- Chuẩn tỷ phu, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi! Một cái thanh âm không hòa hài phá không khí kiều diễm, Băng Tú Lan đột nhiên thò đầu ra từ phía sau Chu Hằng, thần tình không vui.
Chu Hằng thở dài, nói: - Ta làm sao cho ngươi thất vọng? .
- Từ trên xuống dưới, khắp nơi đều có! Ánh mắt Băng Tú Lan vừa nhìn về phía Hồ Mị - Đó là một hồ ly tinh, bổn tiểu thư không muốn ngươi và nàng ôm cùng một chỗ! Còn không mau thả nàng! .
- Đúng vậy, Chu tiểu tử ngươi cũng không nhìn ngươi bây giờ, ai, tuổi còn nhỏ đã muốn nữ nhân, hơn nữa còn là loại nữ nhân chín muồi, khẩu vị ngươi thật nặng! Con lừa đen cũng đã chạy tới, trên mặt tràn đầy nụ cười bỉ ổi.
Đầu con lừa đê tiện này!
- Đợi một bên đi! Chu Hằng đạp con lừa đen một cước, sau đó nói với Băng Tú Lan - Tiểu nha đầu, ta chưa từng đáp ứng làm tỷ phu của ngươi! Đừng nói trước ta và nàng không có gì, ngay cả có cái gì cũng không có vấn đề gì cùng ngươi! .
- Chuẩn tỷ phu, ngươi thật sự bạc tình bạc nghĩa, có tỷ tỷ của ta không tính, còn muốn câu tam đáp tứ, bổn tiểu thư khinh bỉ ngươi! Băng Tú Lan tức giận nhìn chằm chằm Chu Hằng.
Chu Hằng vỗ vỗ vai của nàng, nói: - Chờ sau khi ra ngoài, ta nhất định cách ngươi thật xa! .
Lúc trước hắn mang theo Băng Tú Lan tiến vào phiến hiểm địa này, xuất phát từ trách nhiệm, hắn cũng sẽ mang đối phương bình an vô sự đi ra ngoài. Đương nhiên, sau khi mang ra ngoài, giữa bọn họ không còn quan hệ , hắn cũng không muốn suốt ngày làm bảo mẫu thiếu nữ này.
- Hừ, nếu bổn tiểu thư coi trọng ngươi, ngươi chạy được không? Chuẩn tỷ phu, ngươi ngoan ngoãn nhận mệnh đi! Băng Tú Lan rất âm hiểm cười nói.
Tỷ tỷ thiếu nữ này đến tột cùng bộ dạng xấu xí cỡ nào, mới cần nàng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ như vậy? Tuy nhiên nếu tỷ tỷ nàng thật sự là Thăng Hoa Vương, như vậy thì bộ dạng xấu xí hơn nữa đều có cả đám nam nhân nguyện ý cưới nàng đi?
Dù sao không liên quan chuyện của mình, mặc kệ.
Hồ Mị dấn thân vào trong lòng Chu Hằng, qua một lúc sau, tâm tình của nàng mới xem như bình tĩnh lại, lại trực tiếp ngủ, nhưng hai tay vẫn gắt gao cầm lấy góc áo Chu Hằng, dường như sợ hãi Chu Hằng ném nàng ra bên ngoài.
Cô gái này phong thái như tiên, dáng người uyển chuyển. Đối với mỗi một người nam nhân mà nói đều là ban ân hiếm có. Ngực bị hai quả cầu thịt đè thoải mái, Chu Hằng cũng không thể tự kiềm chế dùng đả cẩu côn thu trở về, trong lòng phát lên kích động muốn đẩy ngã nữ nhân này.
Lâu lắm không chơi nữ nhân a!
Chu Hằng ôm Hồ Mị, nói: - Chúng ta tiếp tục đi tới! .
Ba người một con lừa một lần nữa ra đi, xuất phát hướng về chỗ sâu trong thế giới này.
Hơn hai giờ sau, Hồ Mị rốt cục tỉnh lại, nàng mở mị nhãn ra, hai mắt nhìn thấy Chu Hằng, lập tức lộ ra một tia buông lỏng, mị nhãn như nước, trở nên vô cùng sinh động.
- Cám ơn ngươi! Nàng dùng một loại thanh âm gần như nỉ non nói, trong hai mắt chỉ có một người Chu Hằng, tản phát ra sắc thái cuồng nhiệt.
Đối với nàng mà nói, Chu Hằng đã là một thần minh. Là tín ngưỡng của nàng!
Sáng Thế Đế uy áp tạo thành cho nàng thương tổn không thể bù đắp, chỉ có nhìn thấy tên nam nhân này mới có thể làm cho nàng bình tĩnh trở lại. Nàng giống như trúng kịch độc, mà chỉ có Chu Hằng mới là giải dược.
- Ngươi đã tỉnh? Chu Hằng nói một câu vô nghĩa, dừng bước lại để Hồ Mị xuống - Tự mình đi thôi! .
- Vâng! Hồ Mị rất cung kính lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng vẫn như cũ không giảm cuồng nhiệt.
- Ngươi một mình đi lại, hay là cùng chúng ta? Chu Hằng một câu khách khí, hắn thực ra cũng không muốn mang quá nhiều người.
- Ta muốn đi theo ngươi! Hồ Mị lập tức nói, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt cùng chờ đợi.
Ánh mắt của nữ nhân này như thế nào là lạ!
Chu Hằng nói một câu ở trong lòng, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng vừa mới vừa bị uy áp Sáng Thế Đế chấn nhϊếp đến tâm thần, sẽ có chút cảm xúc khác thường cũng là chuyện rất bình thường.
- Hồ ly tinh!
Băng Tú Lan không kìm nổi chen lời nói - Ngươi làm gì muốn đi theo chúng ta? .
- Tiểu cô nương, ta họ Hồ, nhưng cũng không phải hồ ly tinh! Đối mặt với Băng Tú Lan, Hồ Mị tràn đầy tự tin, lại khôi phục phong thái chí tôn trẻ tuổi, nàng cười khúc khích - Tuy nhiên, ta lợi hại hơn so với hồ ly tinh! .
Băng Tú Lan lập tức ngây ngẩn cả người, nào có người không biết xấu hổ như vậy ! Thật sự liều mạng, tuy rằng nàng không nói lý, nhưng đối phương dường như càng thêm gian hoạt a!
- Tiểu cô nương, muốn đấu cùng ta, ngươi còn non! Hồ Mị nắm gương mặt của Băng Tú Lan, cười duyên khanh khách.
- Khốn khϊếp! Băng Tú Lan bị nắm mặt, đọc rõ từng chữ.
Bọn họ tiếp tục đi tới, dọc theo đường đi tận lực tách khỏi những địa phương phát lên hào quang, toàn là Bảo khí vỡ nát, phẩm bậc quá cao, căn bản không thể thu phục, chỉ có thể chảy nước miếng.
Tiên nhân hoàn toàn có thể cả đời đều không ăn không uống, không ngủ không ngủ, mà ở cái địa phương quỷ quái này lại không ai có tâm tình nghỉ ngơi ăn cơm, bọn họ một đường không ngừng, từng bước đến gần cái địa phương trung ương nhất.
[CHARGE=3]
Hồ Mị mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giống như một Yêu Cơ bách biến.
Đối mặt với Chu Hằng, nàng dịu dàng quyến rũ, mà thời điểm đối mặt với Băng Tú Lan, nàng lão luyện quyết đoán khéo đưa đẩy, để cái cô nương này ăn mệt lại không phát tác được, thời điểm đối mặt với con lừa đen, nàng tùy ý đồng ý sau khi rời khỏi đây muốn đưa đầu con lừa đê tiện này một ít bảo bối, con lừa đê tiện hết dạ trung thành đối với nàng.
Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ lão luyện, thành thạo.
Bảy ngày sau, Chu Hằng đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trên, một cái xiềng xích thật dài, đầu đuôi đều nhìn không thấy, nhưng cũng đoán ra được, một đầu là treo ở đỉnh vách hang, mà một đầu khác thì đính ở tại trung ương trên mặt đất.
Lúc trước không thấy được, là bởi vì xiềng xích thắt ở một đầu vách động thật sự quá cao, mà tầm nhìn nơi này có trở ngại cực lớn, bởi vậy phía trước luôn luôn không phát hiện, thẳng đến cây xích này trầm xuống đến độ cao nhất định, lúc này mới hiện ra ở trong tầm mắt.
- Đi theo đạo xiềng xích này đi! Chu Hằng lập tức làm ra lựa chọn.
Nơi này hiển nhiên là chiến trường chân chính ngày xưa Sáng Thế Đế đại chiến, khắp nơi đều có bị Bảo khí đánh toái không cam lòng đấu tranh, dường như còn muốn tiếp tục chiến đấu, vừa tựa hồ không cam lòng hóa thành bình thường như vậy.
Dưới xiềng xích, nói không chừng có đáp án.
Nếu hắn làm ra lựa chọn, bọn con lừa đen tự nhiên sẽ không phản đối, bọn họ theo xiềng xích tiến về phía trước.
Từ phương hướng đại khái đến xem, một đầu xiềng xích khác ở trung ương cái huyệt động này.
Tài liệu xiềng xích tất nhiên vô cùng cao!
Chu Hằng nói ở trong lòng, bởi vì huyết mạch Phệ Kim tộc không phản ứng chút nào đối với đạo xiềng xích này!
Đây chỉ có hai cái khả năng: Thứ nhất, tài liệu xiềng xích quá thấp , căn bản không thể dẫn tới huyết mạch Phệ Kim tộc chú ý, thứ hai chính là rất cao cấp, vượt qua khả năng cắn nuốt cực hạn, đồng dạng cũng sẽ không có phản ứng.
Đáp án là cái nào, không cần nghĩ cũng biết!
Những Bảo khí tổn hại trên mặt đất không ngừng phát ra công kích, có chút chém ở trên đạo xiềng xích này, lại không thể tổn thương mảy may.
Lại hai ngày sau, xiềng xích bầu trời đã không đủ độ cao trăm trượng, để người ta có thể nhìn thấy rõ ràng chi tiết trên xiềng xích.
Màu ô kim, mỗi một mắt xiềng xích đều khắc từng đạo trận văn, tản ra hào quang hơi yếu, có một loại khí tức tối cao không cách nào hình dung, chỉ xem một chút làm cho lòng người run rẩy.
Chu Hằng không khỏi líu lưỡi, vô luận là huyết mạch Phệ Kim tộc không phản ứng chút nào, hay là tài liệu này có thể chịu uy áp từ cao, đều chứng minh tài liệu xiềng xích vô cùng quý báu, thuộc loại tùy ý lấy một mắt xích đi ra ngoài đều có thể dẫn phát ngoại giới đại tranh đoạt!
Nhưng ở trong này cũng không phải một mắt hai mắt, mà là quán xuyên gần như nửa hang động, đây là danh tác bực nào!
Nhất định có mục đích đặc biệt gì, trên đời hẳn không có người phá sản như thế, không có việc gì dùng trân tài vô cùng trân quý chuỗi thành xiềng xích để chơi? Làm dây đủ sao!
Mấu chốt là, rốt cuộc có mục đích gì?
Dưới uy áp tối cao, Hồ Mị, Băng Tú Lan, con lừa đen đều không dám nhìn hơn, nhao nhao buông ánh mắt xuống. Mà Hồ Mị bởi vì có ám ảnh trong lòng, kìm lòng không được dựa vào Chu Hằng, thân thể mềm mại uyển chuyển đầy đặn đều hoàn toàn dán đến trên người của hắn .
Không đùa như vậy a!
Chu Hằng cũng không phải người thông thái rởm, hắn thích sắc đẹp, chỉ là thưởng thức tương đối cao mà thôi, không sẽ thấy mỹ nữ đã muốn cúi dưới váy đối phương.
Nhưng Hồ Mị cũng tuyệt đối là mỹ nữ tiêu chuẩn, có thể nói phong thái tuyệt lệ, mà vóc người của nàng lại chín, thơm ngào ngạt lại đẫy đà mượt mà, xúc cảm tuyệt đẹp tới cực điểm, vài lần tiếp xúc thân mật, hoàn toàn đang khảo nghiệm ý chí Chu Hằng a!
- Hồ ly tinh, cách tỷ phu ta xa một chút! Băng Tú Lan tức giận, một tay níu lại Hồ Mị, muốn kéo nàng ra khỏi trên người Chu Hằng.
- Ngươi đều nói ta là hồ ly tinh, ta đây còn khách khí làm gì? Hồ Mị tràn ngập phong tình cười, ngược lại ôm lấy cánh tay Chu Hằng, dùng bộ ngực cao ngất đầy đặn đè nặng cánh tay của Chu Hằng, xúc cảm mềm nhũn khiến Chu Hằng thoải mái.
- Không biết xấu hổ! Băng Tú Lan trợn mắt.
- Ngươi đã thấy mặt hồ ly tinh sao? Hồ Mị hỏi lại, luận đến ngầm đấu đá ở phương diện này, hiển nhiên Băng Tú Lan tinh quái xa xa không phải đối thủ Hồ Mị xử sự lão luyện quyết đoán.
- Tức chết bổn tiểu thư ! Băng Tú Lan liên tục nhảy chân, lấy ra Trấn Hồn Ấn - Đóng dấu hiệu cho ngươi, nhìn ngươi còn như thế nào! .
Tuy rằng Hồ Mị không biết Trấn Hồn Ấn là vật gì, nhưng nàng bản năng cảm giác được con dấu này có khí tức khủng bố, để cho nàng hiện lên cảnh giác mãnh liệt, lập tức phất ra một đạo kình khí chặn Băng Tú Lan.
- Đừng làm rộn! Chu Hằng ngăn, ngón tay chỉ phía trước - Các ngươi xem! .
Xa xa đã có thể nhìn thấy nơi xiềng xích hạ xuống, nơi đó có một cái quan tài thủy tinh thật lớn, mà xiềng xích như vậy không ngờ không chỉ một sợi, mà là 8 sợi, phân biệt từ tám phương hướng liên tiếp mà tới!