Lục Trường An cũng có chút mừng rỡ: "Quan Văn huynh!"
Dương Quan Văn bước nhanh tới, thân thiết nắm tay Lục Trường An vỗ vỗ: "Lâu quá không gặp đệ!"
Lục Trường An cười nói: "Phải, còn chưa chúc mừng Quan Văn huynh nữa, nghe nói nhà huynh sắp có thêm người rồi nhỉ."
Ý cười trên khóe miệng Dương Quan Văn nhạt đi, hắn cầm tay Lục Trường An ngồi xuống: "Đừng nói mấy chuyện này, kể cho vi huynh nghe xem dạo này đệ sống tốt không?"
Lục Trường An lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có quy nô mình vừa mới mua! Y lập tức giật mình, dùng sức rút tay về, lúng túng nói: "Không có gì, thời gian này ta sống rất tốt."
Dương Quan Văn khẽ nhíu mày: "Hiền đệ vẫn còn trách ta lúc trước đưa quyển bí tịch kia cho đệ, kết quả làm hại đệ bị thư viện đuổi ra sao?"
Lục Trường An khoát tay: "Không có không có, Quan Văn huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh biết ta mà, lúc đầu ta đã không kiên nhẫn ở trong thư viện, ngày ngày học bài viết văn, tiên sinh lại nghiêm khắc, phiền muốn chết, giờ ta ở nhà đọc sách tự tại vui vẻ hơn nhiều."
Dương Quan Văn đưa tay khoác vai Lục Trường An: "Chỉ là vi huynh nghĩ tới việc này trong lòng lại khó chịu, áy náy bất an, Tiểu An, ta đã xin cha ta một tòa nhà ở thành Tây, chuẩn bị dời sang đó chuyên tâm đọc sách, đệ tới ở chung với ta đi, hai chúng ta có thể cùng nhau thảo luận học vấn, khi nhàn rỗi thì uống chén rượu, chỉ hai người chúng ta sống thanh tịnh, chẳng phải tốt lắm sao?"
Lục Trường An không thoải mái nhích ra xa một chút, y chắp tay với Dương Quan Văn: "Đa tạ ý tốt của Quan Văn huynh, chỉ là bây giờ ta đã quen đọc sách một mình, huống hồ ta cũng không bỏ được làng xóm."
Vẻ mặt Dương Quan Văn sa sầm: "Tiểu An vẫn còn trách ta."
Lục Trường An dở khóc dở cười, lại sốt ruột muốn đuổi Dương Quan Văn đi nên nói lảng sang chuyện khác: "Quan Văn huynh bị bệnh sao? Hôm nay lẽ ra huynh phải tới thư viện chứ nhỉ?"
Dương Quan Văn giờ mới nhớ tới chuyện của mình, hắn giật giật khóe miệng: "Vì người nhà có chút bệnh vặt nên bảo ta tới lấy thuốc."
Lục Trường An thở dài: "Thế thì không thể chậm trễ được, Quan Văn huynh mau lấy thuốc về đi, lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Dương Quan Văn gật đầu, vẻ mặt ảm đạm đi lấy thuốc, lại lưu luyến không rời chào hỏi Lục Trường An rồi mới chậm chạp quay đi. .
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Lục Trường An cau mày, cảm thấy Dương Quan Văn lần này có chút kỳ lạ.
Y còn nhớ rõ đêm đó Dương Quan Văn hốt hoảng đem một quyển bí tịch Long Dương giấu dưới áo bào tới giao cho Lục Trường An, nói là không biết ai bỏ nó vào bao quần áo của hắn, thư viện đã quy định rõ không cho phép đem thư tịch thoại bản dâʍ ɭσạи vào, một khi phát hiện sẽ lập tức khai trừ, Dương Quan Văn hoài nghi có người muốn hại hắn nên nhờ Lục Trường An đang ở một mình tiêu hủy giúp.
Chờ Dương Quan Văn đi rồi, Lục Trường An nhất thời tò mò giở quyển bí tịch kia ra, ai ngờ càng xem càng say mê, lật qua lật lại tới hơn nửa đêm, sau đó sống chết không ngủ được, thế là bắt đầu nâng bút vẽ người điên loan đảo phượng ngay trong bí tịch kia.
Nào ngờ y chưa kịp vẽ xong một trang thì giáo dụ đã nổi giận đùng đùng xông vào bắt quả tang Lục Trường An!
Lục Trường An bị nhốt trong phòng suốt một ngày, lúc đó Dương Quan Văn lén lút đến khóc ròng tỏ vẻ xin lỗi Lục Trường An, còn nói muốn đích thân đi tự thú để nhận trách nhiệm về việc này.
Cuối cùng Lục Trường An ngăn cản hắn, bởi vì trước kia sắp thi tú tài y không cẩn thận bị đau bụng, nếu không có Dương Quan Văn kịp thời cho y uống thuốc thì đoán chừng lúc ấy đã không thi đậu tú tài, vì vậy để trả ơn hắn, Lục Trường An đành ôm chuyện này một mình, sau đó bị thư viện đuổi ra.
Chỉ là Dương Quan Văn chắc không có thú Long Dương chứ? Lúc trước hắn cầm bí tịch kia vẻ mặt đầy chán ghét, hơn nữa bây giờ hắn đã thành thân, con cũng sắp ra đời.
Nhưng hôm nay cứ cảm thấy hắn có chỗ quái dị, chẳng lẽ là vì hổ thẹn trong lòng sao?
Lục Trường An lắc đầu không muốn nghĩ tiếp nữa, y giương mắt nhìn vào phòng bên trong, chỉ thấy quy nô kia đang chống gậy trúc đứng đó, một đôi mắt đen láy nhìn sang, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu rồi.