Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 659: Trước Ngự Long Điện!

Dưới đại môn, có một chuỗi người đứng xếp hàng ở đó, giống như con kiến nối liền thành một đường đen dài, đều là đang liều mạng đẩy mạnh đại môn, muốn đẩy hai đại môn ra.

Bọn họ một đường chạy tới, không phải là ham muốn Hóa Long Cửu Trảm có khả năng giấu trong cung điện sao?

- Này, ba người các ngươi lại đây, cùng nhau đẩy!

Thơi điêm Chu Hằng bọn họ còn đang quan sát, lập tức liền có một gã nam nhân trung niên đi tới, khiển trách bọn họ.

Đây là một Nhật Diệu Vương, nhưng nhiều nhất là 5 luân, Chu Hằng chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, ngay cả ý tứ trả lời hắn cũng không có, nếu là đối phương khách khách khí khí, như vậy hắn chính là không làm cũng sẽ khách khí cự tuyệt, nhưng ai bảo người nọ vừa đến liền bày ra phong cách cao?

- Này, ngươi xem như rễ cây hành cây hẹ gì?

Con lừa đen nghễnh đầu nói.

- Hừ, hiện tại đúng là thời điểm hợp mưu hợp sức, các ngươi muốn không trả giá liền tiến vào Ngự Long Điện sao?

Trung niên nhân kia bất mãn nói.

- Vậy bọn họ?

Con lừa đen chỉ một chân lừa ra, ngoài cửa còn có thật là nhiều người đang khoanh tay đứng nhìn, có vài người thậm chí còn lấy bàn ghế ra, ngâm trà nóng, ngồi ngay thẳng thưởng thức trà ở bên kia.

- Bọn họ?

Trung niên nhân kia lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ.

- Kia đều là cường giả Thăng Hoa Cảnh, là các ngươi có thể so được sao?

- Phi phi phi, ngươi nói thế nào vậy, có phải khinh thường Lư đại gia nhà ngươi hay không?

Con lừa đen giận, làm động tác gỡ tay áo, miệng hừ hừ.

- Chính là một đầu yêu thú, cũng dám phô trương trước mặt bổn tọa!

Trung niên nhân kia thập phần khinh thường, Tiên giới vạn tộc mọc lên như rừng, cái gì hầu nhân, Lang Nhân, sư nhân, xà nhân đều có, nhưng những chủng tộc này dù như thế nào đi nữa không phải chủ lưu cũng là mang theo chữ Nhân, đều là tồn tại thuộc về hình người.

Không giống yêu thú, đó hoàn toàn chính là hình tượng động vật!

Nhân loại là một khái niệm rất rộng. "Nhân tộc" giống như Chu Hằng chỉ là một chi nhân loại trong vạn tộc thôi, nhưng ít ra cũng là người, hoàn toàn bất đồng với yêu thú.

Người, yêu từ xưa đối lập, nhân loại muốn lấy da, thịt, máu, cốt, yêu hạch của yêu thú để luyện đan, luyện khí, dùng ăn, mà yêu thú cũng tràn đầy mơ ước với máu thịt của loài người, cũng tăng tu vi của bọn họ lên.

Đây là một thế giới của nhân loại cường thế, yêu thú tuy rằng hoàn toàn khai hóa linh trí, nhưng trên thực lực hoàn toàn không thể so sánh với nhân loại. Thủy chung bị vây ở địa vị yếu thế, trừ bỏ bị luyện dược, dùng ăn, hoặc là kéo xe, hoặc là làm thú vật cưng chiều.

Bởi vậy, trung niên nhân kia tự nhiên có 1 vạn lý do khinh thường con lừa đen, cho dù con lừa đen cũng đã là Nhật Diệu Vương.

- Vừa lúc, bổn tọa cũng đã nhiều năm chưa từng ăn thịt lừa!

Trung niên nhân kia châm dầu vào lửa, tiếp tục kích con lừa đen.

- Ăn cứt đi!

Con lừa đen giận dữ, người đứng thẳng lên, xoay chân đánh tới trung niên nhân kia.

Bành! Bành! Bành!

Một người một lừa đại chiến, tro bụi đầy trời cuốn lên, tạo nên một luồng sóng gió mạnh.

Chu Hằng căn bản không cần xem liền biết rằng trận chiến này con lừa đen tất thắng, trung niên nhân kia tuy rằng cũng là Nhật Diệu Vương 5 luân, nhưng con lừa đen sau khi trải qua Hỏa Bạo Tuyền tôi thể, không chỉ lực lượng tăng lên rất lớn, trình độ phòng ngự của thân thể cũng là tăng nhiều.

Đối chiến với võ giả cùng giai, một chút xíu ưu thế cũng đều có thể chuyển hóa thành thắng thế sau cùng, huống chi ưu thế con lừa đen có được còn không phải lớn bình thường.

Chu Hằng nhìn lại những người khác bốn phía, thật đúng là để hắn gặp một người quen.

Chung Cổ Phong!

Thiếu niên sát ý kia, đồng dạng có khí thế của Vương giả trong võ, lúc này hắn rõ ràng đã phá vỡ mà vào Nhật Diệu Vương! Xem ra, hơn nửa năm thời gian này hắn cũng thu được kỳ ngộ không nhỏ, thậm chí chính là hoàn thành đột phá, nếu không thiên phú yêu nghiệt hơn nữa cũng không thể lấy được thành tựu như thế trong vòng nửa năm!

Chu Hằng đi nhanh tới chỗ Chung Cổ Phong.

Nhìn thấy Chu Hằng đi tới, Chung Cổ Phong lộ ra một chút vẻ kinh ngạc, nhưng còn lại là cảnh giác, hắn cảm thấy Chu Hằng cường đại cường đại đến mức mỗi cọng lông măng của hắn đều dựng thẳng lên!

Chu Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ý thức được bộ dáng chính mình bây giờ đại biến, như thiếu niên mười hai mười ba tuổi bình thường, cộng thêm hắn lại đột phá đến Nhật Diệu Vương rồi, khí tức cũng có biến hóa tương đối, Chung Cổ Phong không thể nhận ra mình cũng rất bình thường.

- Chu . . . Chu Hằng?

Nhưng có ít thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sau khi Chung Cổ Phong nhìn chằm chằm Chu Hằng, đột nhiên hỏi dò.

- Ha ha, Chung huynh biệt lai vô dạng!

Chu Hằng cười to, ôm quyền nói.

Trong ánh mắt của Chung Cổ Phong nhảy qua một đoàn chiến ý, lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử, nhưng lập tức lại đè xuống, rất thành thực nói:

- Ta còn không phải là đối thủ của ngươi!

Hắn tuy rằng cũng là thiên kiêu, nhưng vừa so sánh với Chu Hằng thì kém cỏi hơn nhiều rồi, hiện tại cũng chỉ là Nhật Diệu Vương tam luân, luận lực lượng còn không có mạnh bằng con lừa đen.

Đương nhiên, lực lượng cùng chiến lực cho tới bây giờ đều là hai việc khác nhau, nếu là thật sự chiến một trận cùng con lừa đen, Chu Hằng tin tưởng tuyệt đối là Chung Cổ Phong có thể thắng được.

- Nhưng ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!

Chung Cổ Phong lại nói, trong ánh mắt có vẻ kiên định không gì sánh được.

- Trước đó, ngươi nhất định không thể bại! Chỉ có ta mới có thể đả bại ngươi!

Hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng.

- Chiến một trận cùng giai, ta tuyệt sẽ không bại!

Chu Hằng vỗ vỗ vai Chung Cổ Phong.

[CHARGE=3]

- Tuy nhiên, tiến bộ của ta rất nhanh, ngươi phải cố gắng vượt qua ta, nếu không cẩn thận một chút sẽ bị ta bỏ rơi rất xa!

- Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bị bỏ rơi xa!

Chung Cổ Phong thật sự nghiêm túc nói.

Chu Hằng gật gật đầu, thiên phú của thiếu niên sát ý này có lẽ kém cỏi một chút so với Chu Thống bọn họ, nhưng chiến ý của hắn không nghi ngờ là cường đại nhất trong số những người mà Chu Hằng đã gặp, có tín niệm này, cộng thêm thiên phú thiên phú cực kỳ thượng thừa, Chung Cổ Phong tuyệt đối có tư cách trở thành một Đại Năng!

- Chung huynh là một người tới, hay cùng đi với những người khác của gia tộc?

- Thời điểm tới là cùng nhau, nhưng sau khi tiến vào nơi này liền tách ra rồi! Ta . . . Thích hợp một mình!

Chung Cổ Phong nói.

Quả thật, thiếu niên này đi Sát Lục Đạo, hắn chính là một đầu Cô Lang, càng bị thương càng bất lực, thì càng có thể bộc phát ra tiềm lực vô cùng! Chính vì điểm ấy, Chu Hằng mới có thể tin tưởng thành tựu của hắn tuyệt sẽ không thua Chu Thống, thậm chí còn có thể vượt qua xa xa.

Bên kia, con lừa đen đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, đánh cho trung niên nhân kia liên tiếp lui về phía sau.

Nhìn thấy vậy, có người ngồi không yên!

Là tộc nhân của trung niên nhân kia, hắn không cách nào ngồi xem tộc nhân nhà mình bị thua ở trong tay một đầu yêu thú.

Mất mặt!

Người này lập tức bắn ra, 7 vầng mặt trời đỏ xoay tròn ở sau người, hắn vừa ra tay chính là ứng phó toàn lực, muốn một kích oanh bại con lừa đen, nhân loại đánh yêu thú, thắng cũng không có mặt mũi gì, tự nhiên phải tốc chiến tốc thắng!

Bành!

Con lừa đen lập tức ngã lăn xuống đất để tránh, người nọ còn không chịu bỏ qua, thừa thắng truy kích, một đạo hàn quang hiện lên, thẳng đến cổ con lừa đen.

Chu Hằng nhướng mày, đây là muốn hạ tử thủ!

Hắn lấy tay ra, một trảo tung ra, con lừa đen đã hiện ra bên người của hắn. Chu Hằng nhìn về phía người kia, nói:

- Các hạ, ngươi quá mức!

Thực lực người này mạnh hơn so với trung niên nhân kia, nhưng nhìn thì trẻ hơn, chỉ có bộ dáng chừng hai mươi tuổi, thân như cây ngọc, có tư thế oai hùng.

- Thanh Phong!

Trung niên nhân lúc trước kia có chút thẹn thùng nói, hắn thiếu chút nữa bại bởi một đầu yêu thú, mất mặt a!

Thanh niên kia họ Đinh, tên Thanh Phong, là thiên kiêu trong thế hệ trẻ của Đinh gia. Đinh gia không phải rất cường đại, lão tổ gia tộc cũng chỉ có tu vi Nhật Diệu Đế, nhưng Đinh Thanh Phong lại tương đối bất phàm, chưa được bao nhiêu tuổi đã liền trở thành Nhật Diệu Vương 7 luân.

Bởi vậy, hắn vô cùng kiêu ngạo, nhất là ở chỗ đặc thù này, hắn tự tin vô địch!

Cái gì Nhất Kiếm Phá Thiên, cái gì Tiểu Bá Vương, đây còn không phải là bị thổi phồng đi ra ngoài sao? Chân chính buông tay chiến một trận, hắn chưa chắc sẽ thua!

- Đi sang một bên!

Đinh Thanh Phong khiển trách trung niên nhân kia, mặc dù đối phương lớn hơn hắn 4 tuổi, nhưng thực lực yếu hơn hắn thì có tư cách gì để hắn tôn trọng? Ngay cả một đầu yêu thú cũng không thể đánh thắng, đã ném sạch sẽ thể diện của Đinh gia!

Hắn nhìn về phía Chu Hằng, lạnh lùng nói:

- Giao đầu yêu lư kia cho ta, sau đó ngươi tự tát 10 cái!

Thật đúng là ngang ngược a!

Chu Hằng có loại cảm giác buồn cười, nơi này nhân tài đông đúc, rất nhiều Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế, thậm chí còn có Thăng Hoa Cảnh tồn tại, tuy rằng lực lượng bị áp chế, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thiếu tồn tại năm đó là 8 luân, 9 luân, thậm chí Nhật Diệu Đế 10 luân.

Chính là một Nhật Diệu Vương 7 luân liền hồn nhiên không để người trong thiên hạ vào mắt, này là tự tinở đâu ra?

Ếch ngồi đáy giếng, tự cho là trời lớn như vậy?

- Một trận chiến này giao cho ta!

Chung Cổ Phong bước ra chắn trước mặt Chu Hằng, hai tay nhoáng lên một cái, hắn đã lấy hai thanh chủy thủ ra ngoài, tản phát ra hàn quang lạnh lẽo tận xương.

- Tùy tiện!

Chu Hằng căn bản không để Đinh Thanh Phong vào mắt, nếu Chung Cổ Phong muốn đánh nhau thiif nhường hắn đi đánh chư sao..

- Hỗn trướng!

Đinh Thanh Phong giận dữ, hắn chính là một đời thiên kiêu, nhưng bây giờ giống như một quả táo thối rữa, bị chọn ba lấy bốn, điều này bảo hắn làm sao tiếp nhận được? Hắn tức giận hừ một tiếng, một chưởng chụp ra đồng thời đánh tới Chu Hằng cùng Chung Cổ Phong.

Hưu!

Thân hình Chung Cổ Phong thoắt một cái đã đánh ra, hai thanh lưỡi dao lạnh lẽo trong tay chớp động hào quang lành lạnh, khi thân hình hiện ra đã hiện ra trước người Đinh Thanh Phong, hai thanh chủy thủ một cái đâm vào cổ, một cái đâm vào bụng.

Đinh Thanh Phong hoảng sợ, không nghĩ tới tốc độ của đối phương nhanh như vậy, hắn nào còn có chú ý tiến công, vội vàng ngưng chưởng đẩy Chung Cổ Phong đi, thân hình vội vàng thối lui.

Sát ý của Chung Cổ Phong xông lên tận trời, lý niệm trong hắn không có khúc nhiễu, chính là quyết chí tiến lên, có chướng ngại liền oanh phá chướng ngại.

Hắn là Sát Lục chi vương, dưới khí thế áp bách, 10 thành chiến lực của Đinh Thanh Phong nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra ba, bốn thành, cộng thêm bị sát chiêu bén nhọn của Chung Cổ Phong bức bách, một hơi từ đầu đến cuối dây dưa, bị buộc khiến cho không ngừng lui về phía sau.

Một người tiến, một người lui, tốc độ của hai người đều là cực nhanh.

- Có ý tứ!

Bên cạnh có cường giả Thăng Hoa Cảnh nhìn thấy, đều là lộ ra nụ cười.

Loại chiến đấu cấp bậc này bọn họ cho rằng tự nhiên vẫn còn một loại trò đùa một loại trò đùa, nhưng một Nhật Diệu Vương tam luân có thể hoàn toàn áp đảo một Nhật Diệu Vương 7 luân về chiến lực, bất kể như thế nào vẫn là đáng giá để liếc mắt một cái.

Thiếu niên này không tồi!

Không ít cường giả đều là sinh ra ý nghĩ như vậy, những người này cũng có động ý niệm thu đồ đệ trong đầu, dù sao lương sư khó tìm, hảo đồ đệ lại khó kiếm!

Vẻn vẹn chỉ sau trăm chiêu, Đinh Thanh Phong liền kêu thảm một tiếng, bị thua, tay phải bị cắt đứt!

Chung Cổ Phong dừng chân mà đứng, khuôn mặt lạnh lùng, sát ý cuồng bạo giống như hải dương!