh ta cuối cùng có manh mối gì không?

Tôi nghĩ ngợi người thân quen của Trương Chí Cường tôi chỉ biết duy nhất ma nữ đó... Được rồi, vẫn là không nói thì tốt hơn.

Cảnh sát dường như cũng đoán được câu trả lời của tôi, vừa rồi cũng chỉ là theo thông lệ mà thôi, gật đầu chuẩn bị rời đi.

Tôi do dự, gọi bọn họ lại: Cái kia...chú cảnh sát, dù gì cũng là cùng trải qua sinh tử để tôi nhìn anh ta lần cuối đi.

Đi theo cảnh sát đi đến nhà xác tôi thở dài mở tấm vải trắng lên.

Khoan đã..

Gương mặt này.... Gương mặt này là tôi mà!

Người chết rõ ràng là Trương Chí Cường mới đúng! Anh ta đi đâu rồi? Thi thể là tôi, vậy tôi là ai?

Tôi kéo tay cảnh sát Lý đang đứng bấm điện thoại bên cạnh: "Chú cảnh sát, thi thể Trương Chí Cường đâu?

Trên mặt ông ta hiện lên vẻ nghi hoặc gãi đầu nói với tôi: Trương Chí Cường, anh bị thần kinh gì vậy? Tự nhiên lại rủa mình chết?

Trương Chí Cường? Tôi sửng sốt, cãi lại: Chú cảnh sát, chú đừng nói giỡn chứ. Tôi không phải là Trương Chí Cường, người chết kia mới là Trương Chí Cường!

Vị cảnh sát trung niên nhíu mày: "Cậu không phải bị cái gì kích động rồi chứ? Tôi nói lại, khuya ngày hôm trước cậu và bạn cậu được chúng tôi cứu về, cậu lâm vào hôn mê còn bạn câu vào phòng phẫu thuật nhưng không cứu được đã qua đời..."

"Đúng rồi, không sai" Tôi vội la lên "tôi hôn mê, Trương Chí Cường vào phòng phẫu thuật.."

"Này!" Vị cảnh sát trung niên trầm giọng ngắt lời tôi giọng nói rất có lực "cậu chính là Trương Chí Cường!"

"Không thể nào! Đây không thể nào... Phải rồi, ghi chép! Lúc ghi chép, bọn họ có ghi tên của tôi! Đợi đã, tôi... Tên của tôi là gì? Vì sao đột nhiên tôi lại không nhớ gì cả?

Trùng hợp lúc này, Hồ chủ nhiệm ung dung đi đi qua hỏi: "Lăn tăn cái gì đó?"

Ông ta xa xa đã nhìn thấy tôi lén lút nháy mắt: "Chuyện kia...Giải quyết rồi chứ?"

Tôi gật đầu, tiến tới: "Hồ chủ nhiệm đúng lúc ông ở đây, mau giúp tôi giải thích một chút, hai vị cảnh sát nói tôi là Trương Chí Cường..."

Hồ chủ nhiệm sững sờ vươn tay sờ trán của tôi: "Chí Cường, có phải cậu đói đến váng đầu rồi không? Ầy, phiếu ăn cho cậu, đi ăn chút gì đi"

Tôi vô thức tiếp nhận phiếu ăn Hồ chủ nhiệm nhét vào cúi đầu nhìn xuống.

Tên họ: Trương Chí Cường.

Tôi như bị điên xông vào toilet, mở vòi sen, rửa sạch bùn trên mặt. Ngẩng đầu tôi nhìn thấy trong gương một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Là khuôn mặt của Trương Chí Cường.

Bỗng nhiên tựa như một tia chớp xẹt qua đầu tôi, vô số cảnh tượng vụn vặt lóe lên.

Xảy ra sự cố anh báo cảnh sát ngay lập tức là rất đúng.. Vị cảnh sát trẻ tuổi đã nói như vậy. Rõ ràng báo cảnh sát là Trương Chí Cường anh ta vì sao lại nói là tôi....

Ánh măt oán hận của ma nữ chợt lóe lên. Cô ta nên đi tìm Trương Chí Cường mới phải, sao bây giờ lại tìm tôi...

Trong nhà trọ ông chủ và những vị khách kia, ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm tôi nhưng theo góc nhìn của tôi lại trở thành ngôi thứ ba.

Theo góc độ này dường như là vị trí Trương Chí Cường đứng.

Cuối cùng hình như đám kia người chết sống kia ai cũng không cướp được mì trường thọ còn thừa, vậy mì kia bị ai ăn?

Bên trong QQ tên đăng nhập rõ ràng là tài khoản Trương Chí Cường. Rõ ràng tôi đã nói chuyện, liên lạc mấy ngày nay còn gửi tin nhắn trợ giúp tôi.

Vậy căn bản không có Trương Chí Cường hoặc là nói căn bản cũng không có tôi

Trong gương nhà vệ sinh, ẩn hiện phía sau bóng trắng của nữ quỷ, khóe mắt cô ta chảy máu nhìn tôi cười dịu dàng.

"Giai Đại" trong đầu tôi đột nhiên lóe ra một cái tên, không sai là tên của cô ta.

Trí nhớ mơ hồ tràn vào đầu tôi.

Ngày hôm đó tự sát Trương Chí Cường, không, phải nói là tôi đã thật sự trốn đi sao?

Có lẽ tôi ở nhân gian này cũng là người chết sống lại kéo dài chút hơi tàn. Lại thêm ma nữ Giai Đại này nữa, không phải là một cách thức khác của "trường tương tư thủ*” ư?

Chẳng trách Trương Chí Cường phải cứu tôi.. Không, là chính tôi tự cứu mình!

Vậy, bạn, người đang xem câu chuyện này đã từng được người khác cứu chưa?

Bạn chắc chắn... khi được cứu về.. vẫn là chính bạn sao?

Nên tỉnh ngộ lại đi.

_______________________________________________

*là một câu thành ngữ, ý nói hai người dựa vào nhau bảo vệ đối phương, bên nhau đến chết.

Dành cho bạn nào đọc không hiểu: Vì nhân vật chính có khả năng đặc biệt nhìn thấy ma, cùng tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ hay nguyên nhân gì đó mà Trương Chí Cường người đáng lẽ phải chết hôm tự tử vẫn cố nán lại nhân gian là loại người chết sống lại cố ý tìm đến nhân vật chính ăn mì còn thừa của anh ta (lúc nhân vật chính chạy đi thì hắn ta vẫn còn đứng lại) để lấy cắp dương thọ của nhân vật "tôi" (giải thích luôn vì sao bọn ở nhà trọ đi tìm nhân vật "tôi" để tính sổ vì ăn mì của bọn chúng). Nhân vật "tôi" đã chết nhưng chưa nhận thức được mình chết có lẽ linh hồn đã hòa làm một với bản thể Trương Chí Cường.