Chu Hằng nhìn đối phương, khẽ mỉm cười nói: - Ta nhận lời xin lỗi của ngươi!
Vũ Văn Hóa trong lòng nhẹ nhõm, cũng không phải là hắn sợ hãi Chu Hằng mà là hiện tại còn không phải là lúc đắc tội một vị cường giả hắc động.
Hắn tin tưởng điểm cuối của mình tuyệt đối không dừng lại ở Tuệ Tinh Cảnh, sẽ có một ngày hắn sẽ đột phá Hắc Động Cảnh trở thành người mạnh nhất Vũ Văn gia từ xưa đến nay, dẫn dắt gia tộc đi hướng huy hoàng nhất!
Nhưng trước đó, có một số chuyện hắn phải ẩn nhẫn!
Đại trượng phu co được dãn được, nén giận nahát thời cũng không có nghĩa là nhát gan sợ phiền phức.
Hắn sẽ giao hảo Chu Hằng, sau đó ngấm ngầm thông đồng Hồng Nguyệt, tin tưởng với sự "bất mãn" của Hồng Nguyệt đối với Chu Hằng, cộng thêm diện mạo, thực lực, tư chất của hắn đều có thể làm Hồng Nguyệt động lòng, nữ nhân người đẹp thái quá này dụ dỗ lên giường.
Đợi đến ngày sau khi hắn đột phá cấp hắc động, có thể không cố kỵ gì, lại để cho Chu Hằng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hắn và Hồng Nguyệt phong lưu khoái hoạt, đến lúc đó Chu Hằng không phải là bị chọc giận chết?
Đây mới gọi là trút giận! Đây mới gọi là báo thù sảng khoái đầm đìa!
- Vậy thì đa tạ Chu huynh...
Xoạt!
Một kiếm gọt qua, cắt đứt lời kế tiếp của Vũ Văn Hóa. Hắn vốn tưởng rằng muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Chu Hằng, nhưng thấy hắc kiếm gọt tới hắn chỉ có tư cách tung mình né tránh.
- Chu huynh, ngươi đây là ý gì? Hắn tức giận nói.
- Ngươi nếu không phải là ngu ngốc, dùng mông nghĩ cũng phải biết! Chu Hằng giậm chân đuổi theo, Tiêu Dao Bộ khi đối mặt với thiên tài trên Thập Nguyên Tinh, tốc độ đã có chút không theo kịp, cũng may hắn còn có phù văn Ngũ Hành, kích phát phù văn hệ thổ cộng minh, đem tốc độ của hắn tăng lên một khoảng lớn, có thể sánh ngang Vũ Văn Hóa mà không thua kém.
Khốn kiếp!
Vũ Văn Hóa mắng thầm trong lòng, thân hình liên tục động để né tránh, nói: - Ngươi nếu đã tiếp nhận lời xin lỗi của ta, vì sao còn muốn phát động công kích với ta? Đây thật là hành vi tiểu nhân!
- Nhận xin lỗi là nhận xin lỗi, đây vốn chính là ngươi phải làm! Mà hành vi của ngươi cũng không phải là xin lỗi là có thể xóa bỏ, không đánh ngươi một trận sao được? Chu Hằng thờ ơ nói.
Như vậy cũng giống như một người phạm vào tội chết, sau đó nói một câu xin lỗi, thật có lỗi, là có thể xóa bỏ tội hắn đã phạm phải hay sao
Vũ Văn Hóa lại giận dữ. Thân phận của hắn cao quý bậc nào, đếm khắp Bách Long Tinh, người có thể khiến hắn cúi đầu tuyệt đối không quá hai tay! Nhưng cho dù là những người này, sau khi được hắn nói xin lỗi người nào không thu tay lại?
Dù sao Vũ Văn gia cũng không phải là trái hồng mềm!
Nhưng Chu Hằng không chút khách khí tiếp nhận xin lỗi của hắn, lại còn hùng hổ dọa người muốn đánh hắn, điều này khiến hắn làm sao không nổi trận lôi đình?
- Ngươi khinh người quá đáng! Vũ Văn Hóa rống giận, bắt đầu tiến hành phản kích.
- Ha ha ha! Ngươi chạy tới thông đồng vợ ta, lại kích ta xuất chiến muốn gϊếŧ ta. Ôm tâm tư ác độc như thế chẳng lẽ còn muốn ta khách khách khí khí với ngươi?
Chu Hằng cười lạnh. Đám con ông cháu cha này nghĩ rằng thiên địa là xoay tròn quanh bọn họ, hết thảy đều phải dựa theo ý định của bọn họ sao?
- Đáng ghét! Vũ Văn Hóa bị Chu Hằng nói toạc tâm tư, không khỏi vừa thẹn vừa giận, vận chuyển bảo kiếm cứng đối cứng với Chu Hằng.
Nhưng Thiên Hồng Kiếm và hắc kiếm về phẩm chất cũng kém quá xa. Mỗi một lần giao phong đều sẽ khiến Thiên Hồng Kiếm bị tổn thương nhỏ. Một chút nửa điểm này tích lũy lại, khiến trên thân Thiên Hồng Kiếm xuất hiện những vết rạn như mạng nhện.
Không thể chiến nữa, còn chiến nữa Thiên Hồng Kiếm tuyệt đối sẽ báo hỏng!
Thanh Thiên Hồng Kiếm này tuy rằng không phải là cấp tuệ tinh, nhưng ở trong hàng bảo khí cấp thiên hà lại thuộc hạng đỉnh cao, giá trị đồng dạng liên thành. Nếu không phải hắn là kiệt xuất nhất thế hệ trẻ Vũ Văn gia, cũng không có tư cách sử dụng thanh kiếm này.
Hắn cũng không bỏ được để Thiên Hồng Kiếm hủy ở trong này!
Nhưng nếu thu kiếm, vậy thì càng không phải đối thủ của Chu Hằng!
Rút!
Vũ Văn Hóa nói thầm trong lòng, tuy nhiên tuy rằng đã quyết định chủ ý nhưng lại có một cơn nghẹn uất mãnh liệt!
Nếu không phải là hắn sĩ diện hão, cự tuyệt gia tộc an bài hộ vệ Thiên Hà Cảnh cho hắn, hiện tại cũng không đến mức chật vật như vậy!
Hối hận đã muộn!
Hắn phát ra một tiếng rống giận, liều mạng ăn Chu Hằng một quyền, quay đầu bỏ chạy.
Con lừa đen đang nhìn nhập thần, nào dự đoán được Vũ Văn Hóa lại đột nhiên chạy trốn, căn bản không có thời gian vận chuyển phù văn giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Văn Hóa chuồn mất.
Chu Hằng hạ xuống, ánh mắt đảo qua đám thủ hạ kia của Vũ Văn Hóa, lạnh lùng nói:
- Cút! Đám lính tôm tướng cua này nào đáng giá hắn chấp nhặt.
Những người đó như được đại xá, vội vàng chạy mất dạng.
- Đi thôi!
Bọn họ tiếp tục lên tường, có Hỏa Thần Lô chỉ dẫn, một đường cũng không đi lệch mảy may. Nhưng nơi này là địa phương thành đạo của một vị cường giả cấp hắc động, trên mặt đất tràn lan một loại lực lượng không hiểu, cản trở làm chậm tốc độ tiến lên rất nhiều.
Nếu không phải động phủ của vị cường giả hắc động kia xuất hiện, lúc trước mọi người đều cho rằng đây là hoàn cảnh thiên địa đặc thù của nơ này gây nên. Thẳng đến lúc này mới phát hiện hóa ra là lực lượng của vị cường giả cấp hắc động đó để lại.
Từ đây cũng có thể thấy uy lực của cường giả cấp hắc động, cho dù trôi qua chục triệu năm, lực lượng này vẫn bảo tồn như cũ, vô cùng đáng sợ!
Nhưng Hắc Động Cảnh càng mạnh lại càng làm nổi bật sự đáng sợ của Hỗn Độn Cảnh!
Hồng Nguyệt chỉ ra tay một lần liền đánh nổ một mặt trời, cực hạn chân chính của nàng ở đâu? Mà thiên địa 5 thánh ở trên Hỗn Độn Cảnh thì sao? Lại còn ma đầu thần bí càng mạnh kia, khiến 5 thánh hy sinh chính mình cũng chỉ có thể trấn áp trọn đời mà thôi, hắn lại mạnh đến mức độ nào?
Chu Hằng không nghĩ tiếp nữa, hắn cần làm chính là mau chóng đề cao tu vi của mình, ít nhất sau khi trở thành cấp hắc động hắn mới có tư cách tham dự vào trò chơi này.
Sau suốt 2 ngày một đêm, đoàn người Chu Hằng mới tìm được một lối vào.
Đây là một sơn động nho nhỏ, nhìn từ bên ngoài không hề có điểm đặc biệt, nhưng Hỏa Thần Lô thề thốt nói chính là nơi này.
Chu Hằng nhìn sang Hồng Nguyệt, đối phương gật gật đầu, nói: - Vận khí ngươi không tồi, không ngờ khiến cho ngươi đạt được Hỏa Thần Lô của Thiên Hồn Chân Quân năm đó!
- Chu tiểu tử ngươi lại dám hoài nghi bổn tọa, bổn tọa bị thương lòng tự trọng!
Hỏa Thần Lô sau khi được Hồng Nguyệt khẳng định, không khỏi nhân cơ hội tạo thế.
- ... Là ai bắt ta hô to Ba Mã Đa La Tây? Chu Hằng ôm giận nói, vừa nghĩ tới liền tức, coi hắn là khỉ đùa giỡn!
- Cái này... cái này kỳ thật bổn tọa cũng không muốn, bổn tọa cũng là bị ép! Hỏa Thần Lô lập tức xì hơi, bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.
Chu Hằng mặc kệ nó, nhìn hướng Hồng Nguyệt nói: - Thiên Hồn Chân Quân chính là nguyên chủ nhân của cái lò này?
- Ừ! Hồng Nguyệt gật đầu:
- Có được 5 cái hắc động có thể xưng Chân Quân. Thiên Hồn Chân Quân kia cũng xem như là thiên tài, tìm một đường khác, với thuốc nhập đạo, đi tới độ cao 9 động. Vốn có hy vọng đột phá Hỗn Độn Cảnh, đáng tiếc ở trong chiến dịch triệu năm trước triệt để ngã xuống!
Nói như vậy, Thiên Hồn Chân Quân này so với Thiên Mệnh Chân Quân của Thái Hư nhất mạch còn mạnh hơn một chút!
- Cũng không phải! Hồng Nguyệt dường như nhìn thấy ý tưởng của Chu Hằng, nói: - Cảnh giới cố nhiên trọng yếu, nhưng chiến lực cũng không thể hoàn toàn do cảnh giới quyết định. Thiên Mệnh Chân Quân chỉ là cơ sở không vững chắc, lúc này mới hết đời này đến đời khác vây ở 8 động. Nhưng hắn là đấu sĩ trời sinh, chiến đấu với cùng cấp... ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
Chu Hằng không khỏi kinh ngạc. Hồng Nguyệt người này kiêu ngạo bậc nào, nhưng ngay cả nàng đều tự nhận chiến đấu cùng cấp không bằng Thiên Mệnh Chân Quân. Có thể nghĩ mà biết người này quả thật kỳ tài ngút trời, chỉ là thời vận không tốt mà thôi!
- Cấp hắc động xưng Chân Quân, Hỗn Độn Cảnh xưng Thiên Tôn, trên nữa thì là Thánh nhân? Chu Hằng nghe Hồng Nguyệt tự xưng "Bản tôn" liền có phán đoán này.
- Không sai!
- Vậy vì sao Hoặc Thiên lại bị xưng là Yêu Cơ chứ?
- Khả năng là trong tên của nàng có mang một chữ Thiên, gọi Hoặc Thiên Thiên Tôn không dễ nghe! Hồng Nguyệt cho hắn một câu trả lời cực không đáng tin.
Chu Hằng trợn trắng mắt, nhưng Hoặc Thiên gọi Hoặc Thiên Yêu Cơ hay hoặc là Hoặc Thiên Thiên Tôn đều không quan hệ, hắn thích là người mà không phải là nàng gọi là gì.
- Chu tiểu tử, chúng ta còn phải chờ đến khi nào? Con lừa đen thúc giục, nó đã gấp không thể nhịn.
- Đúng đúng, dị hỏa của bổn tọa! Hỏa Thần Lô cũng kêu lên.
Chu Hằng cười ha hả, dẫn đầu đi vào sơn động.
Kỳ thật nếu để đảm bảo an toàn, hẳn là cho Hồng Nguyệt đi trước, Thiên Tôn cấp Hỗn Độn giá lâm, trừ thiên địa 5 thánh ra ai có thể địch lại? Nhưng ở trong mắt Chu Hằng, Hồng Nguyệt cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, khi có mặt nam nhân nào đến lượt nữ nhân đi đầu?
Hồng Nguyệt vỗ Tiểu Hỏa đi theo phía sau, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Sơn động này rất gập ghềnh, theo Chu Hằng suy tính nhiều nhất hình thành hơn triệu năm, tuyệt đối không có khả năng là thông đạo vị Hắc Động Vương kia năm xưa tiến vào. Thời gian trôi qua quá lâu, Minh giới lại đầy cường giả, tùy tiện đánh hai trận là có thể khiến cho bề mặt tinh cầu biến hóa, nơi này thương hải tang điền cũng có thể lý giải.
Một đường quanh co vòng vèo, lại đi xấp xỉ hai ngày sau bọn họ rốt cuộc đi ra sơn động. Phía trước lập tức rộng mở trong sáng, hiện ra một vùng trời trong sáng.
Hả?
Bọn họ một đường đi xiên xuống đất, làm sao trên đỉnh đầu lại xuất hiện mặt trời?
Đám người Chu Hằng đều ngẩng đầu, chỉ thấy đây vốn quả thật là một không gian dưới đất thật lớn, nhưng đỉnh đầu lại bị đánh ra một lỗ lớn, rọi xuống ánh mặt trời vạn trượng.
Hóa ra có hai gã Thiên Hà Đế ở trên không nơi này bùng nổ đại chiến, kết quả dư ba chiến đấu chấn động, dẫn phát linh lực triều tịch, trực tiếp đem hai thằng ngốc đó chấn thành bột phấn, cũng đem nơi này nổ ra một lỗ lớn.
Chính là như thế, nơi này đã tới không ít người, khiến cho ưu thế nguyên bản đám người Chu Hằng nắm giữ mất sạch sành sanh.
Không gian dưới đất này rất lớn, mà chung quanh lại tràn lan một loại lực lượng cổ quái nói không nên lời, ngăn cách thần thức của Chu Hằng, thậm chí khiến nhãn lực của hắn đều không thể chạm tới địa phương quá xa.
- Vị này chính là Chu huynh? Khi Chu Hằng đang quan sát hoàn cảnh, chỉ thấy một thanh niên dáng người thon dài rảo bước đi tới. Theo sau hắn một lão già áo xám, nhìn qua rất bình thường nhưng có thể khiến cho Chu Hằng hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn như vậy khẳng định vượt qua Tinh Thần Cảnh.
Mà nơi này lại có công ước, cường giả Tuệ Tinh Cảnh không được vào trong, nhường cơ duyên cho bọn tiểu bối tự do tranh đoạt, như vậy lão già này cũng chỉ có thể là cấp thiên hà.
Thấy Chu Hằng ném tới ánh mắt nghi hoặc, thanh niên kia cười ha hả một tiếng, tự giới thiệu: - Tiểu vương Liễu Định Huy, gia phụ là Lan Lăng Vương. Mặc dù là con trai trưởng nhưng phía trên còn có hai vị tỷ tỷ, bởi vậy các bằng hữu cũng gọi ta là Liễu Tam!
Lan Lăng Vương, đó là lục đệ của Hoàng đế đương triều, vũ lực phi phàm. Lúc trước ra sức giúp Ma Long Đại Đế đăng cơ, là thân vương phái thực lực nắm quyền to trong triều.