Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 498: Ꮆiết!

- Tiểu tử này thật dám ra tay!

- Mọi người liên thủ, mở ra Vực cùng nhau trấn áp hắn!

Nhìn thấy ngọn lửa tím tuôn trào, mọi người liền hoảng hốt, dù sao Chu Hằng hùng mạnh bày ra trước mặt bọn họ, cường giả như thế làm sao mà bọn họ khinh thường cho được? Nếu không phải lần này có Đặng gia chống đằng trước, bọn họ tuyệt đối không dám trêu chọc biếи ŧɦái như Chu Hằng!

Oong! Oong! Oong!

Từng đạo Vực mở ra, nhanh chóng dung hợp, mở rộng, cuối cùng tạo thành một cái Vực khủng bố đến không thể hình dung nổi!

Gần như tập trung Thần chích của tất cả cường giả đỉnh cao trên Long Hà đại lục, lấy lão tổ Tiền gia làm trung tâm, tràn ngập khắp quảng trường, một ý niệm trào ra liền có thể làm chém núi cắt biển, thậm chí có thể chém ngang đánh chết Thiên Tôn!

Vù, Phó Viễn Trần từ trên bầu trời nhanh chóng lao xuống, đứng giữa hư không, ánh mắt của hắn quét qua, tự nhiên nhìn rõ tình cảnh trong sân, hắn cất tiếng cười to, nói: - Chu Hằng, mau mau thả Phi thiếu ra, tha cho ngươi trở ra toàn thân!

- Hắn có thể đi, nhưng những nữ nhân của hắn phải ở lại! Đặng Bộ Phi lại đột nhiên xen vào, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.

Hắn không thích mỹ nữ, nhất là mỹ nữ "xinh đẹp" hơn hắn, nhìn thấy một người là muốn bóp chết một người!

Chu Hằng cười lạnh, giọng nói lạnh thấu đến xương: - Hình như các ngươi còn chưa rõ tình thế hiện tại!

Tình thế hiện tại? Bây giờ không phải là một đống người đấu mỗi mình ngươi hay sao? Hơn nữa Phó Viễn Trần đã trở lại, đó là tiên nhân, tuy rằng lúc trước không biết sao lại bị đánh chạy, nhưng rõ ràng cũng không bị thương - Được rồi, chỉ có khóe miệng dính một tia máu, nhưng như vậy hoàn toàn không tính là gì!

Lão tổ Tiền gia lớn tuổi, nhưng nóng tính không yếu. Lúc nãy bị Chu Hằng quét sạch thể diện, lúc này được vô số Thần chích cường giả tăng phúc, thực lực của hắn mạnh lên không biết bao nhiêu lần, tự nhiên lòng tin bùng nổ, làm sao cũng phải kiếm lại thể diện này!

Hắn giận dữ hừ một tiếng, bên trong Vực, một người khổng lồ màu sắc lẫn lộn đột nhiên hình thành, cao ít nhất vạn trượng, đánh ra một chưởng, trấn xuống Chu Hằng.

--- Tuy rằng Vực này mạnh mẽ, nhưng có nhiều Thần chích như vậy thì làm sao có thể chân chính dung hợp lại, cho nên tự nhiên là hỗn tạp hết biết nói.

Nhưng hỗn tạp thì có sao, dung hợp nhiều Thần chích như thế, lực lượng người khổng lồ này đã vượt qua Chuẩn Tiên ba kiếp!

Một chưởng đánh xuống!

Oong!

Người nhỏ màu vang trồi ra từ đỉnh đầu Chu Hằng, bâng quơ giơ tay phải lên, nghênh đón bàn tay to lớn kia.

Nhìn từ hình thể, hai bên hoàn toàn không cùng một tầng thứ, quả thật là chênh lệch trên trời dưới đất!

Hai bàn tay một lớn một nhỏ chạm nhau, tràng cảnh xuất hiện ngừng trệ ngắn ngủi, sau đó người nhỏ màu vang bùng lên hào quang, mạnh mẽ rung tay lên, người khổng lồ kia lại bị nó đẩy ngã!

Toàn thắng!

Khe!

Nhìn cảnh tượng này, mọi người đều giật mình trừng muốn lọt tròng!

Thế này cũng mạnh quá đi chứ!

Không chờ bọn hắn hồi thần lại, người nhỏ màu vàng lại trợn mắt, một mảnh thế giới màu vàng trào ra từ cơ thể Chu Hằng, đυ.ng thẳng vào thế giới hỗn tạp của mọi người hợp thành.

- Tiểu tử nằm mơ! Phó Viễn Trần đã biết một mình không phải là đối thủ của Chu Hằng - áp chế đại đạo chết tiệt - cho nên hắn nhất định phải mượn lực lượng của người khác hỗ trợ, tuyệt đối không thể để Chu Hằng một đòn đánh tan!

Hắn cũng mở ra Thần chích của mình, đẩy ra một mảnh thế giới màu xám tro, trồi lên một cái cày lớn, đánh xuống Chu Hằng.

- Cút ngay! Chu Hằng lật tay phải, người nhỏ màu vàng trên đầu cũng làm động tác giống thế, cùng nhau đánh vào Phó Viễn Trần.

Phiên Thiên Chưởng!

Ầm! Lực lượng mạnh mẽ tuôn trào, Phó Viễn Trần lại hóa thành một cái chấm đen, biến mất trên trời cao.

Chu Hằng cũng không thèm nhìn, ngửa mắt rống dài, thế giới màu vàng sôi trào, phát tán ra uy thế vô thượng của hắn.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Vô số người đồng thời điên cuồng phun máu, Vực dung hợp lập tức tác rời, mỗi người ủ rũ ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Chu Hằng quá mạnh mẽ! Hùng mạnh đến mức làm người ta giận điên! Hùng mạnh đến mức làm bọn họ không thể chống cự!

Bọn họ làm sao lại nổi cơn điên như thế! Đi chọc tới kẻ địch mạnh mẽ như vậy!

Bọn họ tính là cái thứ gì!

Đặng Bộ Phi dám, là bởi người ta là tộc nhân hào môn là Tiên giới, nhưng bọn họ thì sao?

- Chu đại nhân, chúng ta có mắt không tròng, xin đại nhân ngài không so đo với tiểu nhân, tha cho chúng ta!

- Ta bị người khác giật dây, căn bản không có ý muốn mạo phạm đại nhân!

- Đại nhân, ta trên có mẹ già 70, dưới có trẻ nhỏ 3 tuổi....

- Chu đại nhân, thϊếp nguyện làm thị thϊếp của ngài, cả đời phục vụ đại nhân!

Đủ loại cầu xin liên tiếp vang lên, vì sống sót, những người này vừa rồi còn muốn gϊếŧ Chu Hằng liền trở mặt giả bộ vô tội, da mặt dày đến mức khiến người ta xấu hổ.

Chu Hằng đã quyết phải gϊếŧ, thần ý tràn ra, mạnh mẽ co rút!

- Khục... Mọi người đều dùng hai tay che cổ họng, bọn họ cảm giác không thể thở được.

Vốn là nửa bước tiên nhân thì có một hít thở một năm cũng không chết, nhưng bây giờ thì khác, cảm giác không thở nổi này không nhắm vào thân thể của bọn họ, mà là từ Thần chích!

Thần chích mà chết, bọn họ cũng chết mất một nửa!

Một mảnh tiếng gào khụ khụ, nhưng không ai phát ra được tiếng cầu xin, mỗi người đều trừng lớn mắt, bộ dáng khủng bố cực điểm.

Chu Hằng giơ tay phải lên, bỗng lật qua.

Rắc, rắc rắc rắc!

Một mảnh tiếng vỡ vụn vang lên, mọi người đều nghiêng đầu, tiếp theo quay qua thật mạnh.

Toàn bộ đều chết!

- Khốn kiếp! Phó Viễn Trần lại một lần nữa chạy trở về, nhưng hắn đến quá muộn, chỉ có thể nhìn một mảnh người ngã xuống.

Hắn giận, không chỉ là vấn đề thể diện, những nửa bước tiên nhân này là đối tượng gia tộc phải chiêu mộ, nhưng bây giờ thì sao, lại bị Chu Hằng không chút lưu tình một tay hủy diệt, hoàn toàn phá hỏng bố trí của gia tộc, cũng làm lần mở ra Giới Môn này trở nên lãng phí hoàn toàn!

Một lần mở ra Giới Môn phải trả giá cỡ nào? Ngay cả Đặng gia cũng chỉ có thể hơn vạn năm mới mở được một lần!

Bố trí vạn năm, hủy hoại trong giây lát, bị hủy trong tay một người!

Làm sao mà không giận?

Sau khi về gia tộc, không biết hắn cùng Đặng Bộ Phi sẽ bị xử phạt như thế nào! Hơn nữa, bọn họ còn không có lời nào chống đỡ được!

Chỉ là một cái Chuẩn Tiên hai kiếp Phàm giới mà ngươi không trấn áp được?

Đã thấy phế vật, nhưng chưa thấy qua phế đến như thế!

Mọi chuyện bắt đầu như thế nào?

Phó Viễn Trần đột nhiên hối hận, Chu Hằng chẳng qua chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình huống Tiên giới, nhưng Phi thiếu lại muốn đầu cơ kiếm lợi, áp chế Chu Hằng, kết quả lại biến thành thế này.

Có oan hay không chứ!

Ánh mắt Chu Hằng quét qua, lành lạnh nhìn Phó Viễn Trần, nói: - Ngươi rất chướng mắt!

Nói nhảm, ngươi càng chướng mắt, còn chướng hơn ai hết!

Phó Viễn Trần thầm nói, nhưng chuyện đến giờ thì còn có thể làm sao?

Chu Hằng rung tay phải, trong tay xuất hiện một thanh đoạn kiếm màu đen, sắc mặt hắn lạnh lùng, sát khí tuôn trào.

Phó Viễn Trần không phải kẻ ngu, vốn hắn kinh sợ là thực lực của Chu Hằng, khi nhìn thấy Chu Hằng tế ra một thanh đoạn kiếm, hắn theo bản năng nghĩ tới thanh kiếm này sẽ là bảo vật gì, lại được tế ra vào lúc này?

Xẹt, Chu Hằng quét ra, đoạn kiếm vung lên, quát: - Để ta đưa ngươi về Tiên giới miễn phí!

Bóng kiếm xẹt qua, lạnh lùng kinh khủng!

Phó Viễn Trần tim gan phát lạnh, hắn có thể cảm ứng được lực lượng đáng sợ trong kiếm khí, thậm chí có thể phá hủy cốt của hắn!

Tiên khí!

Trong tay tiểu tử này có Tiên khí!

Trời ạ, ngay cả Đặng gia chỉ tổng cộng mới có mấy món Tiên khí? Tuy rằng Tiên khí trong tay Chu Hằng đã bị hư hại, nhưng chất liệu vẫn là cấp bậc Tiên khí, cùng làm thì không thể phát huy được công hiệu kèm theo, nhưng vẫn sắc bén như thường!

Chu Hằng nói muốn đưa hắn về Tiên giới... Đây không phải một câu nói khoác, mà là thật sự có thể thực hiện!

Phó Viễn Trần không khỏi tiến lùi không xong, đối mặt với nguy hiểm chết người, hắn quả thật muốn lập tức về Tiên giới, nhưng Đặng Bộ Phi còn nằm trong tay Chu Hằng, nếu hắn cứ bỏ mặc chủ tử của mình mà chạy trốn... người như vậy thì còn ai dám dùng nữa?

Thu để làm gì?

Nhưng đầu tiên là hắn không phải đối thủ của Chu Hằng, thứ hai đối phương cũng có năng lực chém gϊếŧ hắn, hắn căn bản không có tư cách khiêu chiến Chu Hằng!

Kiếm khí đánh tới, Phó Viễn Trần liên tục trốn tránh, đối mặt với hắc kiếm, hắn hoàn toàn không có nắm chắc cùng dũng khí đối chọi trực diện.

Nhưng Chu Hằng mạnh mẽ cỡ nào, hắc kiếm lợi hại ra sao, kiếm khí tung hoành, trên người Phó Viễn Trần không ngừng bắn ra vết máu, ngay cả Thần thể của hắn cứng rắn thì sao, đυ.ng tới Chu Hằng cùng hắc kiếm, hắn chỉ có nước khóc!

Không được, không chống nổi!

Phó Viễn Trần gầm lên, bị phạt sau khi trở về là chuyện sau này, hắn còn tiếp tục dây dưa thì sẽ phải chết ở đây!

Oong!

Hắn mạnh mạnh mở ra hạn chế lực lượng của mình, lập tức lực lượng cuồn cuộn trào ra, đại đạo thiên địa kinh động, một cái khe nứt không gian lập tức hình thành trên đầu hắn, như con mắt mở to của quái thú khổng lồ.

Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, không công kích nữa.

Không phải là hắn không muốn gϊếŧ Phó Viễn Trần, chỉ là khác với Lưu An Kỳ, hiện tại không có uy áp Sáng Thế Vương, chiến lực của Phó Viễn Trần không bị ảnh hưởng, hắn căn bản không thể nắm lấy cơ hội chớp nhoáng đó.

Nhưng mà không cần quá gấp, bây giờ hắn đã tích lũy linh lực đạt đến cực hạn Phàm giới, dù cho chém gϊếŧ Phó Viễn Trần cũng sẽ không thu được chỗ tốt gì, chạy thì cứ chạy.

Vù, khe nứt không gian mở ra nháy mắt nuốt trọn Phó Viễn Trần, sau đó lập tức khép lại, không gian lập tức khôi phục ổn định, giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Lúc này, trên quảng trưởng một mảnh tĩnh mịch, nơi nơi là thi thể nằm dài, giống như một cái mộ phần to lớn, tỏa ra tử khí.

Chu Hằng một tay kéo Đặng Bộ Phi đi về phía chúng nữ Hoặc Thiên, nói: - Chúng ta đổi chỗ khác!

Sau khi rời quảng trường, trước tiên Chu Hằng tìm khách sạn an trí chúng nữ, lúc này con lừa đen cũng quay lại, đầy hứng thú nghiêm hình tra tấn Đặng Bộ Phi.

- Phân bố thế lực Tiên giới! Chu Hằng lười nói nhảm, trực tiếp hỏi.

- Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết? Đặng Bộ Phi lạnh lùng nói, đại kế vạn năm của Đặng gia bị Chu Hằng phá hoại hoàn toàn, sau khi về ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy, nặng thì thậm chí còn bị lột bỏ tư cách người thừa kế!

Đây là đại hận, hắn làm sao còn để Chu Hằng được như nguyện? Đặc biệt là hắn còn có cấm chế c lão tổ bảo hộ, căn bản không cần lo an toàn sinh mệnh.

- Con lừa, tới ngươi! Chu Hằng quyết đoán giao vị trí chủ thẩm cho con lừa đen.

- Tới đây! Con lừa đen hai mắt tỏa sáng, trên mặt này thì nó là chuyên gia!

Không cần bao lâu là Đặng Bộ Phi phát ra tiếng gào thét thảm thiết không phải người, tuyên bố đầu hàng chịu thua. Con lừa đen thật sự quá độc, bôi mật ong lên khắp JJ của hắn, dụ vô số con kiến tới, như vậy thì có ai chịu nổi!