Khủng Bố Nữ Chủ Bá

Chương 13: Đường Minh Lê Vs Doãn Thịnh Nghiêu

Khủng bố nữ chủ bá

Chương 13 Đường Minh Lê VS Doãn Thịnh Nghiêu

Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

Đường Minh Lê dùng sức mở cửa thang máy, bên trong chỉ có một màu đen đặc, không nhìn thấy thang máy đâu.

“Tới cầu thang!” Cả hai chúng tôi lại vội vã chạy đến cầu thang thoát hiểm, cửa cầu thang bị một cái ống nhựa khóa lại, Đường Minh Lê rút một con dao găm từ trong giày ra, chặt xuống một dao mở cái ống nhựa ra.

Tôi bàng hoàng, loại ống nhựa này thường có dây thép được để ở trong, nhưng anh ta lại chỉ cần dùng một dao là có thể cắt được, đây là chém sắt như chém bùn đó hả.

Đường Minh Lê đẩy cửa ra, sau đó mắt hai người lập tức trừng to.

Đằng sau cửa không phải cầu thang, mà vẫn là hành lang trải thảm đỏ của tầng 18!

Mày kiếm Đường Minh Lê nhíu chặt: “Chúng ta bị nhốt rồi.”

【 Đây là tình huống gì vậy? Hai người họ đã đi vào vào thế giới song song rồi hả? 】

【 Gòi soq, chủ kênh, chị tự cầu nguyện đi thôi, bọn em vẫn sẽ duy trì tinh thần cho chị bằng cách đánh thưởng thêm nhiều nhiều cho chị. 】

【 Tất cả mọi người thân mến, lúc nãy tuôi vừa mới báo cảnh sát, nói khách sạn Ames có người chết, bây giờ cảnh sát đang ở trong căn phòng 1814 đó đây, nhưng trong đó một cọng lông cũng không thấy, khách sạn nói đêm nay cả tầng này không có ai đặt phòng cả. Cảnh sát bảo tuôi nói xạo, muốn tới bắt tuôi, làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp. 】

【 Lầu trên làm tuôi sợ lây rồi đó nha! Càng nghĩ kỹ càng thấy ghê ghê sao á! Nếu bà nói vậy có nghĩa là ngay từ đầu căn phòng mà chủ kênh với Bạo Quân ở đã không phải là khách sạn thật gì rồi, mà là khách sạn trong thế giới song song do quỷ tạo ra hả? 】

Như nghĩ đến cái gì, tôi lấy điện thoại ra, nhìn đống bình luận không ngừng nhảy ra trên màn hình, bỗng nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.

Điện thoại tôi rõ ràng là không có chút sóng nào, vậy tại sao vẫn còn đang phát trực tiếp?

Xém chút nữa tôi nhịn không được định ném văng cả điện thoại di động ra.

Đường Minh Lê ngăn tôi lại, nói: "Bây giờ chiếc điện thoại này là thứ duy nhất liên kết chúng ta với thế giới bên ngoài, tuyệt đối không thể ném đi.”

Tôi nuốt nước bọt một cái, nói vào microphone: “Các vị người xem, như mọi người thấy đó, chúng tôi đang bị nhốt tại đây, ở đây không hề có một cột sóng nào, nhưng tôi lại vẫn có thể livestream như thường, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, tuy nhiên mọi người là hy vọng sống duy nhất của chúng tôi, xin mọi người đừng thoát livestream.”

【 chủ kênh yên tâm, tối nay em không ngủ được, em sẽ ở đây bồi chị cả đêm. 】

【 chủ kênh, cô không có gì phải sợ, cô muốn làm gì làm đi! Tụi tui sẽ dùng vương miện để ủng hộ cô! 】

【 chủ kênh là cô gái dũng cảm nhất, bình tĩnh nhất, còn hát hay nhất mà em từng thấy nữa, về sau chị chính là nữ thần trong lòng em. 】

Lúc này, số lượng người xem của phòng phát sóng trực tiếp đã đột phá lên đến con số hơn mười vạn và vẫn còn đang tiếp tục tăng lên không ngừng, con số này rất đáng kinh ngạc, nói chung chỉ những người nổi tiếng hàng đầu trên Internet mới có số lượng người xem như vậy.

Mà phần thưởng của tôi cũng càng ngày càng nhiều, vương miện cũng đã có hơn 50 cái.

Đây đều là do tôi bán mạng đổi lấy hết đó, hy vọng rằng chủ đề buổi phát sóng trực tiếp lần này sẽ không phải đổi luôn thành livestream ‘cách tôi bị quỷ gϊếŧ ra sao’.

Lúc này, có một bình luận làm tôi chú ý.

【 chủ kênh, không mấy mình đi ngó thử anh đẹp trai phòng bên đi? Xem thử xem anh ấy là người, hay là…… Ma! 】

Trong lòng tôi hơi động, liệu Doãn Thịnh Nghiêu có phải là ma không?

Tôi nhìn về phía Đường Minh Lê, muốn hỏi thử ý của anh ta ra sao, anh ta hơi trầm ngâm một lúc, nói: “Có thể đi xem thử, nếu như hắn chết rồi, chúng ta còn có thể nhặt xác giùm hắn.”

Tôi nhíu mày, sao lại có cảm giác, anh ta hình như cũng không ưa Doãn Thịnh Nghiêu cho lắm nhỉ?

Chúng tôi đứng trước cửa phòng 1812, gõ cửa mấy cái, vẫn không có tiếng trả lời, trong lúc tôi đang định đi qua đó bằng cái lỗ ở trong phòng vệ sinh, thì Đường Minh Lê bỗng lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái lên cửa, cánh cửa kêu tít một cái rồi mở ra.

“Khi nãy có nhân viên tạp vụ tới dọn phòng, tôi nhân lúc đó lấy chìa khoá phòng từ trên người bọn họ.” Đường Minh Lê nói, đồng thời đẩy cửa phòng ra.

Hắn ta nằm trên nền nhà, đôi chân dài rắn chắc duỗi thẳng, nửa người trên bị vách tường làm khuất tầm mắt, tim tôi đập rất nhanh, tên Doãn Thịnh Nghiêu đó đã chết rồi sao?

Chúng tôi thận trọng tiến lại gần, nhìn vào bên trong, hắn nằm trên nền nhà như bị ngã, mắt nhắm nghiền, có vẻ là đang bất tỉnh.

“Cô đến xem thử tên đó còn sống không.” Đường Minh Lê nói, “Còn tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh phòng.”

Tôi bước từng bước tới gần hắn ta, tay có chút run rẩy.

Hắn ta còn sống, tôi có thể nhìn thấy ngực hắn vẫn đang phập phồng, nếu muốn gϊếŧ hắn, bây giờ là thời cơ tốt nhất.

Ký ức gợi nhớ lại ngày hôm đó, nhớ lại ngày đó hắn ta cưỡng h**p tôi, sau khi xong chuyện lại đá vào người tôi đau điếng, còn có ánh nhìn hận tôi đến tận xương tuỷ đó, nhớ lại hình ảnh chiếc Ferrari màu đỏ kia đâm vào em trai tôi ra sao, nhớ lại hình ảnh nửa chết nửa sống của em trai đang nằm trên giường bệnh.

Dước ngọn lửa giận như thiêu như đốt đang hừng hực trong lòng ngực, tôi duỗi tay ra, bóp cổ hắn ta.

Chỉ cần hắn chết đi, tất cả sẽ kết thúc, mối hận của tôi, cảm xúc bi thương lẫn phẫn hận trong người tôi, tất cả cũng sẽ biến mất hết.

https://dtruyen.com/khung-bo-nu-chu-ba-editing/

“Chủ kênh?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Đường Minh Lê, làm tôi chợt bừng tỉnh, vội vàng thu tay lại, vừa rồi tôi đã định làm gì thế này? Tôi vậy mà có ý định gϊếŧ người? Vẫn còn đang livestream đó, tỉnh táo lại đi!

Tôi liều mạng kêu gào bản thân bình tĩnh lại, sau đó lại giơ tay sờ vào cổ Doãn Thịnh Nghiêu, nói: “Nãy giờ tôi đang sờ thử động mạch cảnh của anh ta, mạch vẫn còn đập, anh ta còn sống.”

【 Thì ra là chủ kênh đang sờ động mạch cảnh à, tui còn tưởng rằng chủ kênh tính bóp chết anh ta nữa cơ, ha ha ha. 】

【 Có gì sai sai thì phải, động tác tay vừa rồi của cổ đúng là đang định bóp cổ mà. 】

【 Lầu trên ông thử nghĩ mà xem, chủ kênh với người ta cũng không thù không oán, không quen biết gì, chẳng lẽ cổ chán nên bóp chết chơi à? 】

Tôi liếc nhìn bình luận một cái, hên là người xem cũng không có nghĩ nhiều, tôi đang định đứng dậy, nhưng đột nhiên cổ tay bị siết chặt lại, da đầu tôi tê rần, quay đầu nhìn lại, tầm mắt tôi không phòng bị đối diện với cặp mắt lạnh băng của Doãn Thịnh Nghiêu, ngay lúc đó tôi cảm thấy như cả người bị ngâm vào trong nước đá.

Vào lúc hắn đá tôi lăn từ trên giường xuống, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi.

Cái ánh mắt này, tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên được.

Tôi hất mạnh tay: “Buông ra!”

Bàn tay của hắn cứ như gọng thép, kẹp chặt lấy tay tôi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không gỡ ra được.

Đường Minh Lê sầm mặt, cầm dao găm kề vào cổ hắn ta, nói: “Buông cô ấy ra.”

Doãn Thịnh Nghiêu lạnh lùng nhìn về phía anh ta: “Cậu cho rằng cậu có thể gϊếŧ được tôi?”

“Anh có thể thử xem.” Đường Minh Lê hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.

ba người bọn tôi cứ đứng giằng co một hồi, ánh mắt hai người kia vừa chạm nhau là loé lửa, không ai nhường ai, khó phân thắng bại.

Khóe miệng tôi giật giật, nói: “Này hai người, làm ơn nghĩ đến tình huống hiện tại của chúng ta chút đi, hồn ma thì chẳng biết khi nào sẽ lao ra đòi mạng, còn hai người thì cứ định đứng trong đây đấu mắt mãi à.”

Hai người trầm mặc một lát, cuối cùng cũng nhượng bộ, Doãn Thịnh Nghiêu thì buông tay tôi ra, Đường Minh Lê thì rút dao găm về.

Tôi xoa xoa cổ tay còn hơi đau, nhìn về phía Doãn Thịnh Nghiêu, hỏi: “Anh bị tấn công?”

Ánh mắt Doãn Thịnh Nghiêu đầy nghi ngờ cùng cảnh giác, xoay người cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, Đường Minh Lê châm chọc nói: “Đừng có phí công vô ích nữa, chúng ta bị nó nhốt lại hết rồi.”

Điện thoại đã gọi được hồi lâu nhưng đầu dây bên kia không hề có một âm thanh nào phát ra.

Sắc mặt hắn âm trầm, nói: “Rốt cuộc thì chuyện này là sao?”

Tôi nén hận thù lại xuống đáy lòng, nói: “Giờ chúng ta đều cùng là châu chấu trên một sợi dây, không bằng trước mắt chúng ta cứ tạm thời buông bỏ thành kiến, hợp tác với nhau thử xem? Không thì có thể tất cả chúng ta sẽ phải cùng chết ở chỗ này.”

Doãn Thịnh Nghiêu và Đường Minh Lê nhìn nhau không nói tiếng nào, tôi tiếp tục nói: “Vậy giờ chúng ta cùng trao đổi thông tin với nhau đi.”

Tôi kể lại sơ qua sự việc mà chúng tôi gặp phải, Doãn Thịnh Nghiêu trầm mặc một lát, cũng bắt đầu kể. Lúc đó hắn đứng dậy đi rót nước, vừa đưa ly nước lên miệng chưa kịp uống, khi hắn vô tình nhìn vào ảnh ngược của ly thuỷ tinh, thì bỗng thấy cứ như sau lưng còn có thêm ảnh phản chiếu của ai đó nữa.

Hắn lập tức xoay người lại, nhưng đằng sau lại không có gì cả.

Hắn nhíu mày, cầm cây gậy đánh gôn dùng để trang trí trong phòng lên, ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy như có tiếng ai đang hát, tiếng hát đó có vẻ phát ra ở phía bên kia bức tường, hắn mới áp tai vào tường để nghe, rồi đột nhiên tiếng hát không còn, hắn nghe được có hai người ở bên kia đang cãi nhau, có vẻ là một nam một nữ.

Giọng nữ cười lạnh nói: “Anh muốn vứt bỏ tôi, đi kết hôn với người phụ nữ môn đăng hộ đối khác ư? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu. Nếu như anh còn không chịu hủy bỏ mối hôn sự kia, tôi sẽ nói hết những việc anh đã làm ra ngoài, coi anh sau này còn có mặt mũi nào mà đi vào khách sạn này nữa không.”

Giọng nam trở nên có chút nguy hiểm: “Cô đe doạ tôi?”

“Đe doạ anh đó thì sao?” Giọng nữ kiêu ngạo mà nói, “Tất cả nhược điểm của anh, đều đã nằm gọn ở trong lòng bàn tay tôi, anh mà còn muốn vứt bỏ bà đây…… a-anh làm gì đó?”

Sau đó hắn chỉ còn nghe được mỗi tiếng giãy giụa giằng co, dần dần, tiếng giãy giụa cũng nhỏ dần.

Rồi đột nhiên, một giọng nữ hét thảm thiết chói tai vang lên, Doãn Thịnh Nghiêu chỉ kịp cảm thấy đầu nhói lên một cái, sau đó thì không biết trời trăng gì nữa.

Hắn vừa mới nói xong, bình luận trong phòng phát sóng nổ mạnh.

【 Rất đơn giản, đoạn hội thoại mà vị soái cưa cơ bắp đã nghe được lúc trước, thực chất là việc đã từng xảy ra ở căn phòng 1814 ma ám đó, có một cặp tình nhân, nam thì muốn vứt bỏ nữ để đi tìm bạch phú mỹ, nữ lại không chịu, người nam đành gϊếŧ chết người nữ, rồi căn phòng đó bị hồn ma của người nữ ám, vậy đó. 】

【 Nhưng theo như lời cô gái nói, thì có nghĩa là tên đàn ông đó rất hay tới khách sạn này, chẳng lẽ tên đàn ông đó là nhân viên của khách sạn? 】

【 Chắc chắn không phải là nhân viên bình thường đâu, có thể là con rể của ông chủ khách sạn cũng nên. 】

【 Tên đó chắc là đã làm không ít hoạt động phi pháp rồi, cô gái này hẳn đã vì hắn mà phải trả giá rất nhiều, kết cục lại bị hắn tàn nhẫn gϊếŧ chết, cho nên mới trở thành oan hồn không thể siêu thoát đây mà. 】

Đúng là ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng*, chỉ bằng nhiêu đó người xem mà đã đoán ra được tám chín phần mười đầu đuôi sự tình rồi.

(*Ba ông thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng: Gia Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh, hiệu Ngọa Long, là Thừa tướng, công thần khai quốc, nhà chính trị, nhà ngoại giao, chỉ huy quân sự, nhà giáo dục, và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật nổi tiếng của nhà Quý Hán thời Tam Quốc.

“Thợ giày” thực tế cùng âm với từ “bì tướng”, nghĩa là phó tướng. Ý muốn chỉ rằng trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể bằng một Gia Cát Lượng.

Nguồn: https://dkn.news/, wikipedia )