Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 6: Về nhà lại trị ngươi

Sau khi thanh toán bạc rồi lấy văn tự bán mình của quy nô, Lục Trường An ra cửa Nam Phong Quán thì thấy quy nô đen tráng kia đeo một bọc quần áo nhỏ đợi ngoài cửa.

Quy lão Lục cười hắc hắc: "Tạm biệt, không tiễn!" Nói xong "rầm" một tiếng khóa cửa lại từ bên trong, suýt nữa làm Lục Trường An giật nảy mình.

"Đi thôi!" Lục Trường An giờ mới có cảm giác mua tiểu quan chân thực, lòng bàn tay y đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, thời gian vui vẻ mà y ngày đêm mơ tưởng rốt cuộc đã tới rồi!

Quy nô kia không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Lục Trường An rồi lê chân què đi một bước, sau đó dừng lại, rõ ràng đang ra hiệu mình có tật ở chân.

Lục Trường An: "......"

Đi con mẹ nó què!

Bảo sao quy lão Lục chết bầm kia lại đóng cửa nhanh thế!

Lục Trường An oán hận nhìn cửa Nam Phong Quán trừng trừng nhưng không dám gõ cửa chửi rủa, nghĩ bằng ngón chân cũng biết chẳng có kết quả tốt, trái lại làm lớn chuyện sẽ không có lợi cho mình, mặc dù y phóng đãng nhưng sau này vẫn muốn đi thi cử nhân!

Thế là Lục Trường An trút giận lên quy nô kia: "Ngươi cái đồ ngu này, lúc nãy ở bên trong sao không nhắc gia?"

Quy nô rũ mắt không trả lời.

Lục Trường An nghiến răng thầm nghĩ bỏ đi, nơi này không nên ở lâu, về nhà lại từ từ trị ngươi.

Y tức giận nói: "Còn đi được không?"

Quy nô khẽ gật đầu.

Lục Trường An nổi giận đùng đùng đi phía trước, quy nô cao lớn kia chân thấp chân cao theo sát đằng sau, may mà hắn thân cao chân dài nên cũng không bị tụt lại.

Lục Trường An cắm đầu đi một hồi thì cơn giận rốt cuộc cũng tiêu tan chút ít, y lại thấy quy nô kia có chút đáng thương.

Quy nô có vóc dáng cao lớn, theo Lục Trường An thấy thì hắn ít nhất phải cao hơn mình một cái đầu, chắc không dưới tám thước (1m85), quần áo trên người hắn rộng thùng thình, tuy có khung xương lớn nhưng chắc hẳn bên trong lại gầy nhom.

Quy lão Lục nói người này là dân chạy nạn lụt ở Giang Nam đầu năm nay, kỳ thật nghĩ cũng biết đám quy công này vô cùng cay nghiệt, quy nô này trên người không có đồng nào lại không có người nhà giúp đỡ, cộng thêm đi đứng bất tiện nên tất nhiên sẽ bị người khác ức hϊếp, nói không chừng ngày thường cơm cũng ăn không đủ no.

Lục Trường An nghĩ vậy nên tim cũng mềm xuống, y đi chậm lại để quy nô kia theo kịp mình.