Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 25: Nhan Lộ Thanh nằm trên đùi anh

Edit: Beltious Soulia/ Dã Linh

Beta: Pear Val

Cố Từ đi rất chậm, cho nên hai người cách Đại Hắc dẫn đường phía trước khá xa.

Nhan Lộ Thanh nghe được lời của Cố Từ, không nhịn được cười lên hai tiếng: "Ha ha, cậu nói tớ trước kia hả..." Cô đổi tư thế trong ngực Cố Từ, hơi thẳng người lên một chút, "Tớ trước kia không giống bây giờ, hồi cấp ba tớ có siêu ~ nhiều bạn luôn ấy."

Cô kéo dài chữ "siêu" ra, còn khoa tay múa chân một chút để minh họa cho từ "nhiều."

Cố Từ ừ một tiếng.

Nhan Lộ Thanh tiếp tục liến thoắng: "Các bạn tớ đều nói tớ dễ thân, dễ gần, nói chuyện với tớ rất vui. Lúc nào xung quanh tớ cũng đông vui lắm, toàn các chị em xinh đẹp thôi à."

Nghĩ đến chuyện đó, Nhan Lộ Thanh lại cười khanh khách không ngừng. Sau đó cô mới nói, "Nhưng mà tuy bạn tớ có nhiều, tớ chỉ chơi thân với một người thôi... Ôi, nhớ bạn ấy quá."

Cố Từ cứ tự nhiên hỏi tiếp, "Nhớ sao không gặp."

"Tại..." Nhan Lộ Thanh nghẹn một chút, tiếng nói dừng lại.

Cô thử thêm lần nữa: "Tại vì..."

Kết quả vẫn bị kẹt.

Nhan Lộ Thanh bực mình, nếu không đi được đường này thì đi đường khác cho nhanh, "Không phải muốn gặp là có thể gặp." Cô nhún vai, "Dù sao hiện tại cũng không thể gặp được."

Không đợi Cố Từ nói thêm gì nữa, cô hứng thú nói tiếp: "À, còn nữa này! Tớ còn chưa nói xong chuyện tớ hồi trước đâu, cậu đừng có ngắt lời tớ đấy!"

Cố Từ hơi nghiêng mặt cười một chút: "Ừ, nói tiếp đi."

Cả hai vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến chỗ để xe.

Đại Hắc vội vàng mở cửa xe ra, hai người ngồi vào ghế sau.

Nhan Lộ Thanh khá bài xích người ngoài, chỉ muốn nói chuyện với riêng Cố Từ. Cô ngồi sau xe, chờ đến khi tấm màn ngăn dâng lên hoàn toàn chắn cô với hàng ghế sau, cô mới bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Trước kia tớ không quen biết ai đẹp trai như cậu." Nhan Lộ Thanh chun mũi, "Tớ cảm giác đàn anh theo đuổi tớ ở thế giới bên đó cũng đẹp trai lắm. Nhưng mà lúc tờ từ chối ảnh ý, hội chị em của tớ đều nói là tớ không biết tốt xấu, còn nói tớ sẽ không gặp được ai có thể đẹp trai được như ảnh... Chà, muốn cho mấy bạn ấy nhìn thấy cậu ghê!"

Cho bọn họ biết công chúa chân chính là thế nào. Nam công chúa này mới là người đẹp nhất.

Nhưng câu cuối này Nhan Lộ Thanh không nói ra. Dù cô có say đến thế nào đi nữa, cô cũng hiểu không thể nói câu này ra trước mặt chính chủ.

Nghe cô miêu tả, có vẻ cô không chỉ có nhiều bạn mà còn có nhiều người theo đuổi.

Cố Từ không nói gì, mắt xẹt quá một chút trắng, và sau đó cảm thấy đùi mình nằng nặng.

Nhan Lộ Thanh ngồi xe đến chóng cả mặt, vô cùng tự nhiên mà quay đầu lại, rồi nằm xuống, khoảng cách vừa đủ nên đầu cô vừa hay đặt lên đùi Cố Từ.

Trong xe trầm xuống.

"...Bạn cậu nói đúng lắm." Cố Từ bình một câu vào trọng điểm, "Cậu rất dễ thân."

Nhan Lộ Thanh ngẩng mặt lên, hỏi: "Hả?"

"Không có gì." Cố Từ ngầm đồng ý hành động của cô, "Nói tiếp đi."

"Ờ, tiếp tiếp...." Nhan Lộ Thanh ngẫm nghĩ, "Tớ trước kia không có tiền như bây giờ đâu."

Cô nằm xuống rồi nên cảm thấy thoải mái hơn không ít, nhưng giọng điệu không được vui vẻ như trước nữa. Dường như cô đã trầm lại, hiện tại mới giống như đang ôn chuyện cũ.

"Tớ chưa từng sống trong biệt thự lớn như thế, cũng không được nhiều người chăm sóc như thế." Giọng Nhan Lộ Thanh đều đều, câu cuối có hơi hạ xuống, "Cũng chưa từng bị nhiều người sợ hãi như thế."

Cảm xúc nửa suy sụp nửa không này của cô quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, giống như trời đang nắng biến thành trời mây, còn có mưa nhỏ lất phất.

Chuyển biến qua nhanh, thật khiến người ta có phần không ngờ tới được.

"Trước kia tớ cũng không có nhiều... người nhà như bây giờ."

Nhan Lộ Thanh nằm ngửa trên đùi Cố Từ, mặt cô đối diện với bên trên, tầm mắt cũng nhìn thẳng nóc xe. Ngoài cửa sổ không ngừng có ánh đèn neon thỉnh thoảng chiếu vào, lưu lại những sắc màu loang lổ trên gương mặt cô.

Cố Từ nhìn cô. Trên mắt cô có xuất hiện một chút ánh sáng, rồi cô đột ngột giơ tay lên, bẻ ngón: "Tớ đếm ra có viện trưởng, vợ viện trưởng và vài bạn cùng lớp của tớ là tớ nhớ. Còn lại... cũng chẳng có mấy người."

Nói xong, biểu cảm của cô thoạt trông vô cùng mờ mịt, trống rỗng, so với vẻ hoạt bát tinh quái thường ngày như hai người khác nhau.

Trong tình hình hiện tại, chỉ cần hơi kéo dài một chút, hỏi cái gì cô cũng nói.

Nhưng Cố Từ vốn dĩ muốn hỏi lại không nói ra miệng nữa.

"Nhan Lộ Thanh."

"Gì thế?"

"Chỉ cần có người cậu nhớ đến, dù có ít đến mấy, dù có không gặp được, cũng không phải là chuyện gì không tốt."

Trong giọng nói chắc nịch của Cố Từ vẫn pha trộn rất nhiều cảm xúc phức tạp, từng câu từng chữ truyền đến bên tai cô.

Anh ít khi nói một câu dài, cho nên dù đầu óc hiện tại đang hoạt động rất chậm, Nhan Lộ Thanh vẫn nghiêm túc nghe anh nói.

"Chuyện không tốt duy nhất là..." Cố Từ tạm dừng một chút, bên môi treo lên một nụ cười như thói quen, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Người cậu nghĩ đến đều không còn nữa."

"..."

Trong khoảnh khắc này, đại não hỗn loạn của Nhan Lộ Thanh tỉnh lại ngay lập tức.

Cô hiểu được rõ ràng ý của Cố Từ trong hai câu này.

Hồi nhỏ, anh có gia đình đầy đủ, có cuộc sống hạnh phúc thuận buồm xuôi gió, nhưng giờ vì tai bay vạ gió mà cửa nát nhà tan.

Những người anh có thể nhớ đến đều đã không còn nữa.

Anh dùng chính hoàn cảnh của mình để... an ủi cô.

Cố Từ nhìn qua trông vẫn bình thường, đường cong sườn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cả gương mặt vẫn dịu dàng.

Nhan Lộ Thanh chợt thấy có một nỗi đau không tên trong lòng. Nghe hiểu được lời an ủi của anh so ra còn đau hơn cả những chuyện linh tinh mà cô vừa nhớ lại. Cô không nói được lời nào, chỉ có một nỗi xúc động muốn nói gì đó xua hết đi cảm giác áp lực này.

"Tớ nói những chuyện đó không phải vì hâm mộ đâu, một chút cũng không có." Nhan Lộ Thanh áp xuống nỗi khó chịu, tiếp tục đề tài mình đang nói, "Tại vì tớ hồi đó đẹp hơn bây giờ nhiều. Cố Từ, nói thật đó."

Cố Từ rũ mắt, đôi mi lông quạ bao trùm lên tạo thành những vệt đen. Giọng nói anh mang theo ý cười: "À, đẹp đến mức nào?"

Sợ anh không tin, giọng thiếu nữ cao lên, "Chị em tốt của tớ có nói, nếu không phải tính tớ thế này, còn lâu người ta mới chơi thân với tớ, tại vì lúc nào cũng sợ crush thích tớ."

Nhan Lộ Thanh cũng không nhớ rõ người chị em của mình có nói hay không, nhưng cô thật sự không nói dối, thân thể của cô trước kia đẹp hơn hiện tại nhiều.

"Trước kia tớ cũng không phải bệnh nhân tâm thần..."

"Trước kia tớ cũng không đi hai bước là ho, cũng không biết cảm giác chỗ nào cũng đau là như nào."

"Còn nữa, trước kia tóc tớ dày lắm, còn vô cùng tốt." Uống say nên có phần hơi dễ quên, Nhan Lộ Thanh nói xong, cũng tự khiến bản thân vui vẻ lên, "Ngay cả em gái xinh xinh lớp dưới không quen thân gì với tớ cũng hỏi tớ dùng dầu gội gì cơ mà."

Không giống như hiện tại, dầu gội có giá trên trời cũng không cứu vãn được chất tóc khô khốc này, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.

Ý cười của Cố Từ tăng thêm. Anh ừ một tiếng.

Một âm thanh ngắn ngủi khiến yết hầu bên dưới hoạt động, trong bóng tối nhìn vô cùng gợi cảm.

Nhan Lộ Thanh nhìn anh chằm chằm, thưởng thức một chút, đột nhiên mắt lóe lên.

Cô nghĩ nghĩ, nhưng sợ tấm chắn không cách âm, khiến tài xế phía trước nghe được, cho nên cô hơi ngoắc tay với Cố Từ.

"Cố Từ, cậu ghé tai qua đây."

Nhưng Cố Từ lại không nghe cô.

Nhan Lộ Thanh nằm trên đùi anh, cô ngửa mặt, anh nửa rũ mắt, trầm mặc đối diện với cô.

Nhan Lộ Thanh nhìn đôi mắt đẹp như đá hắc diệu thạch kia, sâu đến mức như có ma lực, nhìn lâu sẽ có thể hút được người vào trong. Trong lòng cô sốt ruột nên cô bất chấp tất cả, duỗi tay câu lấy cổ anh, kéo anh xuống cùng một độ cao với mình.

Ở khoảng cách rất gần với tai anh, cô nói với giọng vô cùng nhẹ:

"Tớ chợt nhớ ra, dáng người tớ trước kia cũng cực kì tốt!" Giọng nói không kiềm được hưng phấn, "Tuy không đến C, nhưng chắc chắn là cao hơn B!"

"..."

Nhan Lộ Thanh không nghĩ tới sẽ có một ngày một con mê rượu lâu năm như mình sẽ nảy sinh ý nghĩ "Cả đời này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa."

Hiện tại là buổi sáng ngày hôm sau, một đồng chí loài người nghiện rượu đang sám hối sâu sắc vì hành vi của mình.

Nhan Lộ Thanh vừa nhớ lại hôm qua vừa vùi đầu vào trong chăn sâu thật sâu. Cô không muốn rời giường, ngay cả Dream Castle cũng không nghĩ đến. Cô cảm thấy mình nên thử nhảy lầu xem có xuyên về được thế giới kia hay không.

Suy sụp một lát, cô lại ngoi đầu lên từ trong chăn, gọi Makka Pakka.

"Maria..." Giọng nói của nó có hơi run rẩy, "Tôi biết cô tan vỡ rồi, nhưng lúc có Cố Từ, tôi thật sự không liên lạc được với cô..."

"Tôi biết. Tôi không hưng sư vấn tội cô, tôi thích uống rượu nên phải nhận lấy hậu quả thôi."

Nhan Lộ Thanh nghĩ đến lúc mình bị Cố Từ dò hỏi, không hiểu sao lại không nói được ra tiếng.

Cảnh tượng đó thật quen thuộc... Nhan Lộ Thanh vắt não suy tư, hình như cách đây không lâu, lúc cô và Cố Từ cùng lăn xuống núi, Cố Từ có đùa cô hỏi sao cô nặng vậy, cô muốn giải thích nhưng cũng không thể nói ra lời, cứ như thể cổ họng bị tắc lại.

Cô tóm tắt lại chuyện đã xảy ra với Makka Pakka, "Đây là làm sao thế?"

Makka Pakka: "Tại vì hệ thống xuyên sách sẽ không cho phép ký chủ nói ra những từ ngữ có liên quan đến "xuyên sách" và "hệ thống" đó, như lần trước cô bị ngã là do hệ thống, tối qua cô không trả lời được câu kia cũng có nguyên nhân là cô không thuộc về thế giới này, đây cũng là điều cấm."

"..." Được thôi, cũng coi như là để lại một lớp bảo vệ cuối cùng cho cô.

Nhưng mà, mấy câu "Trước kia" của cô làm sao để giải thích đây???

Sao lại như thế này.

Cố Từ sẽ nghĩ thế nào?

Cố Từ sẽ hiểu "trước kia" thành chuyện ngày trước của cơ thể này? Không, đồ ngu cũng không hiểu như thế, huống chi là anh.

Nhưng... Nếu anh thật sự hiểu được "trước kia" là thế nào, vì sao anh có thể chấp nhận nhanh như thế?

Không có khả năng.

Nếu Nhan Lộ Thanh chưa từng xuyên sách, bạn thân cô mà nói rằng cô ấy được sống lại, chắc chắn cô sẽ moi hết tiền túi của mình ra để cho cô nàng đi tư vấn tâm lý.

Khoan, tư vấn tâm lý...

Đôi mắt Nhan Lộ Thanh sáng rực lên: Có cách rồi có cách rồi!

Cô nhanh chóng xuống giường, rửa mặt với tốc độ ngang với chuyển phát nhanh rồi nói với Đại Hắc: "Gọi cho bác sĩ Khúc, một tiếng nữa tôi muốn đi khám trực tiếp."

Thuận lợi không chạm mặt với Cố Từ trong biệt thự.

Nhưng anh có biết cô ra ngoài hay không thì cô không rõ.

Đến chỗ bác sĩ Khúc phải làm đủ loại thí nghiệm, cũng không khác lúc cô mới xuyên qua là bao. Cô không trung thực điền, cứ nhắm vào cái nào kì cục nhất mà chọn.

Bác sĩ hỏi cô cái gì, cô cũng đáp lại một cách khá kì quặc.

"Tôi à... dạo này hay tỉnh lại lúc nửa đêm.... Tôi cảm giác trong bóng tối có một tôi khác lúc nào cũng nhìn tôi." Cô dùng giọng điệu nửa hoang mang nửa nghiêm túc nhìn bác sĩ Khúc không chớp mắt, "Bác sĩ nói xem tôi đây là bị làm sao?"

Cô nói quá nhanh, bác sĩ Khúc cũng bị diễn xuất và câu từ của cô làm hoảng sợ. Nâng mắt kính lên, bác sĩ lại dẫn dắt cô nói tiếp.

Nhan Lộ Thanh cứ bịa: "Còn gì nữa không à? Có đôi khi tôi cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài, nhưng vệ sĩ cứ nói tôi lúc nào cũng tỉnh... Đây là bị làm sao?"

Hai người đấu mắt với nhau nửa ngày, rồi bác sĩ Khúc đập đập tài liệu trong tay: "Vệ sĩ của cô có nói cô rối loạn nhận thức, bị mù màu, mất trí nhớ, cảm thấy trên mặt người khác có hoa, cảm thấy trong phòng mình có một người máy không tồn tại... Cô có thừa nhận không?"

Nhan Lộ Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Bác sĩ, tôi thừa nhận."

"..." Cô thấy được hai chữ cạn lời viết hoa trên mặt bác sĩ Khúc.

Sau đó, cô lại dựa theo yêu cầu mà trả lời một vài câu hỏi vô hại, làm thêm một thí nghiệm nữa rồi được cho phép về nhà.

Điện thoại cô có WeChat của bác sĩ. Nhan Lộ Thanh vừa mới ngồi vào trong xe đã vội vội vàng vàng mở WeChat của bác sĩ lên.

Bong bóng màu xám, màu lam và màu đỏ điên cuồng bay bay.

Nhan Lộ Thanh nhất ba lần, ngạc nhiên. Tuy rằng ba màu khác nhau, nhưng nội dung lại y đúc.

"Hết thuốc chữa."

"Hết thuốc chữa."

"Hết thuốc chữa."

Nhan Lộ Thanh nhìn nhìn, xác nhận mục đích đã thành công, phỏng chừng cô sắp có được một hồ sơ bệnh án tương đối nghiêm trọng.

Cô nghĩ tới nghĩ lui. Khi xe chạy trên đường, cô gọi điện cho Tiểu Hắc, mở miệng ra hỏi luôn: "Cố Từ có ở chỗ anh không?"

"Không ạ. Cậu Cố vừa mới dậy, hiện tại đang ăn cơm."

"Được rồi." Nhan Lộ Thanh phân phó, "Tiểu Hắc, anh ám chỉ với Cố Từ là hiện tại bệnh tôi rất nặng, có thể nói là không thể khống chế được bản thân." Dừng một chút, cô lại không yên tâm, "Anh có biết nói bóng gió là gì không? Là... à thôi, để tôi dạy anh, anh làm theo là được."

-

Trong biệt thự, Tiểu Hắc buông điện thoại xuống, quay vào trong nhà ăn.

Cố Từ vẫn đang ăn sáng y như lúc anh ta rời đi. Tuy rằng ăn mặc bình thường nhưng cử chỉ cũng thể hiện ra được sự ưu nhã của con nhà có giáo dục.

Tiểu Hắc thở dài.

Anh ta nhìn Cố Từ cầm cốc nước, lại thở dài tiếp.

Quả nhiên như cô Nhan nói, Cố Từ nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao thế?"

Tiểu Hắc tức khắc sốt ruột đáp lại: "Cậu không biết đâu, mới sáng sớm cô Nhan đã đến gặp bác sĩ tâm lý..."

Tiểu Hắc cảm thấy mình diễn rất đạt.

Cô Nhan nói, Cố Từ sẽ hỏi, "Làm sao phải đi gặp bác sĩ tâm lý", và anh ta chỉ cần trả lời là "Bệnh của cô Nhan khá nghiêm trọng, có lẽ sắp tới sẽ liên tục nói mê nói sảng". Tuy không biết vì sao phải diễn nhưng Tiểu Hắc có nghiệp vụ chuyên nghiệp nên anh ta sẽ làm theo mệnh lệnh.

"..."

Ai ngờ anh ta vừa nói xong câu đầu, nhà ăn lại rơi vào trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Tiểu Hắc sốt ruột, đột nhiên nhìn thấy khóe mắt Cố Từ hơi cong lên. Sâu trong đôi con ngươi đen nhánh ẩn chứa ý cười rõ ràng, anh từ tốn nhắc lại một lần nữa: "Cô Nhan của các anh đi gặp bác sĩ tâm lý?"

Tiểu Hắc ngơ ngác gật đầu: "Vâng."